Cấm Búp Bê Nga

CHƯƠNG 23: ĐÊM Ở LÂU ĐÀI CỔ (TRỘM NHÀ)


10 tháng

trướctiếp

Du Thi không biết nói chuyện, thời gian dịch dung cũng có hạn, cho nên Ôn Thời nhất định phải nắm chặt từng phút một.

Cậu đi thẳng đến cuối con đường, nơi đó có phòng của chủ nhân lâu đài cổ. Với tư cách là chú rể nên vào lúc hôn lễ bắt đầu, một người chú trọng lễ nghi như chủ nhân lâu đài cổ không thể nào đến trễ được. Người chơi khác cũng không thể nào lấy cớ không tham gia bố trí giáo đường để theo đuôi mình.

Trên cửa đá, khuôn mặt con thú lộ ra hàm răng sắc bén, con mắt tròn xoe tức giận trợn trừng giống như đang nhìn chằm chằm vào kẻ trộm đang muốn vào nhà này, một nửa con mắt đóng lại, trong trầm mặc ẩn chứa sự nguy hiểm.

Ký ức từng bị đâm xuyên ngực ở nơi này ập tới làm thân thể Ôn Thời có chút run rẩy.

Bóng ma tử vong quả nhiên không dễ thoát khỏi.

Trong thành thông thương của trò chơi có bán 'búa phá cửa', đặc biệt nhằm vào những căn phòng bị khóa.

Ôn Thời vốn định đổi lấy nó, thế nhưng khuôn mặt thú sinh động như thật lại khiến cậu chần chờ, lo lắng việc bạo lực sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.

Mỗi một giây do dự đều là đang lãng phí thời gian, Ôn Thời quả quyết chuyển đổi sách lược, tiến vào căn phòng gần nhất, thắt chặt ga giường ở quanh eo. Làm xong biện pháp bảo hộ đơn giản nhất, cậu liền chui ra ngoài cửa sổ.

Ở trong tình huống bình thường, độ cao ở tầng hai không hề đáng sợ, nhưng khoảng cách giữa các tầng ở lâu đài cổ đều cao hơn mấy mét so với ở nơi khác, hai gian phòng không cách quá là xa, nhưng vừa vặn ở trong một cái vòng xuyến.

Phía trên lờ mờ truyền đến tiếng nhạc ở giáo đường, Ôn Thời chậm chạp không tìm thấy điểm dừng chân. Ở bên ngoài lâu đài cổ cũng không có ống nhựa nào thích hợp để leo lên, nhưng cậu cũng không sốt ruột, duỗi dài cánh tay gõ gõ lên trên gạch: "Đừng ẩn giấu, tôi biết mọi người đang ở đây."

Trên bức tường bóng loáng dần dần hiện ra bóng đen cao gầy, là quái vật đến báo thù.

Một con quái vật duỗi dài cánh tay vừa đủ chạm vào mắt cá chân của Ôn Thời, nó đang không ngừng thực hiện sức mạnh, giống như là đang suy nghĩ có nên trực tiếp bóp nát cái mắt cá chân nhỏ bé yếu ớt này hay không, hay là kéo người sống vào trong tường.

Ôn Thời rất bình tĩnh, mở miệng nói: "Tôi hiện tại muốn đi trộm khung tranh để làm ngôi nhà cho mọi người. Trước đó tôi không thoải mái chỉ là bởi vì mọi người muốn thôn phệ người bạn Du Thi của tôi, tôi hận nhất chính là phản bội."

Cậu nói chuyện luôn rất có đạo lý: "Lúc ấy đi vào mật đạo, tôi chỉ cho đám người Catherine đi theo, nhưng là bạn bè mà bọn họ lại phản bội tôi. Mà tôi và mọi người lúc trước vốn cũng \

]không quen biết, cho nên sau đó tôi cũng không liên hợp với cô dâu để giết hại mọi người."

Ôn Thời trần thuật sự thật, đồng thời xuyên tạc tất cả những vấn đề mấu chốt.

"Giúp tôi mở cái cửa sổ, tôi sẽ đến phòng chủ nhân lâu đài cổ trộm ít đồ, sau đó lại đi trộm khung tranh, một lần là trộm đủ rồi."

"Cuối cùng tôi sẽ giao khung tranh cho mọi người, cô dâu không cần lo lắng bị nhốt vào trong khung tranh, mọi người cũng không còn lo không có chỗ ở cố định, còn tôi sẽ mang theo tang vật còn lại đi giương buồm xuất phát, tất cả chúng ta đều có tương lai tươi sáng."

"Cho hắn một cơ hội... có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta..."

Thanh âm đứt quãng vang lên bên tai không dứt, Ôn Thời mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng nóng ruột, bởi vì đã qua ba bốn phút rồi.

Lại qua thêm ba mươi giây, buổi thảo luận này cuối cùng cũng đã kết thúc.

Kết cục thật đáng mừng, phe quái vật của Ôn Thời không bị lật thuyền, bóng đen bám lấy chân cậu không tiếp tục hạ tử thủ nữa, phía trên có thêm bóng đen kéo cánh tay của Ôn Thời, giống như là nhảy dây dùng sức hất cậu lên trên. Quá trình diễn ra trơn tru, Ôn Thời thành công đến được cửa sổ ngoài phòng chủ nhân lâu đài cổ.

Cậu khẽ kêu lên một tiếng, cánh tay suýt nữa là trật khớp.

Bọn quái vật thực sự là rất sợ chủ nhân lâu đài cổ, nên cho dù đối phương bây giờ không có ở trong phòng, bọn chúng cũng không dám xâm nhập.

Ôn Thời nhảy vào trong, trong phòng không có mở đèn, tất cả đều chìm vào bóng tối.

Cũng may tối nay mặt trăng vừa sáng vừa tròn, đủ để cậu thấy rõ nhiều thứ.

Đối diện phần cuối tấm thảm là cái ghế sa lon làm bằng da thật, phía trên còn trải thêm một tấm thảm bằng nhung đỏ để nó nhìn qua có vẻ mềm mại. Cách ghế sô pha không xa là giường gỗ lim, phía trước có hai cây cột giường khắc hoa to hơn hẳn cột giường bình thường, rèm giường mềm mại được vén lên, từ ga giường đến đệm chăn đều là màu đỏ nhìn rất khó chịu.

Ôn Thời lấy Đèn lồng nhỏ ra, cái thứ này ban đầu cậu còn ghét bỏ, nhưng hiện tại lại phát hiện ra là nó dùng rất ổn, mấu chốt là vì nó không cần nạp nhiên liệu.

Không phải là cậu ghét bỏ, nhưng cái giường lộng lẫy này nhìn từ chính diện trông thực sự rất giống miếng đỡ bài vị.

Chủ nhân lâu đài cổ mỗi ngày đều mặc một bộ không giống nhau, Ôn Thời vốn cho rằng tủ quần áo của hắn cũng sẽ nhiều vô kể, nhưng bây giờ nhìn lên thì thấy cũng không nhiều lắm.

Ôn Thời không quên mục đích tới nơi này, con mắt của cậu như máy quét dò xét từng ngóc ngách.

Trên tủ đầu giường bày biện chiếc đèn gió nhỏ hình lục giác, ngay phía trên là một chiếc đèn chùm hướng thẳng xuống.

Ôn Thời nhìn một vòng, không phát hiện có nến.

Tủ đầu giường và tủ quần áo, cậu đều tinh tế tìm kiếm một lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Ngay vào lúc Ôn Thời bắt đầu có chút nóng nảy thì cậu lại nhận ra có một tấm gương dính ở trên tường. Đây là tấm gương đầu tiên cậu nhìn thấy từ khi vào ở lâu đài cổ. Ôn Thời đi đến trước tấm gương, nhìn thấy bản thân mình cầm đèn bên trong, khuôn mặt người phản chiếu trong đó thì lại tái nhợt.

Ôn Thời kiểm tra rìa tấm gương, xác định mặt kính bị dán chặt ở phía trên, không thể lấy xuống, chung quanh cũng không có bất kỳ cơ quan nào.

