Cấm Búp Bê Nga

CHƯƠNG 13: ĐÊM Ở LÂU ĐÀI CỔ (NGƯỜI CHƠI CÔ ĐỘC…)


10 tháng

trướctiếp

Không hiểu sao lại bị thêm vào danh sách đen ám sát, dù Lạc Tiêu có bình tĩnh đến mức nào thì cũng không thể kiểm soát được cơn tức giận.

Cô không nguyện ý thừa nhận, đây là sự sợ hãi xuất phát từ trong tiềm thức. Cô lần đầu cảm giác được sự sợ hãi từ một người chơi mới, từ khi Ngạc Tu chết hết thảy mọi việc liền dần dần thoát khỏi khống chế.

Sự sợ hãi có thể làm cho người ta mất thăng bằng, Lạc Tiêu nhắm mắt lại, tận lực điều chỉnh tâm tình.

Bầu không khí rơi xuống điểm đóng băng.

Ba người đi đến phòng vẽ tranh dưới mặt đất.

Trên đường, có mấy lần Bành Lộ muốn nhắc đến chuyện ở bệnh viện, bình thường người chơi cho dù có thân phận khác thì cũng sẽ không cách chủ địa đồ quá xa, Bành Lộ cho rằng việc này rất không bình thường. Nhưng mỗi lần mở miệng, hắn đều bị Ôn Thời ngắt lời.

Số lượng ngọn nến ở trong tầng hầm phải nhiều gấp đôi ao máu, trần nhà thấp bé, mùi ẩm ướt âm u không ngừng tràn ngập xoang mũi. Hai bên bức tường vô cùng dày, ở cuối con đường hẹp là một cái cổng vòm hình nửa vòng tròn, trên cửa là một đống nấm mốc.

Không có khóa.

Ôn Thời nhíu mày, vậy có khác nào dựng ở trước cửa một tấm bảng hoan nghênh tới trộm chứ.

Chủ nhân lâu đài cổ thật sự đã áp dụng nguyên tắc ngày đêm không đóng cửa xuyên qua từng ngóc ngách ở đây.

Một bình thuốc màu bẩn thỉu được tùy tiện đặt ở bên cạnh giá vẽ, gió thổi vào trong hốc tường khiến giấy vẽ thi nhau rung động. Bành Lộ kiểm tra một chút, xác định đây chỉ là một bình thuốc màu bình thường.

Ôn Thời đi đến cạnh tủ thuốc màu mà quản gia nhắc đến, ngăn tủ lớn hơn hẳn so với tưởng tượng, ước chừng cao hơn hai mét và vẫn không có khóa, bên trong có tiếng cọt kẹt. Ôn Thời nghiêng người để mở cửa tủ, một bóng đen xông ra, vì đã sớm có đề phòng nên cậu đã thuận lợi tránh được.

Con chuột nhỏ lớn chừng bàn tay bị quẳng mạnh xuống đất, nửa bên da thối rữa tản ra mùi hôi thối, trong tủ chén còn có mấy con chuột nữa. Toàn thân trên dưới không có một khối thịt nào là bình thường, ở trên lông còn dính thuốc màu đỏ tươi.

Thân thể của con chuột hoàn toàn bị đông cứng, Ôn Thời phán đoán là âm khí nhập thể . Cậu từng uống rượu đỏ trộn thêm thuốc màu, lúc đó cũng bị phán định là âm khí nhập thể.

Mấy con chuột thì còn ghê hơn cậu, vì quá đói nên đã trực tiếp ôm hộp thuốc màu lên uống.

Ôn Thời đột nhiên nghĩ đến bốn chữ: Câu cá chấp pháp.

Chủ nhân lâu đài cổ có sức mạnh rất cường đại, nhưng lại bị hạn chế, dù hắn muốn giết người thì cũng không thể tùy tiện giết.

Cái thân phận "Kẻ trộm" này đủ để hắn ra tay xử lý.

Cô dâu máu chỉ cần không ngốc thì cũng biết được hậu quả của việc trộm thuốc màu, nhưng cô ta vẫn không cự tuyệt được sự dụ hoặc từ những hộp thuốc màu đó. Nhưng mà cô ta rất thông minh nên chỉ đem đi chút ít, không đến mức khiến chủ nhân lâu đài cổ phải trực tiếp xuất thủ, cho nên mới tìm quản gia để phát nhiệm vụ.

Đã xác định được cô dâu máu sẽ đến nơi đây để trộm thuốc màu, đương nhiên là phải sớm bố trí.

Bành Lộ bảo Lạc Tiêu đi lấy một bát nước sạch dùng để chế nước bùa, chuẩn bị rót vào trong thuốc màu. Chỉ cần cô dâu máu sử dụng thuốc màu thì sẽ bị suy yếu sức mạnh.

Lạc Tiêu trở về rất nhanh, Bành Lộ đã hoàn thành công việc ban đầu, đồ vật đều đã chuẩn bị toàn diện. Hắn cần hoàn thành một cái Hàng Ma trận thật lớn, Lạc Tiêu đứng ở sau lưng hắn, cẩn thận rắc thuốc bột theo mép kẻ, thuốc bột bị hấp thu xong thì đường kẻ trận pháp lóe lên một cái rồi lập tức chìm vào lòng đất.

Thủ đoạn của người chơi có kinh nghiệm thật là đáng kinh ngạc.

"Trong cùng nhiệm vụ, trò chơi sẽ căn cứ vào trình độ người cống hiến để tiến hành kết toán." Vẽ trận pháp rất hao tổn tinh lực, cộng thêm việc bị râu quai nón gây tổn thương không nhẹ nên lúc này sắc mặt Bành Lộ tái nhợt giống là một trang giấy. Sau đó hắn đốt lá bùa, cho tro tàn vào nước khuấy đều rồi trộn với thuốc màu.

Ngụ ý, dù Ôn Thời có nhận nhiệm vụ thì cũng không mang đến nhiều tác dụng.

Đây là bậc thang cuối cùng mà Bành Lộ dành cho Ôn Thời, nếu như Ôn Thời giải thích rõ ràng về chân tướng của danh sách ám sát thì hắn có thể đem một phần công việc cho đối phương làm.

Ôn Thời tựa ở trên tường, nhíu mày: "Nếu tôi không gia nhập mà lại phá hoại thì sao?"

"Cứ thử xem." Bành Lộ cổ vũ, dường như hoàn toàn không lo lắng về điểm ấy.

Ôn Thời bình tĩnh nhìn hắn mấy giây, sau đó đột nhiên cười, quay người rời khỏi phòng vẽ tranh. Nước sạch không đủ dùng, Lạc Tiêu cũng đi theo cậu ra. Vì đã vạch mặt nên không ai bắt chuyện với ai.

Mục đích của cả hai đều là phòng bếp, Ôn Thời kiên nhẫn hỏi thăm đầu bếp có cần giúp một tay hay không. Lạc Tiêu bí mật quan sát cũng mất hứng thú, biết là cậu đang muốn thu hoạch các quy tắc tử vong liên quan đến đồ ăn.

Sau khi Lạc Tiêu đi, khóe miệng Ôn Thời liền cong lên.

Cậu rất vui, thật sự rất rất vui.

Ôn Thời có thể lờ mờ ngửi được dị hương trên người mình, một mùi hương như có như không, người chơi và NPC bình thường hình như là không cảm giác được. Nhưng từ thái độ của chủ nhân lâu đài cổ và râu quai nón thì cũng có thể thấy được NPC rất là nhạy cảm với mùi thơm này, cô dâu máu có thể cũng sẽ không ngoại lệ.

Nếu như mình ngồi chờ ở gần phòng vẽ thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

"Cô dâu máu không chỉ có một."

Thủ đoạn của đám người Lạc Tiêu dù có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nào giải quyết toàn bộ được.

Bởi vì biến thành nhiệm vụ nhiều người nên độ khó nhiệm vụ cũng sẽ gia tăng, nếu không trong thông tin nhiệm vụ cũng sẽ không nhắc nhở bọn họ phải hợp tác, phương án tốt nhất không thể nghi ngờ là có một người dụ hết cô dâu máu đi.

Tên người chơi nam kia có vẻ chính là một người am hiểu chuyển vận, lại còn biết vẽ trận pháp, cho nên thích hợp để giữ lại. Lạc Tiêu tinh thông tính toán, sẽ không nguyện ý mạo hiểm dẫn quái. Cuối cùng một điều là cả hai người đều bị râu quai nón làm bị thương không nhẹ.

Ở trong loại tình huống này, bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách chuyển hướng rắc rối, ví dụ như để cho mình gánh chịu 'trách nhiệm' .

"Cố lên." Ôn Thời yên lặng động viên bọn họ: "Nhất định phải dẫn thành công."

Chỉ cần có thể khiến cho cô dâu máu chủ động tới tìm mình thì sự tình phía sau sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Trong lúc Ôn Thời ở phòng bếp bận rộn thì một con chuột bạch đang lén lút hoạt động.

Nếu như Ôn Thời ở đây, nhất định có thể nhận ra con chuột bạch này, lúc ở phòng đọc sách Lạc Tiêu đã từng sử dụng nó để tìm cuốn sách “Mỹ nữ và dã thú”.

Con chuột bạch từ cửa sổ thuận lợi bò vào trong phòng của Ôn Thời, nó giống như là một con chó cảnh sát cỡ nhỏ, nằm rạp trên mặt đất cẩn thận tìm kiếm mọi ngóc ngách, cuối cùng ở gần giường tìm được một sợi tóc.

Cái đuôi cuốn lên sợi tóc, chuột bạch nhanh chóng chạy về giao nộp.

Lạc Tiêu vẫn đang giúp ẩn tàng trận pháp xuống đất, chuột bạch leo lên bờ vai của nàng, khoe khoang kết quả thành công của nó.

Lạc Tiêu lấy một con búp bê nhỏ bằng vải, buổi tối chỉ cần lấy mái tóc nhét vào trong miệng búp bê là được.

Kỹ năng của cô là "Vải nghệ", chỉ cần tập hợp đủ vật phẩm thì sẽ có xác suất cao chế tạo thành công ra "Búp bê tập kích", tên như ý nghĩa, đây chính là một loại đạo cụ hấp dẫn thù hận của quái vật. "Búp bê tập kích" chỉ nhằm vào tràng cảnh đặc biệt, ví dụ như trong trường hợp không xúc phạm quy tắc, song phương bất ngờ cùng bị quái vật truy sát, hoặc là nhận cùng một nhiệm vụ, một bên khác sẽ trở thành mục tiêu tấn công ưu tiên của quái vật.

