Bà nhìn từ trên cao xuống, bóng đen
bao phủ lấy cậu, giọng điệu không che giấu sự độc địa.
Bà còn nói rất nhiều lời khó nghe,
khi cơn giận dữ đạt đỉnh điểm, chỉ muốn bộc phát ra hết lửa giận tràn đầy trong
cõi lòng, chờ đến khi bà từ từ bình tĩnh thì lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
Đường Thời Tô từ trong mộng giãy dụa
thoát ra, ánh mắt dần đọng lại trên trần nhà.
Chắc Dương Uyển Tú cũng không nhớ
ngày xưa mình đã từng nói những lời quá đáng gì, bà của hiện tại so với lúc
trước, thật sự thay đổi quá nhiều.
Hình ảnh của Lý Thuần Thăng và bà
lại là ác mộng lúc nhỏ của cậu, ban ngày họ cãi nhau, ban đêm cậu nằm mơ. Có
điều khi cậu lớn dần lên thì số lần nằm mơ cũng ngày càng ít đi.
Mà giờ ở căn nhà này.
Đường Chính Minh thường xuyên vì
công việc không về nhà, Dương Uyển Tú cứ rảnh rỗi thì ra ngoài, thật ra hai
người không quan tâm gì chuyện nhà cửa.
Chỉ có Đường Vân Phàm—
...
Trong nhà vệ sinh trường học.
Đường Thời Tô đang rửa tay, vòi nước
chảy ra nước rất lạnh, làm rất nhiều nam sinh sau khi đi xong thì lười rửa tay
đã rời khỏi rồi.
Bên cạnh cậu có một bạn nam cao ráo
đi đến.
Giọng nói từ tính vang lên: “Đường
Thời Tô.”
Đường Thời Tô xoay mặt qua nhìn hắn,
trên mặt Thẩm Diệu lộ ra nụ cười lạnh lùng u ám: “Cả tin nhắn của tôi mà cậu
cũng không trả lời?”
Đường Thời Tô hơi mím môi.
Thẩm Diệu gác tay lên vai cậu, muốn
gây áp lực cho cậu: “Sợ rồi? Cậu biết cái tên La Quý nhỉ.”
Đường Thời Tô cau mày, giọng điệu
không chút gợn sóng: “Cậu không có chứng c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.