Nghiêng đầu, phát hiện trên gương hình như có dính vết bẩn, rõ ràng vừa nãy còn không có gì. Ôn Thời xích lại gần nhìn, lờ mờ nhìn thấy một hình dáng, nhưng lại không thấy rõ lắm, cậu không thể không đến gần thêm chút nữa, lại gần thêm một chút... Điểm đen đột nhiên biến thành một con mắt dựng thẳng, hung ác uy nghiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ôn Thời.

Đôi bên giống như đang nhìn nhau qua mắt mèo.

"Tôi đi."

Thân thể Ôn Thời nghiêng về phía sau, suýt nữa thì bị ngã.

Kỳ lạ là đường cong của cái phù điêu này càng ngày càng sinh động, cuối cùng hiện ra một gương mặt dã thú.

Tấm gương hướng thẳng về phía cửa, giờ phút này nó chỉ phản chiếu ra hai thứ: mặt thú ngoài cửa và Ôn Thời trong phòng.

Ôn Thời đánh bạo không dời mắt đi, xác định không phải là ảo giác.

Mặt thú trong gương và mặt thú trên cửa có sự khác biệt. Mặt thú trên cửa chỉ lộ phần răng nanh, nhưng mặt thú trong gương lại hơi há miệng ra một chút, bên trong còn có ánh sáng lóe lên.

Ôn Thời khẽ giật mình, lắc lắc chiếc đèn lồng trong tay, xác định nguồn sáng không tới từ nơi này.

Vậy cũng chỉ có thể là trong miệng con thú có đồ vật gì đang tỏa sáng.

"Không thể nào."

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ.

Ôn Thời sinh ra một phỏng đoán to gan, đó là giá đỡ nến đang nằm ở trong miệng con thú.

Ngay khi cậu đưa ra được kết luận này thì thân thể cậu cũng bắt đầu bị mất khống chế đi về phía trước, mặt thú trong gương mở cái mồm to đầy máu ra, giống như là con sói đang chờ được ném thịt cho ăn.

Hiện tại Ôn Thời đã không để ý tới việc giữ nến nữa rồi, bởi vì bảo mệnh là quan trọng.

Sau đó vài giây đồng hồ, Ôn Thời thử đủ các loại động tác: Nhắm mắt, lui lại, chủ động tiến lên.

Bất luận là như nào đều không mang đến bất kỳ sự thay đổi nào, cậu vẫn bị một loại sức mạnh không biết tên khống chế.

Khi tứ chi càng ngày càng mất khống chế, Ôn Thời định thu hồi cái đèn lồng vào trước.

Vốn định thu hồi đạo cụ vào, nhưng cũng không biết nghĩ như thế nào mà cậu lại chủ động buông tay ra. Cái đèn rơi xuống đất, lồng thủy tinh bên ngoài vỡ nát, ánh lửa bên trong bởi vì gặp rung động mà điên cuồng lấp lóe.

Không nhìn vào khoảng cách đến tấm gương đang không ngừng rút ngắn, hiện tại toàn bộ suy nghĩ của Ôn Thời đều tập trung vào cái đèn lồng.

Ánh sáng rực rỡ đã dần dần trở nên ổn định, Ôn Thời nhìn vào hướng ngọn lửa chếch đi, chậm rãi phun ra một chữ: "Gió."

Hướng gió không đúng.

Cửa sổ mở rộng gió đêm bay vào, ngọn lửa vốn phải lệch về bên trái, nhưng nó bây giờ lại đang lệch về một phía khác, chứng minh trong phòng có một nguồn gió khác.

Thân thể Ôn Thời cứng ngắc, tốc độ máu tuần hoàn cũng chậm hơn rất nhiều so với bình thường, cơ thể hạ nhiệt tạo thành trạng thái tê liệt khiến cậu cũng không thể cảm giác được rõ ràng hướng gió.

Ôn Thời muốn di chuyển về phía gió thổi tới, bởi vì quỹ đạo hành động ở cái góc độ này sẽ giúp cậu có được một chút tự do.

Cậu muốn tìm kiếm xem đầu gió ở đâu, nhưng ngoại trừ lửa của lồng đèn thì không còn đồ vật nào bị gió thổi cả, đến cả cái chăn mỏng trên ghế sa lon cũng không nhúc nhích một tí nào.

Vấn đề rốt cuộc là ở chỗ nào?