Bành Lộ lạnh nhạt nói: "Đây không phải trình độ vải nghệ cao nhất của cô."

Kỹ năng của Lạc Tiêu từ lâu đã bị bại lộ, đối với các người chơi cũng không phải bí mật gì.

Lạc Tiêu: "Đủ sử dụng."

Bành Lộ lắc đầu: "Cô quên một chuyện, chủ nhân lâu đài cổ tối nay sẽ tiếp tục chỉ định tìm kiếm cô dâu thật."

Tay cầm búp bê của Lạc Tiêu cứng đờ, giả dụ Bùi Ôn Vi có thể sống sót sau trận đuổi giết, không có tang sự, thì những người bị chỉ định sẽ phải xong đời.

Cô có một con búp bê có thể hấp dẫn cừu hận, số lần sử dụng không có hạn chế, nhưng đó là phù bảo mệnh.

Lạc Tiêu nhíu mày: "Đầu tiên, một người mới không thể nào trốn khỏi sự truy sát của cô dâu máu; tiếp theo sau khi nhiệm vụ đặc thù hoàn thành thì sẽ có nhiệm vụ chính tuyến phản hồi, việc tìm được cô dâu thật cũng không khó lắm. Một phần vạn xác suất này không đáng để tôi lãng phí hai con "Búp bê tập kích"."

Bành Lộ: "Vậy tùy cô."

Dù sao thì giá trị vận may của hắn cũng cao hơn đối phương một bậc, cho dù chủ nhân lâu đài cổ có chỉ định thì xác suất đến phiên hắn sẽ thấp hơn rất nhiều so với đến phiên Lạc Tiêu.

Lạc Tiêu đắn đo một lát, sau đó mới nói: "Lui một vạn bước mà nói thì tối nay chủ nhân lâu đài cổ rất có thể cũng sẽ chỉ định Bùi Ôn Vi."

Bành Lộ: "Đầu óc của cô bị lừa đá à?"

"..."

"Bùi Ôn Vi có thân phận bác sĩ, không cần dùng thủ đoạn gì đặc biệt, bởi vì chưa đến cuối cùng chủ nhân lâu đài cổ sẽ không điểm đến hắn."

Đây là màu sắc tự vệ tốt nhất đối với người mới trong tàn cuộc.

Nếu như không phải không còn cách nào khác, Bành Lộ vốn dĩ cũng không muốn dính vào Lạc Tiêu, người này chủ yếu là khôn vặt, ví dụ như cô ta có thể nghĩ đến việc chặn nhiệm vụ, nhưng lại thiếu sức phán đoán ở những việc lớn.

Lạc Tiêu cắn răng một cái, kịp thời nhận ra không nên dựa vào may mắn, cuối cùng lại lấy ra "Búp bê tập kích" cao cấp.

Chủ nhân lâu đài cổ sẽ có mặt vào cả hai buổi sáng và tối, đó đều là những trường hợp nguy hiểm mà trong một ngày người chơi không thể trốn tránh.

Nhất là bữa tối.

Tối nay còn có một trận chiến phải đánh, trên bàn dù có đồ ăn mỹ vị thì cũng không khiến người ngồi trên bàn thèm ăn chút nào. Ánh mắt Lạc Tiêu thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, ngờ vực Ôn Thời vì sao còn chưa tới.

Bành Lộ cũng nhíu mày.

Người mới này không thể ngốc đến mức vắng mặt vào bữa tối được.

Tiếng gì vậy?

Vừa nghiêng đầu, phát hiện bên cửa sổ có một khuôn mặt, gương mặt dù tuấn mỹ thế nào thì cũng trông rất đáng sợ dưới ánh trăng mờ ảo như vậy.

"Cửa, cửa khóa rồi." Cửa sổ không mở, tiếng nói thanh tịnh miễn cưỡng truyền vào được một chút.

Cách đây không lâu, Ôn Thời ra ngoài ẩn giấu vài thứ, khi trở về, liền phát hiện không vào được.

"Bác sĩ Yaren."

Mẹ kiếp!

Giọng nói của quản gia đột nhiên vang lên ở phía sau, Ôn Thời giật nảy mình, thiếu chút nữa đã ra tay đấm ông ta.

Trên bãi cỏ chẳng biết lúc nào lại bày ra một bàn ăn nhỏ, phía trên đặt mấy món ăn, quản gia mở miệng nói: "Chủ nhân nói, tối nay ngài ..."

Mấy chữ đằng sau quá nhỏ, Ôn Thời không nghe rõ: "Cái gì?"

Quản gia cất cao giọng: "Tối nay sẽ đi dã ngoại!"

"?"

Trong khi quản gia nói chuyện, màn cửa trong phòng ăn bị kéo lên, bịt kín cánh cửa sổ duy nhất.

Ôn Thời còn có ý định khiến tên bá tước kia phải trải qua quá trình kết hạt giống để trả thù thống khổ bị xuyên tim lúc trước, không ngờ đối phương lại không muốn cùng bàn với cậu.

Giao phó xong, quản gia liền đi, hôm nay ông ta cảm thấy không thoải mái nên muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.

"Cho tôi đi vào được không?" Ôn Thời chưa từ bỏ ý định mở cửa sổ.

Không ai phản ứng cậu.

Ôn Thời đưa mắt nhìn bàn ăn phía xa, ngoại trừ gió đêm thì không còn một ai.

"Có ai giám sát tôi ăn cơm không?"

Trong đồ ăn chứa quy tắc tử vong đó.

"Không có bất kỳ ai sao?"

Giọng nói phiêu tán trong không khí, ánh trăng chiếu vào vai cậu, xác thực không có bất kỳ ai.

Ôn Thời nhận mệnh đi về phía bàn ăn, cuối cùng ngồi ở trên bàn ăn cô độc.

Lạc Tiêu và Bành Lộ còn đang cẩn thận chọn đồ có thể ăn, Lạc Tiêu không có cách tập trung lực chú ý được. Chủ nhân lâu đài cổ rõ ràng không chào đón Bùi Ôn Vi, nhưng hắn cũng không chỉ định đối phương tìm cô dâu thật, mà ngược lại còn đuổi cậu ta ra ngoài, coi cậu ta giống như là virus vậy.

Cô vẫn không biết, cho dù chủ nhân lâu đài cổ có ghét Ôn Thời đến đâu thì cũng không thể nào chỉ định đối phương.

Bởi vì có ai lại để cho cô dâu của mình đến gần một 'cỗ máy thụ phấn biết đi' cơ chứ ?

"Các vị khách, ta cần nhờ các ngươi giúp ta tìm kiếm cô dâu hoàn mỹ nhất." Chủ nhân lâu đài cổ khẽ mở miệng, lưỡi hắn tựa như là cái lưỡi rắn, mỗi một chữ đều mang độc.

Hắn chỉ định Lạc Tiêu.

"Hơn nữa, làm phiền các ngươi ngồi xa một chút."

Chủ nhân lâu đài cổ chỉ vào cái bàn dài cuối cùng.

Hai người kia ban ngày từng có tiếp xúc với bác sĩ Yaren, nên cũng coi như là không còn trong sạch nữa.

Lạc Tiêu và Bành Lộ lộ vẻ mặt không hiểu, nhưng cũng đành chịu, chỉ có thể đi sang đó ngồi.

Từ lúc bắt đầu ăn đến giờ, tâm trạng Lạc Tiêu vẫn luôn bồn chồn.

Có một số việc một khi thoát khỏi khống chế thì chắc chắn sẽ xảy ra thay đổi.

Bành Lộ không thể không trấn an cô, thấp giọng nói: "Việc đã đến nước này, nhiệm vụ buổi tối quan trọng, nếu vận khí tốt nói không chừng chúng ta có thể đồng thời tìm được manh mối và nghênh đón tang sự."

Lạc Tiêu hít sâu một hơi, không sai, nếu kế hoạch thuận lợi, bọn họ còn có thể kéo dài thêm một ngày, manh mối tối nay cực kỳ quan trọng.

Sau khi bữa tối kết thúc, cánh cửa lâu đài cổ lại được mở ra.

Ôn Thời không vội ra ngoài, một mình cậu ngồi trên bàn ăn, nghịch ngợm bộ đồ ăn.

Một lát sau, cậu nhẹ giọng nỉ non một câu: "Như vậy cũng tốt."

Vốn dĩ Ôn Thời còn cho rằng, nếu như đám Lạc Tiêu không thể dẫn cô dâu máu về phía bên mình thì cậu cũng chỉ có thể áp dụng chiến thuật quanh co. Giống như bây giờ, người bị chỉ định tìm kiếm cô dâu nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lâu đài cổ xảy ra tang sự.

Lần ngồi xuống này trực tiếp đến nửa đêm.

Gió đêm càng ngày càng lạnh, Ôn Thời lấy đồ giấu trong lùm cây ra, tiếp tục làm công tác chuẩn bị.

Cửa vào tầng hầm không xa lâu đài cổ lắm.

Bành Lộ và Lạc Tiêu đã sớm ngồi chờ ở chỗ này.

Ngoại trừ người chơi không thể không làm nhiệm vụ thì không ai nguyện ý ra ngoài hoạt động vào lúc này cả, tất cả mọi thứ ở lâu đài cổ đều được khởi động vào ban đêm, những hạt tròn trên tường cảm giác như là lỗ hổng để cho quái vật hô hấp.

Đợi khoảng hai mươi phút, dưới lòng đất đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn.

Tiếng kêu thảm kèm theo những tiếng vang kỳ lạ, sau khi không khí dần dần yên tĩnh Bành Lộ liền làm động tác ra hiệu có thể xuống dưới.

Hành lang dài hẹp càng về đêm càng lạnh lẽo và ẩm ướt, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng sẽ có giọt nước ngưng kết nhỏ xuống, trong đó có một giọt rơi vào cổ của Bành Lộ, khiến hắn lạnh đến run người.

Cửa phòng vẽ tranh khép hờ, xuyên thấu qua khe cửa khép hờ, Bành Lộ mượn ánh nến trên hành lang để nhìn vào trong.

Trận pháp đã có tác dụng.

Một bàn tay gầy guộc đặt lên trên tủ thuốc màu, nửa người cô dâu máu đã rời vào Hàng Ma trận, cổ của ả ta bị kéo dài vô tận muốn thoát ra khỏi Hàng Ma trận này.

Cảm nhận được khí tức người sống, cô dâu máu dùng sức quay cái cổ lại. Bành Lộ trực tiếp đối diện với ánh mắt của ả ta, lập tức thấy được một dung nhan dọa người. Trên khóe miệng của đối phương còn dính thuốc màu màu đỏ, nửa bên bờ môi nhìn như phù thủy, lưu lại vết thối rữa.

Bành Lộ lấy vũ khí ra, là một cái cờ có màu đen phía trên in cổ văn khó hiểu, có tác dụng dẫn độ vong linh. Hắn đang định vung cờ thì một trận gió giải nguy thổi tới làm mấy ngọn nến bên trong đều bị dập tắt.

Lạc Tiêu vội chạy tới bảo vệ ngọn nến cuối cùng.

Nhưng mà ngọn gió này như có linh khí, quần áo Lạc Tiêu bị thổi bay lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh lửa cuối cùng bị dập tắt.

Toàn bộ tầng hầm lâm vào một vùng tăm tối.

Trong bóng tối, không gian trong phòng trở nên chật chội.

Mùi máu tươi đậm đặc tràn đầy lỗ mũi.

Lạc Tiêu cảm giác mãnh liệt được chung quanh xuất hiện thứ gì đó đang nhìn bọn họ chằm chằm, hơn nữa không chỉ có một.

'Ha ha ha' tiếng cười kỳ lạ quanh quẩn trong phòng vẽ, cô vô thức lui về phía sau mấy bước, sau lưng cũng có tiếng cười, hơn nữa còn càng ngày càng gần, âm thanh ít nhất phải đến từ hai phương hướng khác nhau.

Hai người đều biết, điều này đại biểu cho việc các cô dâu máu còn lại đã tới.

Lạc Tiêu lấy "Búp bê tập kích" bản cao cấp đã sớm chuẩn bị xong ra, nhét nửa sợi tóc của Ôn Thời vào đó.

Nhiệt độ phòng vẽ tranh lập tức tăng lên làm cho cảm giác đè nén, hít thở không thông cũng dần suy yếu. Lạc Tiêu nhận ra có khí lưu thổi qua bên cạnh nhưng không có dừng lại liền xác định được đạo cụ đã thành công phát huy hiệu dụng. Toàn bộ ánh mắt tà ác trong bóng tối đều tụ tập lại sang một chỗ khác, ác ý dày đặc đến mức không thể coi thường.

"Búp bê tập kích" khiến lửa giận của các cô dâu máu nổ tung.

Bọn họ lặng yên không một tiếng động bay ra ngoài cửa, tìm kiếm khí tức của chủ nhân sợi tóc.

Khoảng cách của song phương vốn không quá xa, Ôn Thời đang ngồi ở trên cái bàn cơm nhỏ xa xa ngắm trăng thở dài.

Lúc nhìn thấy cô dâu máu, ánh mắt của cậu liền sáng lên.

Tất cả là có hai cô dâu máu, với con số này thì cũng không quá khó khăn.

Quản gia là người chu đáo, chuẩn bị buổi ăn cơm ngoài trời cho cậu rất tốt. Vì sợ sẽ thất lễ nên còn cố ý trải thảm từ cửa chính đến tận chỗ ăn, bộ đồ ăn cũng dùng loại xa hoa nhất coi như là đền bù.

Hai cô dâu máu hợp thân thể lại vào làm một nên tứ chi không quá cân đối, hai ả không vội bay qua mà đứng bình tĩnh ở trên thảm đỏ, động tác giống nhau như đúc.

Đường máu giữa các ngón tay giống như giác hút trên ngón chân tắc kè, cố định chặt chẽ vào hai đầu của tấm thảm đỏ..

Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cô dâu máu đồng thời nâng cánh tay gầy guộc lên dùng sức kéo một phát. Sợi tơ máu nhanh chóng kéo tấm thảm lại, bàn ăn sắp sửa đổ xuống, Ôn Thời lảo đảo một cái, chật vật ngã lên trên thảm đỏ.

Tơ máu nhanh chóng lan khắp thảm đỏ.

Khi còn cách bảy tám mét, động tác của các ả cùng nhau dừng lại. Khả năng cảm nhận của cô dâu máu kém xa chủ nhân lâu đài cổ và râu quai nón nên đến tận khoảng cách này mới phát giác được không đúng.

Ôn Thời giống như là một con cừu non ôn thuần, trịnh trọng nói: "Đừng ngừng, tiếp tục đi."

Mùi thơm.

Hương hoa.

Lần đầu tiên hai ả ngửi thấy mùi hương này, mùi hương này chỉ hít vào mấy phát đã lập tức kết tủa ra một loại vật chất không bình thường. Trên bức họa thì nơi yếu ớt nhất của quái vật chính là đầu, mà những vật chất này lại cố gắng chui vào sâu trong đại não.

Cô dâu máu co cẳng chạy trốn.

Tốc độ không phải là ưu thế của hai ả, phải mất vài giây đồng hồ mới nhớ ra là mình biết bay.

"Chờ một chút!" Ôn Thời nhặt đống đồ đã sớm chuẩn bị xong trên mặt thảm, ở phía sau đuổi theo hai cô dâu máu.

Cô dâu máu chạy theo hướng ngược gió để bảo toàn tính mạng, một loại sợ hãi nào đó không thể nói hết đã đè bẹp oán niệm mà "Búp bê tập kích" mang tới.

Trong lúc chạy, vật trong tay Ôn Thời va chạm phát ra tiếng leng keng, nghe giống như là tiếng chuông.

"Loại cảm giác này giống như là đang đi bắt ma vậy."

Mình ngầu như vậy sao?

Đáng tiếc là không có điện thoại ở đây, nếu không thì cậu đã chụp kiểu ảnh đăng lên vòng bạn bè rồi.

"Đừng chạy, quay đầu nhìn ta một cái đi." Gió đêm phơ phất, Ôn Thời vô cùng hưng phấn hát lên: "Tôi đuổi theo em ~ gió nhẹ nhàng thổi ~ "

Tưởng tượng buổi tối cách đây không lâu, mình bị cô dâu máu đuổi đến mức kêu gào thảm thiết, cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cuối cùng cũng đến lượt cậu trả thù!

Cảm xúc dâng cao khiến mùi hương hoa càng thêm nồng đậm, phấn hoa ở sâu trong đại não đã ngưng tụ thành hạt giống mới.

Trong đại não có thêm một cái hạch não, cảm giác hôn mê như sóng thần vọt tới.

Các cô dâu máu đã không thể bay nữa, bởi vì bọn họ còn không biết sẽ bay tới chỗ nào.

Trước khi bị mất khống chế, cô dâu máu phải cưỡng ép lôi thứ này ra. Thuốc màu hóa thành huyết thủy thúc đẩy hạt giống của hoa lựu đột biến, tiếp theo mấy giây, cánh môi khô cạn giật giật, một đóa hoa đang chớm nở xuất hiện ở giữa răng môi.

Cô dâu khô gầy mặc cái váy màu trắng nhuốm máu ở dưới ánh trăng phun nụ hoa ra, mang lại một loại mỹ cảm kỳ lạ mà thê thảm.

Thừa dịp đối phương đang bị khống chế, Ôn Thời liền tranh thủ thu ngắn khoảng cách.

Lại một hương hoa theo gió đêm thổi qua.

Cũng không lâu lắm, trong miệng cô dâu máu lại phun ra một đóa hoa nữa.

Ngươi trốn ta đuổi, có mọc cánh cũng khó thoát, nụ hoa liên tục bị phun ra.

Cuối cùng, Ôn Thời đi đến trước mặt hai cô dâu máu, ngồi xổm xuống ôm mặt: "Nhìn bông hoa nhỏ đây nè!"

Trên mặt đất không có hoa, chỉ có một thanh niên điên cuồng giả làm bông hoa trước mặt hai con quái vật.

Mấy cái khay bạc được mài sáng loáng, một cái tay trái một cái tay phải, trên cổ cũng chụp một cái, Ôn Thời lấy ra tám cái khay bạc làm cơ bụng cho mình, đứng từ xa nhìn tựa như là một cái áo giáp màu bạc cỡ lớn.

Một người trưởng thành trên người treo một bộ đồ ăn, tràng diện này nhìn rất là buồn cười.

Nhưng cảnh tượng khôi hài này nhằm vào một thứ gì đó lại vô cùng hiệu quả.

Bộ đồ ăn phản quang khiến động tác của hai cô dâu máu ngừng lại.

Cảm giác thiêu đốt không hề báo trước đánh thẳng vào con mắt của bọn họ, cô dâu máu đau đớn đến mức tơ máu bay múa loạn xạ, công kích ra khắp bốn phương tám hướng. Tơ máu bị hong khô liên tiếp xuất hiện vết nứt, cô dâu máu cứng đờ giống như pho tượng, bọn họ liều mạng muốn quay đầu, nhưng con mắt không tự chủ được dính chặt vào trong hốc mắt, chết sống không chịu động đậy.

Sau khi trọng thương, bộ váy trắng trên người cô dâu máu liền biến thành váy đen.

Rất giống với người phụ nữ mặc váy đen vào buổi tối ngày đầu tiên Ôn Thời gặp được.

Lúc làm nhiệm vụ kỹ năng, ban đầu cổ chân của cậu rõ ràng đã bị tơ máu đâm rách, nhưng về sau đó khi cậu bị một người phụ nữ truy sát dã man thì trước đó chỉ phát sinh một việc, đó là Ôn Thời đã dùng thìa bạc để thấy rõ sau lưng có cái gì. Cuối cùng liên hệ đến lầu hai, khi tất cả phòng cung cấp cho người chơi ở đều có bàn trang điểm nhưng không có gương thì tất cả đã dần dần rõ ràng.

Chỉ sợ là vào lúc cậu cầm thìa bạc lên thì hình ảnh phản xạ ra đã khiến cho cô dâu máu nằm ở sau lưng cậu bị thương tổn.

Cử chỉ của cô dâu máu càng làm cho Ôn Thời kiên định với loại ý nghĩ này.

Cô dâu máu thích khom lưng, cúi đầu đi đường, xưa nay chưa từng đối diện với ánh mắt của người khác. Đây là một loại biện pháp bảo hộ bản thân, để đề phòng việc nhìn thấy bản thân mình ở trong mắt đối phương.

"Sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh của cô dâu máu đã cập nhật

Chủng loại: Cô dâu máu

Giới thiệu: Bọn họ rất nguy hiểm, hành động hơi chậm một chút, vẫn cho rằng mình là người xinh đẹp nhất trên thế giới, máu chính là vũ khí công kích tốt nhất của bọn họ.

Đúng, đừng cho cô ta nhìn thấy dáng vẻ thực sự, cô ta sẽ sụp đổ."

Trong điều kiện mờ tối mà một cái phản quang còn có lực sát thương lớn như vậy, huống chi là hiện tại.

Ôn Thời chợt nhớ ra việc chủ nhân lâu đài cổ không có cái bóng, nhưng vẫn có thể ăn bình thường, hẳn đây chính là điểm khác biệt giữa quái vật cao cấp và Npc bình thường?

Cô dâu máu che mắt, động tác nôn nụ hoa càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như chỉ phát ra những tiếng 'Aba Aba' kỳ quái.

Ngay vào lúc Ôn Thời tưởng rằng mọi thứ sắp kết thúc thì một cô dâu máu trong đó lại đột nhiên chuyển đổi mục tiêu công kích, tơ máu chui vào trong cơ thể đồng đội của ả ta, ùng ục ục hấp thu máu trong đó.

Ôn Thời mở to hai mắt nhìn: "Phạm quy rồi."

Đánh nhau còn mang theo bịch máu, thế thì đánh như thế nào đây?

Phạm quy không chỉ một thứ.

Cô dâu máu san máu ra các bộ phận khác, ngưng tụ thành một tầng máu ở chung quanh cản trở không khí tiến vào. Loại phương thức này cũng gây ra tổn thương to lớn cho cơ thể, nhưng cô dâu máu bị chọc giận có thể bất chấp cả những thứ này.

Ôn Thời: "! ! !"

Cậu lập tức xoay người, vị trí công thủ trong khoảnh khắc đã thay đổi.

"Không được qua đây!"

Cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, mỗi một lần thay đổi đều có khả năng rơi vào chỗ chết, Ôn Thời bây giờ lại thành kẻ trốn chạy, điên cuồng gào thét: "Nếu dám tới đây cô sẽ hối hận đấy, thật đó!"

Mặt trăng đã bị mây chặn, lúc này mọi ánh sáng trong lâu đài cổ đều đã biến mất, hình như là mất điện.

Trò chơi chó má này.

Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, hai chuyện vừa vặn đến cùng với nhau.

Mắng thì mắng nhưng bước chân Ôn Thời vẫn không hề dừng lại.

Cậu vọt thẳng ra khỏi tòa thành, khay bạc trên người thực sự ảnh hưởng đến tốc độ, cho nên Ôn Thời chỉ để lại một cái, còn lại đều ném về sau.

Ôn Thời: "Cô còn nhớ mình có một đồng đội hay không? Nếu có kiếp sau, cô ấy nhất định sẽ không đối địch với tôi, tôi nói thật đó, cô vẫn còn có cơ hội quay đầu."

Cô dâu máu càng đuổi hung tàn hơn.

Ánh mắt Ôn Thời trở nên hung ác, xông vào con đường nhỏ.

Lực công kích của cô dâu máu đã bị suy yếu hơn phân nửa, tơ máu có vẻ mềm hơn vừa rồi, đáng tiếc sức mạnh quái vật dù có giảm đi thì chung quy vẫn là quái vật. Ả ta rất thích nhắm vào mắt cá chân và ót, Ôn Thời thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc tơ máu sắp đâm thủng cái ót, cậu liền ôm đầu lộn trên mặt đất một vòng. Thế là tơ máu nhắm vào đầu cậu đối hướng đâm vào cánh tay và mắt cá chân làm cho máu tươi không ngừng chạy ra.

"HP của cậu đang hạ xuống."

"Giá trị sinh mệnh của cậu đã hạ xuống còn một phần mười."

...

"Không cần nhắc nhở tôi cũng biết." Ôn Thời cắn răng, kiên trì lăn đến chỗ đèn đường.

Trở tay bắt lấy này hai cây tơ máu, dùng sức kéo về phía trước một phát. Gần đèn đường có một mảng lớn nước đọng, bên trong chiếu rọi ra một cái bóng dữ tợn vặn vẹo, chỉ trong một thoáng, chung quanh hốc mắt cô dâu máu đều là đốm tím.

Ban ngày lúc Ôn Thời ngồi xe ngựa đi ngang qua, còn đặc biệt nhìn qua một cái, xác định hố nước ngày đầu tiên nhìn thấy vẫn còn ở đó.

Lâu đài cổ bị cúp điện, nhưng đèn đường vẫn sáng, Ôn Thời không hề cảm thấy kỳ quái, cái đèn đường này khá giống với một điểm tới hạn hoàn mỹ.

Hốc mắt cô dâu máu không ngừng chảy máu.

Ôn Thời có thể cảm giác được dưới thân thể gầy yếu kia ngưng tụ một cỗ lửa giận như núi lửa, cho nên cậu quyết định không khiêu khích ả ta, mà chỉ ngừng thở, muốn chờ cô dâu máu ngày càng suy yếu.

Rào cản máu ngưng tụ ra đã bị lấy xuống, một lần nữa quay lại cơ thể cô dâu, làm thị lực của ả ta được khôi phục một chút.

Ôn Thời: "... Cô muốn làm hòa không?"

Cô dâu máu đã không còn quan tâm đến việc kết hạt giống nữa. Hai lần tổn thương đã khiến ả ta đã mất đi năng lực điều khiển tơ máu, ngón tay khô gầy chộp về phía Ôn Thời, một giây sau chợt xuất hiện sau lưng Ôn Thời.

Cánh tay dài nhỏ quấn chặt lấy cái cổ yếu ớt, cô dâu máu vừa phải tránh đối mặt vừa phải dùng chút sức lực để đánh nhau nên lúc này trông ả ta giống như là mãng xà đang ngấu nghiến đồ ăn vậy.

Ôn Thời phát hiện những NPC này đều rất thích tra tấn con mồi, hưởng thụ khoái cảm khi thấy bọn họ chết từ từ.

Cậu rất thưởng thức điểm này.

Đêm dài lắm mộng chậm thì sinh biến, đây là đạo lý mà đám quái vật vĩnh viễn không học được.

Ôn Thời rất thích cái tư thế hiện tại.

Cô dâu máu phải tránh đối mặt, cho nên ả ta thích tấn công phía sau lưng hơn.

Ôn Thời nhắm mắt lại, dùng sức ngửa đầu về sau.

Trò chơi có hạn chế rất nghiêm khắc, dù chỉ vượt qua giới hạn một chút thôi thì đều sẽ nhận trừng phạt. Đèn đường chính là biên giới, lúc cậu mới tới trò chơi, vì vượt qua biên giới này mà suýt nữa bị xương tay xử lý.

Ôn Thời vốn đang ở trong khu vực an toàn, nhưng chỉ trong gang tấc thôi, cậu cũng có thể bị phán đoán là muốn thoát khỏi trò chơi.

Chỉ cần lúc ngã, cậu nằm đè lên cô dâu máu thì cái xương tay thần bí dưới đất cũng sẽ bắt cô dâu máu trước.

"Buông tay." Cô dâu máu hơi tức giận, tại sao có người có thể hèn hạ như vậy?

Thân thể bắt đầu loạng choạng, ả ta đã cảm thấy khí lạnh sau lưng, trong bóng tối đó ẩn giấu một con quái vật không khác gì ả.

Ôn Thời gắt gao tóm lấy cái tay quấn ở trên cổ mình, trong cổ họng nặn ra mấy chữ: "Cùng sinh, cùng chết."

Giọng điệu của cậu lộ ra hồi ức quá khứ: "Tưởng tượng lúc trước, tôi cũng làm như vậy, cũng ôm chặt lấy một đồng đội của cô, nhưng mà kết cục của câu chuyện này không tốt lắm, thiếu chút nữa là tôi bị bá tước đem làm thịt xiên."

"Ai da... "

Ôn Thời nặng nề thở dài một tiếng.

Cô dâu máu hận không thể cắn một cái vào yết hầu của Ôn Thời, nhưng không biết làm sao cả vì cậu đang gắt gao nắm lấy cánh tay quấn ở trên cổ tựa như là bắt lấy chiếc khăn cuối cùng có thể sưởi ấm trong mùa đông khiến cô dâu máu không có chỗ để cắn.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác đó là nếu ả há miệng thì sẽ nôn ra nụ hoa.

Hạt giống ngưng tụ cần một quá trình, nhưng cô dâu máu vẫn không hề khoan nhượng, còn không ngừng thúc nó. Cây lựu biến dị sẽ nguyền rủa những người không thiện đãi hạt giống, cộng thêm việc ả không ngừng hút phấn hoa nên đã tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Ót Ôn Thời chạm đến cánh hoa, cậu khàn giọng bắt đầu hát: "Tôi đã sớm gieo xuống chỗ em, chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng..."

Cô dâu máu lập tức nổ tung: "A a a! Im ngay!"

Lúc mắng, trong miệng lại tăng thêm một nụ hoa.

Ôn Thời: "Từ ngày chia tay, chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng..."

"Đi chết đi!"

Ôn Thời: "Hoa đến héo tàn, người đã tiều tụy ..."

"Im miệng im miệng, ngươi là người sao?"

Cô dâu máu cuối cùng cũng không kiên trì nổi, hai người đồng thời ngã về phía sau.

Ôn Thời duy trì dáng vẻ ngửa mặt lên, lập tức thấy được mặt trăng trên bầu trời. Trăng sáng treo trên cao, tầm mắt của cậu bỗng nhiên có thêm một vài thứ, Ôn Thời đầu tiên khẽ giật mình, lập tức bờ môi hơi nhấc lên.

Tiếng cười ngắn ngủi truyền vào trong tai cô dâu máu, không hiểu sao lại khiến toàn thân ả ta phát lạnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp