Thang Hiển Văn trừng to mắt, tròng
mắt nổi lên tia máu đỏ, cũng đã là học sinh cấp ba rồi, ở trong độ tuổi này,
lòng tự tôn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.
Gọi phụ huynh tới tận trường đón,
điều này còn khó chịu hơn cả đánh cậu ta một trận.
Cậu ta bị ép đến không còn cách nào
khác, giọng điệu càng thêm khẩn cầu sâu sắc: “Cô ơi, đừng gọi được không cô, tự
em sẽ viết bản kiểm điểm...”
Nếu là giáo viên mềm lòng chút có lẽ
sẽ đồng cảm với cậu ta, nhưng Nghiêm Phương ;ại không phải là người như thế.
Một học sinh có thành tích không
tính là tốt, lại còn gây ra những chuyện khiến cô ấy mất mặt như vậy, chắc chắn
cô ấy sẽ không có chút đồng cảm nào.
“Đừng nói nữa, tình huống của em cô
sẽ nói rõ toàn bộ với người nhà em.”
Lý Bằng Quang nhận thức được tính
nghiêm trọng của chuyện này, nhúc nhích khóe miệng bị đánh rách: “Cô ơi, vậy em
phải làm sao?”
Nghiêm Phương không kiên nhẫn để
nghe cậu ta nói chuyện, cô ấy vội vàng lau vết máu trên tay và mũi, sau đó lấy
điện thoại trên bàn, mở màn hình lên rồi đưa cho Thang Hiển Văn.
“Tự gọi về đi, đừng để cô phải gọi.”
Thật ra số học sinh đều có một sự
kính sợ và phục tùng tự nhiên dành cho giáo viên, dù trên mặt vẫn đầy vẻ kháng
cự, nhưng Thang Hiển Văn vẫn cầm lấy điện thoại.
Nghiêm Phương chuyển qua nhìn nhóm
Đường Vân Phàm, giọn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).