Ôn Thời cau mày, đèn lồng là đạo cụ, nó không cần thêm nhiên liệu, trình độ khá gần với phân loại NPC âm vật cấp thấp nhất, còn bản chất thì khác với tục vật.

Vậy là luồng gió yêu mà này chỉ có đồ vật đặc thù mới có thể cảm nhận được?

Ôn Thời không thể thoát khỏi ma trảo của tấm gương, đôi bên đã đến gần nhau hơn. Làn da đẫm mồ hôi tựa như là dính chặt vào kim loại, muốn rút cũng không rút ra được.

Cổ của cậu cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc, bị ép nhìn vào con thú trong gương, cái miệng đó của nó càng lúc càng lớn, nhìn như muốn cắn rơi đầu con mồi.

Ôn Thời có thể chắc chắn là cái miệng này sẽ cắn đứt cái đầu của cậu nếu như trước đó cậu không nghĩ được cách thoát ra.

May là lúc trước vì đã thay đổi phương hướng di chuyển nên thân thể của cậu không bị dính hoàn toàn vào tấm gương, gần nửa người còn chạm vào vách tường nên vẫn còn có thể hoạt động.

Cái miệng trong gương đã to như miệng một con hà mã, Ôn Thời bỗng nhiên sửng sốt, còn có một con thú khác sao?

Ngoài cửa rõ ràng có hai con thú, trong gương lại chỉ có một con. Cậu nhớ trong hai con thú một con rất có tinh thần, một con thì như đang ngủ gật, con trong gương chắc chắn là con có tinh thần kia.

Lúc trước Ôn Thời đã thử đủ loại phương thức, nhưng trò chơi không phát ra bất kỳ lời nhắc nhở nào nên hiện tại cậu cũng chỉ có thể liều mạng, đánh cược phương thức phá cục vào một con thú khác ngoài kia.

Bàn tay miễn cưỡng còn có thể động đậy dùng sức cọ vào cạnh tấm gương làm cho máu tươi phun ra.

Ôn Thời duỗi dài cánh tay về phía hướng gió quái lạ kia, muốn dùng máu của mình để dẫn dụ thứ đồ có khả năng tồn tại ở nơi đó.

"Tới đây ——" Hành vi của Ôn Thời lúc này trông giống như đang trêu chọc một chó con, thậm chí còn vui mừng chậc chậc hai tiếng.

Ảnh hưởng của máu với quái vật bất cứ lúc nào cũng không thể khinh thường.

Chiêu này gần như là trăm phát trăm trúng, tiếng ‘hừ’ trầm muộn truyền vào trong tai, có thứ gì đó đã tỉnh, trước khi tỉnh còn phát ra một tiếng ngáy. Ngọn lửa trong lò sưởi tự bốc cháy, một giây sau trong ngọn lửa có một bóng thú tách ra, bổ nhào về phía cánh tay Ôn Thời.

Ôn Thời vội vàng rút tay lại, chủ động đặt tay lên trên gương.

Bóng con thú kia đến từ cùng một hướng với ngọn lửa, nó dường như cũng chỉ là một cái bóng, lúc nó đánh đến Ôn Thời còn cảm thấy không có gió.

Con thú trong gương vì bảo vệ thức ăn nên khi thấy có thứ tranh giành con mồi với mình thì vô cùng nổi nóng.

Bóng con thú đánh tới đã biến mất không thấy gì nữa, trong kính có thêm hai con hung thú đánh nhau, Ôn Thời bị đẩy ra, cảm giác ngũ tạng lục phủ giống như đặt sai chỗ.

Hiện tại là thời cơ chạy trốn tốt nhất, nhưng Ôn Thời không thể chạy. Cậu trông thấy một ngọn lửa lộ ra khi con thú mở to miệng, bèn vắt hết óc suy tư xem làm thế nào mới có thể lấy được nến ra.

Trực tiếp luồn vào trong miệng? (Cirad x T Y T)

Bị phế một cánh tay là chuyện nhỏ, chỉ sợ là sẽ bị cuốn vào trận chiến của hai con quái vật, lập tức bị chia năm xẻ bảy.

Ôn Thời nhặt Đèn lồng nhỏ lên.

Ánh mắt xéo qua thoáng nhìn lò sưởi trong tường bên trong cháy hừng hực ngọn lửa, hắn lên chút tâm tư khác, nến bây giờ tại một con con thú trong miệng, lò sưởi trong tường bên trong ngọn lửa là một cái khác con thú chạy ra lúc dấy lên, có lẽ cả hai tác dụng không sai biệt lắm.

Ôn Thời vội vàng lấy ngọn nến trong cái đèn lồng lục giác ở tủ đầu giường, lúc đi đến cạnh lò sưởi, vạt áo còn không cẩn thận cọ vào cây đàn hạc ở trong góc.

'Đàn hạc: một trong những tác phẩm của thợ thủ công khi còn sống, dây đàn từng dính máu của thợ thủ công, là một cái đàn đầy oán niệm'

Một món đồ khiến trò chơi đưa ra lời nhắc nhở hẳn sẽ không đơn giản, Ôn Thời lập tức muốn cho nó vào ba lô.

"Cảnh cáo, thu nhập bất hợp pháp, không thể thu nhận."

"Cảnh cáo, thu nhập bất hợp pháp, không thể thu nhận."

Chưa từ bỏ ý định, cậu quyết định thử hai lần, nhưng vẫn nhận được những lời cảnh cáo y như nhau.

Làm sao bây giờ? Từ bỏ?

Không, đương nhiên là phải khiêng đi.

Sau đó Ôn Thời đi đến chỗ lò sưởi, cẩn thận từng li từng tí thắp nến lên.

Cuộc đánh nhau trong gương vẫn còn tiếp tục, một con thú răng nanh sắc nhọn đã cắn đứt sừng của một con thú khác.

Ôn Thời không dám trì hoãn, dùng tay che ngọn lửa để nó không bị thổi tắt rồi chạy thật nhanh đến phòng đọc sách, chuẩn bị sử dụng mật đạo để trực tiếp tiến lên gác mái.

...

Giáo đường.

Nửa đêm, buổi hôn lễ thịnh đại khác thường đang được cử hành.

Cô dâu thật vốn dĩ mặc áo cưới, cái váy đuôi cá trắng noãn có chút ố vàng, trông khá giống trong bức tranh. Tay trái cô ta cầm con dao giấy, tay phải ôm hoa ngân bồng, nụ hoa cực đại diễm lệ đặt ở trước ngực, gần như bao trùm toàn bộ xương quai xanh. Cô dâu thật hơi cúi đầu, cái cằm nhọn trắng noãn kề đến chỗ đóa hoa.

Cái thảm dưới chân đã từng dính không ít máu tươi của người chơi, dây buộc trên giày không cài rơi xuống dưới, những vết máu đáng lẽ đã phải khô rồi nay chẳng biết tại sao còn dính lên được vào chỗ hoa văn.

Chim cúc cu ở trong cái đồng hồ treo tường ở nhà ăn bay ra, dừng lại trên pho tượng, lặp đi lặp lại bài hát ——

Hoa ngân bồng nở rộ lúc nửa đêm

Thảm màu đỏ trải dài trên giáo đường 

Cô dâu cầm dao

Sắp sửa thực hiện lời hứa đời đời kiếp kiếp với tân lang chân ái của nàng

Người xem ở nơi nào

Hãy tới chứng kiến hôn lễ thế kỷ này

Cùng chim cúc cu hé miệng

Hát ca

A

Thật là một buổi tối tuyệt đẹp

So với những thứ này thì phù dâu ở bên cạnh cô dâu còn kỳ lạ hơn.

'Ôn Thời' với khuôn mặt đỏ bừng, trong suốt quá trình không nói một lời nhìn cứ như là một thi thể biết đi, lúc lên bậc cũng không giúp cô dâu nâng váy mà chỉ phối hợp đi cùng.

Không có cha xứ.

Tiếng hát sắc bén của chim cúc cu thay thế cho cha xứ đọc lời chào mừng.

Chủ nhân lâu đài cổ tối nay mặc một bộ triều phục màu sáng, hắn rất thích màu đỏ, mặt tường ở lâu đài cổ gần như đều là màu đỏ. Đáng tiếc thường ngày không thể không theo đuổi vẻ trang trọng nên hắn luôn phải chọn những bộ quần áo có màu sắc trầm ổn. Mãi đến thời khắc đặc biệt này, hắn cuối cùng cũng có thể chọn một bộ quần áo màu đỏ làm lễ phục.

Màu đỏ này hình như biểu thị cái gì đó. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chủ nhân lâu đài cổ nhìn cô dâu thật, trong ánh mắt không có yêu thương mà chỉ như là đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, hắn đang thưởng thức sáng tác tài hoa của mình.

Cô dâu thật thì càng không cần phải nói, một gương mặt không huyết sắc đầy sát khí như muốn nói: chém hắn, rất muốn chém hắn.

Người xem chỉ có bốn người.

Chử An mạnh mẽ duỗi đầu ngón tay, đây là động tác mà hắn thường xuyên làm khi đang suy nghĩ vấn đề. Khe hở giữa các đầu ngón tay của Chử An rất lớn, trời sinh còn mọc thêm một ngón tay, động tác này khiến bàn tay của hắn giống như đang được mở rộng đến cực hạn.

"Tôi cứ có cảm giác người mới kia khá kỳ lạ."

Ánh mắt Chử An gắt gao khóa chặt vào người bên cạnh cô dâu thật.

Nơi này người có tâm tư nặng nhất chính là Chử An và Triệu Tam Nhai.

Triệu Tam Nhai cũng cảm thấy không đúng, cô dâu đột nhiên xuất hiện, thấy thế nào cũng giống như là đang hợp tác với người mới kia.

Nếu như ngay từ đầu Triệu Tam Nhai muốn giết chết Ôn Thời là vì tranh giành đạo cụ, đồng thời là để hoàn thành nhiệm vụ gia tăng liên minh quái vật thì hiện tại hắn lại có thêm một lý do mới: Lập trường khác biệt. Bùi Ôn Vi là một tên chân đứng hai thuyền, rõ ràng còn nghiêng về phe cô dâu nhiều hơn, tuyệt đối không thể giữ.

Triệu Tam Nhai không rời mắt khỏi 'Ôn Thời', sau đó đột nhiên phát hiện ra cái gì, ánh mắt tối sầm lại: "Hắn không phải là Bùi Ôn Vi!"

Cách hắn gần nhất là Chử An mặc dù cũng hoài nghi người mới, nhưng vẫn cảm thấy kết luận này rất buồn cười.

Người chơi tổng cộng cũng chỉ có bấy nhiêu,  cho nên không có khả năng đối phương ủy thác một NPC tới giả vờ thành mình.

Triệu Tam Nhai trầm giọng nói: "Hắn không thở."

Chử An sững sờ, lấy đạo cụ kính viễn vọng ra để nhìn cẩn thận hơn, lập tức xác định được lồng ngực trên thân ảnh ngay ngắn kia không hề nhấp nhô.

Sắc mặt Chử An có chút khó coi.

Tên phù dâu có vẻ ngoài giống người mới này rốt cuộc là cái thứ gì?

Hơn nữa, hắn có nên vạch trần không.

Chỉ cần hôn lễ của bá tước thuận lợi hoàn thành thì nhiệm vụ chính tuyến tự nhiên cũng sẽ hoàn thành, dưới tình huống bình thường hắn nên ngăn chặn hết những điều cản trở. Nhưng tên người mới kia không có mặt ở đây, rõ ràng là vì cậu ta đang có một mưu đồ bí mật gì đó.

Chử An đang do dự thì Triệu Tam Nhai đã đứng lên, nói với chủ nhân lâu đài cổ trên đài: "Phù dâu đã bị thay thế."

Cách đó không xa, A Linh ngồi một mình ở trên một cái ghế, rủ mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì.

...

Nhanh lên.

Nhanh hơn chút nữa.

Lẽ ra cậu còn có tận năm sáu phút nữa, nhưng Ôn Thời biết rõ kế hoạch thường không đuổi kịp thay đổi, Du Thi bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị vạch trần.

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

"Du Thi đang phải chịu trọng thương."

"'Túi thơm' phát huy tác dụng giúp tăng khả năng né tránh cho Du Thi, tránh khỏi nguy cơ trí mạng."

"Du Thi tản ra mùi hương thơm ngọt của hoa lựu đột biến khiến chủ nhân lâu đài cổ căm ghét nên không lập tức giết chết."

"Có muốn triệu hồi Du Thi trọng thương không?"

"Có!"

Lúc Ôn Thời và Du Thi trao đổi quần áo, cậu từng đem túi thơm và hồng ngọc có thể gia tăng thuộc tính may mắn cho đối phương.

Trước khi chết Bành Lộ có thể thành công luyện hóa thành Du Thi thì ít nhiều gì trên người cũng có mấy phần vận khí, hai vật phẩm kia cũng có thể giúp phóng đại sự may mắn đó lên.

Ngọn nến cháy rất nhanh.

Mật đạo chỉ còn lại hai ba mươi mét cuối cùng, Ôn Thời chạy vọt tới.

Cuộc chiến hiện tại hoàn toàn dựa vào tốc độ, phải nhìn xem là cô dâu thật có được tự do trước, hay là chủ nhân lâu đài cổ chạy đến trước.

Lui một bước lại thì chỉ cần cậu có thể lấy được khung tranh rồi giao nó cho quái vật thì cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến liên minh quái vật, quái vật sẽ cung cấp cho cậu một mật đạo có thể rời khỏi lâu đài cổ.

Phần cuối của mật đạo là một mặt tường, Ôn Thời mò mẫm trong bóng đêm, mò được một viên gạch có lõm, cậu dùng sức nhấn xuống, vách tường trước mặt tự động xoay chuyển. Ôn Thời đột nhiên mất cân bằng, phản ứng đầu tiên là bảo vệ ngọn nến, ngã xuống mặt đất phía trước.

Phần thân đàn hạc đè lên lưng của cậu làm xương sườn của cậu như sắp gãy đôi đến nơi.

Hoàn toàn không thèm kiểm tra xương cốt thế nào, ánh mắt và tâm trí của Ôn Thời lúc này chỉ tập trung hoàn toàn vào khung tranh trên tường.

Khung tranh càng ngày càng lập thể, cho đến khi nó giống như đã được sống lại, chiếc máy chém phía trên còn tự động di chuyển.

Trên gác mái yên tĩnh rõ ràng chỉ có một mình Ôn Thời nhưng không biết ở đâu lại đột nhiên vang lên giọng nói suy yếu cố nén thống khổ nghẹn ngào truyền tới.

"Đau, đau quá."

Mỗi một chữ đều được nhấn mạnh, không ngừng phản ánh cảm xúc vỡ vụn thống khổ.

"Đầu của ta, đầu của ta ở đâu?"

Ôn Thời cau mày, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Lộc cộc lộc cộc.

Đúng lúc này, một thứ gì đó đột nhiên lăn đến cạnh giày của cậu.

Ôn Thời cúi đầu xuống, thấy rõ thứ kia: Là một cái đầu người, vết cắt trên cổ vẫn còn máu thịt nát bét, mái tóc đầy dầu dính chặt vào mặt.

Đầu người mở con mắt cá chết, trên khuôn mặt đẫm máu hiện lên nụ cười: "Hoá ra đầu của ta ở chỗ này."

Lớp tóc nhớp nháp không ngừng dài ra, cho đến khi cuốn lấy mắt cá chân Ôn Thời rồi kéo cậu về phía khung tranh, cái máy chém phía trên đã được chuẩn bị xong. Đầu người nhếch môi: "Ta đã bị giam cầm quá lâu, ta đau quá, ngươi cũng phải đau giống như ta, trừ phi..."

"Trừ phi tôi có thể giúp ông giải thoát, đúng không? Đừng làm lãng phí thời gian của tôi, tôi có thể thiêu đốt hồn phách của ông. Tôi đã mang ánh nến đến rồi, hiện tại tôi sẽ giải thoát cho ông."

Ôn Thời nói một hơi không ngừng, đồng thời hạ tay xuống để ngọn nến đốt cháy mái tóc quấn quanh cổ chân mình.

Đầu người: ? ?

Mịa kiếp, ai cho ngươi trả lời?

Sao ngươi dám đoạt lời thoại của ta? !


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp