Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 33: Làm bàn viết chữ cho bọn nhỏ!


10 tháng

trướctiếp

Sau bữa tối, Để cha không nói một lời bế Lan Loan vừa ăn no đi, chờ Lan Loan phản ứng lại thì bọn hắn đã ra khỏi cửa.

“Này! Ngươi phát điên cái gì thế.” Lan Loan hung dữ đánh hắn hai cái.

Nhưng Để cha cũng không để ý chỉ bình tĩnh nói, “Ta mệt, muốn ngủ.”

A ha ha, Tiêu Liêu và Cụ nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người cười gượng, “Tình cảm của chú Lan và chú Để thật tốt, ha ha ha.”

Thấy vẻ mặt Tiêu Liêu không tự nhiên, Cụ cố ý giữ vẻ mặt bình thản, ngữ khí thấy nhiều nên không trách nói, “À, đúng thế, quan hệ của cha mẹ vẫn luôn tốt như vậy.”

Ừm, cái lão dê già kia ngày nào cũng tìm đủ loại lý do đủ mọi chuyện bế a ba đi ngủ, chậc, thật là lão gia không có nghị lực. Nội tâm Cụ khinh bỉ đối với hành vi của lão cha nhà mình.

Nghe lời này của Cụ, Tiêu Liêu không nói tiếp tránh tìm phiền phức cho chính mình, yên lặng nghiêm túc rửa sạch chén đũa.

Chờ đến giờ đi ngủ, Tiêu Liêu cực kỳ chủ động rúc mình trong cái bụng của Cụ, đầu gối lên chi trước của hắn, mỗi tay đều nắm lấy cái bụng đầy lông của Cụ, tùy ý những sợi lông mềm mại lộ ra khỏi khe hở giữa những ngón tay, ngay cả chân cũng bị đám lông che kín.

Rõ ràng hiện tại là mùa hè, tuy rằng buổi tối hơi mát mẻ, nhưng chút ít mát mẻ kia cũng không thấm vào đâu, chỉ là Tiêu Liêu không cảm thấy nóng như vậy, cứ vậy mà vùi mình trong mớ da lông với tính năng giữ ấm cực tốt, Cụ hơi lo liệu Tiêu Liêu có tự làm ngạt chết chính mình hay không.

Ngay trước khi Cụ mở miệng, vẻ mặt Tiêu Liêu thoải mái dán lên lồng ngực dày rộng với nhịp tim đập mạnh của hắn, Tiêu Liêu nhẹ nhàng nói: “Cụ, cảm ơn anh.”

“Ừ.” Cụ chỉ đáp một câu, liền dùng ánh mắt nặng nề nhìn khuôn mặt đã ngủ của Tiêu Liêu, nhìn một lát mới gục đầu xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, khi bọn họ giải quyết xong bữa sáng và đang thu dọn phòng bếp, Tiêu Liêu liền nghe thấy giọng nói của đám nhóc đang gọi hắn.

“Anh Tiêu! Anh Tiêu!”

“Đây đây!” Tiêu Liêu vội lau khô tay rồi đi ra ngoài.

Sau đó đám nhóc còn nhiệt tình hơn trước vây quanh Tiêu Liêu.

Trên mặt của mấy vị phụ huynh khi nhìn thấy cảnh tượng này thực vui vẻ, nhưng lời nói ra lại không vui như vậy.

“Mấy đứa nhỏ khi về nhà đều nói với các ngươi rồi sao?” Ngữ khí Vũ Thiến có chút nghiến răng nghiến lợi.

“A, con của ta ấy, chưa tới nhà đã nói cho ta rồi.” Giọng nói Trùng Anh không hề vui mấy dễ chịu.

“Con của ta, nó đợi đến lúc ngủ mới nhỏ giọng nói cho ta và cha nó biết.” Tố Diệp dịu dàng cười với nhóc con nhà mình rồi mới nói.

“Không khác lắm, ta và vị kia nhà ta còn suy nghĩ chuyện này tới tận nửa đêm.” Biểu tình Văn bình thản, nhưng ánh mắt nàng lại không nói như vậy.

“Nghe nói người nhà bọn hắn đêm qua còn tới tìm Tiêu Liêu, muốn Tiêu Liêu phải xin lỗi con hắn, xùy.” Lỗ mũi Trùng Anh phì ra tiếng khinh thường.

“Đúng vậy, thế mà lại làm tiểu Loan Loan tức giận, nhưng mà theo hắn nói hình như Tiêu Liêu hôm qua nổi bão thì phải.” Tố Diệp vẫn là biểu t�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp