Cấm Búp Bê Nga

CHƯƠNG 20: ĐÊM Ở LÂU ĐÀI CỔ (KHÔNG BIẾT GÌ NHƯNG VẪN RẤT SỐC (CANH MỘT)


10 tháng

trướctiếp

Lại nói đến, râu quai nón sau khi trở về bệnh viện nghĩ đến việc chứng cứ phạm tội bị bại lộ thì liền nơm nớp lo sợ suốt cả một buổi tối, sáng sớm hôm nay còn đến ngồi ở gần đó chờ Ôn Thời đi ra.

Ngồi xổm chờ không thấy Ôn Thời lại gặp được bạn của cậu, đây thực sự là một niềm vui ngoài ý muốn. Sau khi tự tay giết chết một kẻ làm trễ nải một chút thời gian, lão ta tiếp tục chạy về phía trước nhưng mấy người khác đã tiến vào trong phạm vi lâu đài cổ .

Râu quai nón bất mãn hừ một tiếng: "Coi như bọn mày may mắn."

Liều mạng vọt tới ngoài cửa sắt, đám người chơi không ngừng thở hổn hển. Lượng vận động này đối với bọn họ không tính là gì, việc hô hấp rối loạn chủ yếu là đến từ trận truy sát bất ngờ lúc trước.

Thân thể của hầu nam đã hồi phục trở lại, anh ta lại trở lại công việc của mình. Sau khi nhìn thấy bên ngoài có khách, còn chủ động mời bọn họ đi vào.

Triệu Tam Nhai điều chỉnh hô hấp, hỏi: "Sẽ không quấy rầy đến mọi người chứ?"

Đi theo hầu nam, mấy người chơi xuyên qua hành lang, ban ngày nơi này cũng là một nơi tĩnh mịch khiến người ta lo lắng. Dù có người dẫn đường thì cũng giống như đang đi vào một khu không người, mặt tường trụi lủi tản ra khí tức lạnh buốt.

Triệu Tam Nhai xích lại gần một chút, thứ mùi quanh quẩn chỗ mặt tường màu đỏ không phải mùi dầu, ngoại trừ máu, còn có một mùi tanh nhàn nhạt. Hắn lập tức đánh giá được trong bức tường này có lẽ tồn tại sào huyệt của quái vật.

Hầu nam dẫn bọn họ đi vào nhà ăn, khi nhìn thấy Ôn Thời ở đó, hô hấp của anh ta lập tức trở nên dồn dập, hận không thể tiến lên bóp cổ của đối phương. Nhưng vì lo lắng chủ nhân ở đây nên anh ta đành gắng gượng nuốt xuống cơn tức này. Biết là nếu ở thêm một giây nữa thì chính mình cũng sẽ mất lý trí nên hầu nam đành cứng ngắc xoay người rời đi.

Một trong những khu vực đặc sắc ở lâu đài cổ có bao gồm chỗ dùng cơm, mặt tường màu đỏ sẫm và đống đèn thủy tinh quá rườm rà khiến không gian nơi đây có vẻ thấp bé kiềm chế.

Chủ nhân lâu đài cổ có khí thế không thể khinh thường, Triệu Tam Nhai đi đầu, lập tức nhìn thấy một người khác đang ngồi ở trên bàn dài.

Đối phương có một vẻ ngoài rất ưa nhìn, làn da trắng nõn, đôi mắt quyến rũ. Ánh mắt Triệu Tam Nhai tiếp tục hướng xuống, đưa ra một kết luận khác: chỗ bả vai có vết máu, chứng tỏ gần đây đã bị tổn thương, quầng thâm mắt rất là dễ thấy trên làn da trắng nõn, nói rõ là ngủ không ngon, nhưng trong ánh mắt lại không hề có vẻ mỏi mệt, giống như là đã quen với tình huống trước mắt.

Triệu Tam Nhai vô cùng thèm muốn món đạo cụ có thể khiến cho người mới này có thể nghịch thiên. Hắn liếm môi một cái, nếu thứ này bị mình lấy được, chẳng phải là như hổ thêm cánh sao?

Ai ngờ Ôn Thời nhìn thấy bọn họ thì càng kích động, trên mặt là vẻ hân hoan nhìn không hề có chút giả tạo nào.

Rốt cuộc cũng đã đến rồi, những công cụ giúp mình moi tiền của cô dâu thật!

Không bao lâu sau, trong sự kích động bắt đầu trộn lẫn cảm giác quái dị.

Ôn Thời nhìn chăm chú vào vết máu tung tóe trên thân mấy người này, nếu nói đến uy hiếp bên ngoài lâu đài cổ thì đáng lẽ chỉ có xương tay lòng đất kia thôi. Chỉ cần không vượt qua đèn đường thì sẽ không bị nó công kích.

Mấy người này chắc không ngu đến mức đối nghịch với trò chơi đấy chứ?

Ôn Thời không thèm kiểm soát nét mặt của mình, mấy người chơi còn lại cũng thấy rõ trong mắt tên người mới này lộ ra vẻ khinh thường đối với bọn họ.

Chủ nhân lâu đài cổ lần lượt nhìn về phía mấy người trong đó, thái độ vẫn khá là thân thiện: "Hóa ra là người nhà Rost, lần trước ở phòng tham quan chúng ta cũng từng gặp nhau."

Sau đó lại nói một mình "Kiệt tác hoàn mỹ nhất của ta chính là dùng giấy do gia tộc các ngươi cung cấp."

Có người chơi kịp phản ứng, phát hiện trên tay xuất hiện một chiếc nhẫn, tựa hồ là tượng trưng cho một gia tộc nào đó.

Chủ nhân lâu đài cổ vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn về phía người chơi nữ duy nhất A Linh, trên tay cô ta cũng có một chiếc nhẫn, kiểu dáng rất đơn giản, đuôi bạc, ở giữa khắc một con thằn lằn.

"Tên khốn nghệ nhân đó, cũng đã lâu rồi kể từ lần cuối cha ngươi dẫn ngươi tới đây. Khung tranh của lão ta có một lỗi sai trí mạng, hại ta làm mất tác phẩm trân quý nhất của mình, thật là đáng chết."

Trò chơi muốn loại trừ khả năng người của các phe lừa gạt lẫn nhau nên từ lúc mới bắt đầu đã tiết lộ rõ ràng thân phận rồi.

Nhìn qua thì có thể thấy, trước mắt phe cô dâu máu có một người, phe bá tước có ba người, cái người không bị bá tước nhắc đến đã lựa chọn liên minh quái vật.

Bản thân mình vì không được chọn nên bất đắc dĩ mới đưa ra lựa chọn này, không ngờ bây giờ lại thấy có người chủ động nhảy vào hố lửa.

Ôn Thời cầu nguyện tên thiểu năng kia đừng ngồi ở bên cạnh mình. Hai chữ 'Ngu xuẩn' rất có ma lực, rất dễ lây nhiễm.

Sợ điều gì là sẽ gặp điều đó, sau khi chủ nhân lâu đài cổ mời mọi người dùng cơm thì Triệu Tam Nhai đã lập tức đặt mông ngồi xuống bên cạnh Ôn Thời, dùng khẩu hình nói ra hai chữ 'Quái vật', ý đồ cho thấy bọn họ là cùng một bọn.

Ôn Thời miễn cưỡng mỉm cười, còn kém chút nữa là dán ba chữ 'Cút cút cút' lên trên mặt mình.

Sau khi bữa sáng kết thúc, chủ nhân lâu đài cổ vẫn chưa rời đi.

Hắn không đi, không ai dám đi cả.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cho đến khi đột nhiên có một người chơi ngồi ở gần chủ nhân lâu đài cổ bị cứng đờ người, ngay sau đó cánh tay thoát lực, cái nĩa lập tức rớt xuống.

Người chơi có kinh nghiệm đương nhiên sẽ không phạm phải loại sai lầm ngu ngốc như cầm không vững đồ ăn trong loại tình huống này. Người chơi kia dùng tay trái liều mạng ma sát vào cổ tay để sưởi ấm, nhưng làn da lại càng lạnh buốt cứng ngắc, giống như liên tục truyền dịch mười mấy tiếng đến mạch máu cũng đông cứng như băng.

Những người khác nhanh chóng nhớ ra hắn vừa mới làm cái gì, người chơi kia cũng cố gắng tự hỏi, sau khi ngồi xuống ngắn ngủi mười giây đồng hồ, hắn chỉ ăn một miếng bò bít tết.

Vấn đề là hắn tận mắt nhìn thấy Ôn Thời có ăn mà không xảy ra bất trắc, còn một người chơi khác cũng ăn, hiện tại vẫn ngồi ở nơi đó bình thường.

Hắn là người ăn thứ ba, theo lý thuyết là an toàn nhất.

Nhiệt độ cơ thể người chơi vẫn không dừng giảm xuống, vô luận uống bao nhiêu dược tề để khôi phục thì hiệu quả cũng chỉ như là hạt cát trong sa mạc.

Trong tình huống tuyệt vọng tột độ, hắn cầm cái dao ăn lên làm cánh tay bị thương, muốn lấy máu ra.

Chất lỏng lạnh buốt chảy ra bên ngoài cơ thể, người chơi lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn kịch biến. Thứ phun ra trong mạch máu không phải máu tươi, mà là một chất lỏng đục ngầu, có nhiều loại màu đan xen với nhau.

"Không, không..."

Hắn lại rạch lên trên chân một đường, miễn cưỡng có thể nhìn thấy một chút màu đỏ, nhưng lại càng ngày càng mỏng manh.

Dược vật vô dụng, đạo cụ càng vô dụng, chung quanh đến cả quái vật cũng không nhìn thấy.

Tất cả điều này đều phản ánh một sự thật rõ ràng: Hắn đã vi phạm quy tắc tử vong.

Ánh mắt Ôn Thời tập trung nhìn đống chất lỏng kỳ quái trên mặt đất, đã nhìn ra được là cái gì thay thế máu của đối phương: nước ngâm thuốc màu.

Nói thực ra đối với tình trạng trước mắt, Ôn Thời cũng rất kinh ngạc. Cậu cũng ăn bò bít tết, từ hương vị cũng biết đầu bếp đã cho rượu đỏ vào, mặt ngoài bò bít tết đều tản ra mùi rượu nhàn nhạt. Nhưng có thể là vì thịt bò tổng hợp nên Ôn Thời không nếm ra được mùi rượu đỏ đặc thù vào ngày đầu tiên bị đám người Ngạc Tu dụ uống.

Lại nói khi đó, cậu cũng chỉ bị nhận hậu quả là quái vật và cô dâu máu truy đuổi.

Đợi đã, quái vật và cô dâu máu truy đuổi.

Ôn Thời giật mình, hiện tại cậu thuộc phe liên minh quái vật, còn có một thân phận khác là nội ứng của cô dâu. Cái người chơi lúc trước ăn bò bít tết không có chuyện gì cũng thuộc phe cô dâu.

Quy tắc tử vong của thuốc màu không có tác dụng gì với bọn họ.

Tương phản, người chơi trước mắt đang sụp đổ đã lựa chọn giúp bá tước, cho nên hắn không thể ăn bất kỳ vật gì làm từ rượu đỏ.

Chủ nhân lâu đài cổ nhìn thấy trợ thủ của mình từng bước một đi đến tử vong nhưng không có một chút động dung nào, tựa như đang nhìn một con chuột ăn nhầm độc dược.

"Lạnh, lạnh quá." Người chơi run rẩy đứng lên, đổ dòng nước nóng hổi trong bình trà lên trên người. Khí lực của hắn đã không đủ dùng, ấm trà rơi xuống đất, người chơi cũng ngã xuống, thi thể như là một tảng băng điêu. Đầu của hắn vừa vặn rơi về phía Ôn Thời, con mắt còn không cam lòng mở trừng trừng.

Chủ nhân lâu đài cổ lúc này mới có động tác, đó là gọi quản gia tới thu dọn nhà ăn.

Quản gia không cảm thấy kinh ngạc kéo thi thể đi, lẩm bẩm nói: "Người tuổi trẻ bây giờ thân thể càng ngày càng kém, cứ thỉnh thoảng là lại đột phát bệnh."

Tâm trạng Ôn Thời hơi nặng nề.

... Quy tắc tử vong đã đổi mới.

Quy tắc đồ ăn trước đó đã không còn tác dụng, ngay cả khi không ăn bữa sáng. Hiện tại chẳng những lại có hiệu lực, mà còn thêm phần khắc nghiệt.

Chủ nhân lâu đài cổ lúc này mới nói với hai người chơi có thân phận là con cháu của nhà cung cấp giấy vẽ kia: "Giấy mà cha của các ngươi cung cấp thủy hỏa bất xâm, là độc nhất vô nhị trên thế giới."

Hắn lâm vào hồi ức một lát: "Đáng tiếc ông ta lại chết bất đắc kỳ tử ở nơi này. Lát nữa, các ngươi có thể đi đến bia mộ sau mê cung bái tế một chút."

Hai người chơi kia gật đầu, sau đó tạm ngừng mấy giây, Ôn Thời đoán là bọn họ đang nhận nhiệm vụ.

Chủ nhân lâu đài cổ trước khi đi đã để lại một lời cuối cho Ôn Thời: "Giáo đường đang bố trí, ở buổi hôn lễ, cô dâu nhất định phải có mặt."

Ôn Thời yên lặng một lúc, nghe hắn ta nói chắc chắn như thế làm cho chính cậu cũng không thể không hoài nghi việc tang sự đang mất đi tác dụng trì hoãn.

So sánh với bản solo trước đây thì ưu thế đó đang dần bị trò chơi san bằng.

Trong phòng ăn chỉ còn lại mấy người.

Chất lỏng mà người chơi chết kia văng tung tóe đầy khắp khăn trải bàn mang đến một mùi vị khó ngửi khiến người chơi khác cũng không có tâm trạng ăn nữa.

Triệu Tam Nhai chuẩn bị ra oai phủ đầu với người mới, bởi vì về tâm lý phải vượt trên đối phương một bậc thì mới có thể tiếp tục chuyện kế tiếp.

"Mày..."

"Mọi người có lẽ còn chưa tiến vào trạng thái." Ôn Thời và hắn gần như cùng nhau mở miệng: "Muốn sống thì phải làm theo âm thanh nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, trong phó bản có một vài quy tắc không thể vi phạm, còn lại tự mọi người phải thăm dò."

Triệu Tam Nhai sửng sốt một chút, như vậy thì khác gì coi bọn họ thành lính mới rồi.

Ánh mắt Ôn Thời bỗng nhiên chuyển sang chiếc khuyên tai của A Linh.

Cậu khá nhạy cảm với những loại sinh vật giống rắn nên cũng chắc chắn là mình không nhìn lầm, cái khuyên tai hình rắn vừa rồi đã hơi động một chút.

Đạo cụ sao?

Vẻ mặt Ôn Thời dần dần trở nên nghiêm túc: "Mấy người không phải người chơi mới."

"Nói nhảm." Có người tức giận lên tiếng.

Ôn Thời buồn bực, không phải người chơi mới mà vừa mới tiến vào trò chơi đã có bộ dạng như vậy?

Đám người này không bị bệnh đấy chứ.

Triệu Tam Nhai đứng ra nói sang chuyện khác: "Làm quen chút đi, tôi tên là Triệu Tam Nhai."

Lúc trước đối phương nghĩ lầm bọn họ là người mới, nhưng không có ý đồ hãm hại mà ngược lại còn nhắc nhở bọn họ không được vi phạm quy tắc, nghĩa là thực chất bên trong cậu dù sao cũng là một người tốt.

Một người có tính tình như vậy sẽ bị nắm rất dễ dàng.

Ngay sau đó có một người chơi nữa mở miệng, chính là người theo phe cô dâu. Người chơi nữ này tự xưng là A Linh, một người khác thì đã chết ở khu vực ngoại thành.

Phe bá tước cũng chỉ còn lại hai người chơi, đã đánh mất ưu thế về người ban đầu.

"Cứ gọi tôi là Lý Mỗ Nhân." Người đàn ông tóc dài không nhịn được nói.

"Chử An." Người bên cạnh đều đã làm quen, Chử An cũng chủ động vươn tay, anh ta trời sinh có nhiều hơn một ngón tay so với những người khác.

Ôn Thời bắt tay hắn: "Bùi Ôn Vi."

Ngón tay thừa kia mềm mại không xương, cảm giác ướt lạnh khiến cậu lập tức nghĩ tới rắn.

Chử An có một khuôn mặt như em bé, khiến cho người ta nhìn vào rất dễ sinh ra hảo cảm, anh ta mang theo một nụ cười vô hại hỏi: "Có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?"

"Không thể."

Ôn Thời cự tuyệt không chút khách khí, nụ cười trên mặt Chử An cứng lại.

Nhìn thấy cậu không có ý lên tiếng, ánh mắt Chử An tối đi một chút, anh ta luôn biết cách che giấu cảm xúc của mình. Không sao cả, mình sẽ đi trước chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ bái tế.

A Linh sờ lên khuyên tai, rời đi sau Chử An.

Chỉ còn lại Triệu Tam Nhai, hắn tiếp tục rút ngắn quan hệ với cậu: "Chúng ta bây giờ cùng thuộc một phe, liên minh quái vật có độ khó rất cao, phải phối hợp tốt mới có phần thắng."

Ôn Thời ha ha một tiếng, thắng cái rắm.

Một nửa quái vật đều thành khẩu phần lương thực của cô dâu thật, cái liên minh quái vật này đã sớm bị phế rồi. Ôn Thời đánh giá Triệu Tam Nhai, người này cho cậu cảm nhận thật sự không tốt, Ôn Thời chưa bao giờ có giác quan thứ sáu mãnh liệt như thế, nó không ngừng nhắc nhở cậu cái tên đàn ông mặt thẹo trước mắt rất nguy hiểm.

Đây là lợi ích của việc thành lập khế ước với Du Thi hay sao? Đó là có thể nhạy cảm phát hiện ra khí tức tà ác?

Không có chứng cứ, Ôn Thời chỉ có thể đoán mò một phen.

Ôn Thời tận lực không nhìn Triệu Tam Nhai bằng ánh mắt chết chóc.

Mình còn có chiếc thuyền cô dâu để quá độ, Triệu Tam Nhai là người chơi tiến vào sau, coi như là bị nhốt cùng bọn quái vật rồi. Cậu chợt nhớ tới, trò chơi thỉnh thoảng sẽ cường điệu cái gì mà chân thiện mỹ. Triệu Tam Nhai tự chọn vào hai vòng tàn cuộc, gần như đã đi một đầu vào đường chết, tựa như là trong cõi u minh có kẻ đẩy hắn, tiễn hắn vào cõi chết vậy.

Thu hồi sự suy tư, Ôn Thời tự nhiên đáp lại Triệu Tam Nhai: "Đương nhiên."

Phó bản sẽ không hoàn toàn là đường chết, liên minh quái vật nói không chừng còn có thể cứu, nhưng mà cứu vớt cái độ khó này... Ôn Thời chỉ có thể hi vọng vào may mắn.

Cùng lúc đó, hai người cũng nhận được nhắc nhở nhiệm vụ.

'Nhiệm vụ chi nhánh: liên minh quái vật lớn mạnh

Cách đây không lâu, liên minh quái vật bị chịu một trận đả kích nặng nề, cho nên bọn chúng đang rất cần một thành viên mới gia nhập

Nhắc nhở: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt'

Triệu Tam Nhai gõ bàn một cái nói: "Nhìn vào các phe, có thể thấy trong phó bản có ba nhân vật quan trọng, chủ nhân lâu đài cổ, cô dâu và quái vật. Hai người đầu tiên không có gì để nói, cái duy nhất đáng để tìm tòi nghiên cứu chính là nguồn gốc của quái vật."

Hắn đảo mắt một cái, sau đó nói: "Trọng điểm trong phần kịch bản của tôi nhắc đến việc có không ít người bạn cũ của tôi đều tới tham gia hôn lễ, bọn họ hiện tại chắc chắn là đều đã mất mạng. Sau khi chết có lẽ sẽ biến thành quái vật, linh hồn bị nhốt ở trong lâu đài cổ... Không sai, khả năng này là lớn nhất, chân trời ám chỉ những người chơi ngoại lai giống như chúng ta, trước mắt..."

Hắn nhìn qua dấu vết thi thể bị kéo trên mặt đất để lại, nhún vai: "Người hầu trong lâu đài cổ có thể cũng được tính vào, nói không chừng có thể lấy hai chọi một, nếu không chúng ta sẽ không có phần thắng."

Ôn Thời thu hồi suy nghĩ cho rằng Triệu Tam Nhai rất ngu xuẩn, người này nhìn vấn đề, nói trúng tim đen, hơn nữa rất hiểu chiến thuật tâm lý.

Triệu Tam Nhai cũng không che dấu thông tin mà hắn tìm ra được, càng không che giấu tác phong tàn nhẫn của mình, trong câu chữ không ngừng cường điệu hai chữ 'chúng ta', ý muốn nói bọn họ là một nhóm.

Nếu là một người tâm trí không đủ kiên định thì sẽ rất dễ sinh tâm tin tưởng vào những lời nói như vậy.

"Phân tích rất chuẩn chỉ." Ôn Thời đánh giá đúng trọng tâm.

Triệu Tam Nhai: "Trình độ của tôi chỉ có thể coi là bình thường, những người chơi đi cùng tôi mới thật sự lợi hại."

Hắn đang nỗ lực thay đổi một cách vô tri vô giác để Ôn Thời chuyển phòng bị sang chỗ những người khác.

Ôn Thời: "Ồ?"

Triệu Tam Nhai: "Cái người tên A Linh kia còn sắp tiếp cận đến trình độ người chơi tinh anh rồi, còn lại cũng đều là người chơi thâm niên."

Nhìn ra được sự ngờ vực của Ôn Thời, Triệu Tam Nhai kiên nhẫn nói: "Người chơi chia làm ba loại, bình thường, thâm niên và tinh anh."

Nét mặt Ôn Thời một lời khó nói hết: "Cái người vừa mới chết là thâm niên?"

Thật sự không phải là tự cao, nhưng ngay cả cậu lúc vừa tiến vào trò chơi cũng phải phòng ngừa không dám tiếp xúc đồ ăn, đến tận khi chủ nhân lâu đài cổ tự mình nâng chén, nhìn các người chơi còn lại đều uống, cậu mới dám nhấp một hớp nhỏ.

Triệu Tam Nhai: "Đối với những phó bản độ khó bình thường, nhiều người sẽ thả lỏng cảnh giác."

Ôn Thời khiêm tốn thỉnh giáo: "Xin hỏi đẳng cấp này được đánh giá thế nào? Có ích lợi gì không, tôi cảm thấy tôi cũng có thể làm được."

Triệu Tam Nhai hít sâu một hơi: "Chuyện này để sau hẵng nói." Hắn thuận theo lời Ôn Thời, miễn cưỡng khen ngợi một câu: "Có thể gắng gượng qua một vòng tàn cuộc, cậu quả thực rất lợi hại. Người mới vừa tiến vào trò chơi đều không biết làm gì."

Ôn Thời nhíu mày, giống như toàn thế giới đều biết cậu là người mới vậy.

Cậu làm ra dáng vẻ rất thần bí, còn ra vẻ thâm trầm nói: "Có cái gì mà ngạc nhiên? Trên đời này chuyện có thể làm tôi kinh ngạc cũng không nhiều lắm."

Còn dám giả vờ trước mặt mình.

Triệu Tam Nhai trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: "Kỳ thật người chơi vừa mới bị kéo đi không phải người đầu tiên."

"Hả?"

Triệu Tam Nhai mặt không thay đổi nói: "Chúng ta còn bị mất một người chơi nữa."

"! ! !"

Thưởng thức hình ảnh Ôn Thời há to mồm giật mình, Triệu Tam Nhai hỏi: "Vừa tới đã chết như vậy, cậu có thấy bất ngờ không, kinh ngạc không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp