Cấm Búp Bê Nga

CHƯƠNG 30: NHÀ MÁY (2W TĂNG THÊM DINH DƯỠNG)


10 tháng

trướctiếp

Luyện thi một người chơi kinh nghiệm thực sự là một chuyện gây chấn động lớn. Trong phút chốc, Ôn Thời vô tình được mọi người đặt thêm cho rất nhiều danh hiệu, như là: nhân cách IQ cao phản xã hội, tên biến thái thực sự, tên xấu xa... Những từ này giống như là một thành tựu của Ôn Thời vậy.

So sánh với nhau thì Đồ Biên Hấp cùng con rối của hắn trông có vẻ còn khá là ngây thơ.

Đối mặt với những ánh mắt có chút cảm thông, bắp thịt trên mặt Đồ Biên Hấp mất tự nhiên khẽ nhăn một cái, nhìn trông khá là bức xúc.

Hai mươi người chơi, sau khi Ôn Thời đi ra thì lại xuất hiện thêm mấy người chơi nữa, bao gồm cả cái người gọi cậu là đại lão kia.

Người chơi này tên là Chu Tiểu Xuân, người này dường như có năng lực phân biệt rất mạnh. Cho dù lúc trước ở trong một vùng tăm tối, cậu ta cũng có thể nhận ra được khí tức của Du Thi, khi nhìn thấy Ôn Thời liền lập tức mở miệng: "Cậu..."

Nhớ đến sự kiện trước đó, đầu óc Chu Tiểu Xuân nóng lên, vô thức nhìn về phía Kế Nguyên Tri: "Vậy anh thật sự là cha của cậu ta?" Kế Nguyên Tri ghé mắt, nhìn vào Ôn Thời.

Ôn Thời lúng túng cười ha ha một tiếng, không sai, tôi đã giới thiệu về anh trước mặt người khác như thế.

Sau khi người chơi thứ mười chín đi ra khoảng mấy phút thì không còn một bóng người nào nữa, những người chơi lúc này còn chưa đi ra rõ ràng đã phải vĩnh viễn ở lại trong đường hầm.

Ôn Thời còn để ý thấy, trong những người đi ra từ đường hầm không có ai là có bột huỳnh quang ở trên vai, cộng thêm hiện tại cũng không có ai mở miệng nói về chuyện bột huỳnh quang nữa nên cái người đã chết ở trong đường hầm là ai chỉ cần suy nghĩ qua là sẽ biết ngay.

"Đi thôi, mọi người đều ở đây, lỡ như quái vật chạy đến thì phải làm sao bây giờ?" Người chơi đang thúc giục mọi người đi chính là kẻ cầm đầu vung bột huỳnh quang lúc trước.

Hắn không hề tỏ ra áy náy chút nào, muốn trách chỉ có thể trách người chơi kia thiếu đi chừng mực, không chút nghĩ ngợi mà dám ra đòn với quái vật, chọc giận đám quái vật. Người càng ít thì độ khó của trò chơi càng thấp, đặc biệt là phó bản đoàn chiến, nếu bây giờ còn chưa có phần phối phe thì người chết càng nhiều biến số sẽ càng ít.

Mặc dù ở trong lòng Ôn Thời xem thường loại người này, nhưng cậu cũng tán đồng với câu nói kia: Nơi đây không hợp ở lâu.

Không khí ở trong thế giới này rất kỳ quặc, còn mang đến một cảm giác mỉa mai.

Ôn Thời đưa mắt nhìn ngắm bốn phía, ngay phía trước có cắm một cái bảng nhỏ rách nát xiêu vẹo, là một biển báo xe buýt rất là thô sơ. Đoàn người bước chân đi về phía đó, cuối cùng thấy rõ chữ trên biển báo được người ta dùng sơn hồng viết ra: xe buýt 404, ở giữa là tên nhà ga trông khá là bắt mắt: Nhà máy. Công nhân ghi chữ rất là cẩu thả, dùng sơn quá loãng, vết tích sơn chảy xuống vẫn còn lưu lại đến bây giờ khiến cho hai chữ này nhìn như là trong phim kinh dị, mang đến cảm giác quỷ dị.

Hóa ra đây là chạm cuối cùng.

Ở nơi xa có một cái ống khói lớn, làn khói trắng đục cuồn cuộn xoay tròn lên ca quấn quanh đám mây mù ở trên đỉnh đầu.

Bởi vì chỗ này quá là vắng vẻ, một bóng người cũng không có nên ống khói cuốn lên trời kia giờ phút này nhìn tựa như là một ngọn hải đăng. Mặc kệ nó cuối cùng sẽ chỉ dẫn bọn họ đi tới đâu thì bây giờ nó cũng là phương hướng duy nhất mà người chơi có thể tiến lên.

Trên đường, mọi người đi đứng rất cẩn thận, có thể nói là nhìn tứ phương, nghe sáu hướng.

Ôn Thời phá tan bầu không khí khẩn trương, tỏ vẻ giống như là đang đi du lịch. Cậu vừa dùng ánh mắt mới lạ dò xét chung quanh, vừa cao hứng nói với Kế Nguyên Tri: "Tôi có ưu thế năng khiếu bẩm sinh trong phó bản này."

Một câu này thốt ra khiến tất cả người chơi đều dựng tai lên nghe.

Ôn Thời: "Anh nhìn đi, phó bản này tên là 'Nhà máy', thì cũng có thể là hệ thống làm việc 997* đúng không? Theo tôi thấy thì nó sẽ chọn ra người nhỏ tuổi nhất, người trẻ tuổi khí lực lớn nhưng dễ lừa gạt, là lựa chọn tốt nhất mà những ông chủ xấu xa mong muốn."

(*Hệ thống làm việc 997 đề cập đến một hệ thống làm việc mà công nhân bắt đầu làm việc từ lúc 9:00 sáng và kết thúc lúc 9:00 tối vào các ngày trong tuần, được nghỉ ngơi trong 1 giờ (hoặc ít hơn) vào buổi trưa và buổi tối, tổng cộng có hơn 10 giờ và làm việc xuyên suốt 7 ngày một tuần, không có cuối tuần.)

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải đưa vào thân phận của cậu ở trong hiện thực, ở phó bản không thể nào biết được bác sĩ Yaren mấy tuổi được.

Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng vù vù.

Một cái xe xích lô chạy bằng điện đang chạy về phía bọn họ, người cưỡi xe không biết là bao nhiêu tuổi nhưng có vẻ là rất trẻ trung, chỉ là làn da trông khá căng cứng, bóng loáng mất tự nhiên. Lúc đến gần mới có thể thấy rõ đối phương mặc một bộ quần áo bảo hộ màu xanh đậm, trước ngực đeo huy hiệu của nhà máy.

“Tại sao lại có ít người như vậy?”

Ôn Thời đã triệu hồi Du Thi, nhưng mười chín người cũng không thế nói là ít được.

Người tới có vẻ rất không hài lòng, hắn móc một quyển sách nhỏ từ trong ngực ra: "Không phải là có ba mươi người tới nhận lời mời sao?"

Trong ba mươi người hắn nói đến còn tính cả bộ phận NPC.

Một người chơi có khả năng diễn xuất max điểm, hoàn mỹ diễn ra vẻ kinh sợ của một người lần đầu tiên đi phỏng vấn: "Bao gồm cả lái xe, còn có mấy người nữa đã xảy ra chuyện."

Người tới mắng một câu không may: "Xem ra là bị ô nhiễm nên đã dẫn tới quái vật, mấy thứ bẩn thỉu này!"

Ô nhiễm.

Ôn Thời chuẩn xác bắt ngay vào hai từ này.

Đối với người đầu tiên đứng ra trả lời, người tới tỏ ra khá là hài lòng, sắc mặt có vẻ đã tốt hơn: "Lên xe hết đi, tôi đưa mọi người vào trong xưởng."

Người chơi lần lượt lên xe lam.

Trong thành phố mà Ôn Thời ở trước kia. xe xích lô chạy bằng điện không thể chở người, nhưng ở trong phó bản, nó chẳng những có thể chở, mà còn một lần chở được mười mấy người. Xe điện chạy trên mặt đường gập ghềnh, đám bụi đất ở dưới nặng nề bay lên làm người chơi bị sặc, cộng thêm tốc độ xe quá nhanh, có mấy lần làm cậu cảm thấy mình sắp như bị ném xuống dưới đến nơi rồi.

Dưới tiết trời nắng chang chang, tất cả người chơi đều nhận được lời nhắc nhở đầu tiên của hệ thống:

"Chúc mừng, ngài cuối cùng cũng đã đi được đến nơi quang minh, cứ như vậy hãy cố gắng duy trì linh hồn thuần khiết của mình!"

Ôn Thời nhìn thấy ở phần giao diện thuộc tính tạm thời xuất hiện thêm một cột độ thuần khiết của linh hồn, nó thậm chí còn xếp ở trên cột HP. Có thể thấy được ở phó bản này việc duy trì độ thuần khiết là rất quan trọng.

"Nhắc nhở, khi độ thuần khiết của linh hồn thấp hơn tám mươi, ngài sẽ gặp phải ảo giác về thính giác; nếu độ thuần khiết của linh hồn thấp hơn bảy mươi, ngài sẽ tiến vào trạng thái ô nhiễm, ảo giác về thính giác càng cao hơn, cảm giác đói khát cũng nhanh hơn người thường; nếu độ thuần khiết của linh hồn thấp hơn sáu mươi, sức miễn dịch của ngài tiếp tục hạ xuống, ngài bắt đầu dị hoá, cảm giác đói khát khiến cho ngài đi tấn công người khác; làm độ thuần khiết rớt xuống năm mươi, ngài còn mặt mũi nào sống ở trên đời này nữa?"

Độ thuần khiết.

Cách miêu tả này khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Ôn Thời nghĩ về mấy con quái vật trong đường hầm, những người lúc trước bị quái vật công kích hẳn là đều có độ thuần khiết thấp hơn sáu mươi và đang ở trong trạng thái dị hóa.

Chuyện đầu tiên khi bước vào phó bản chính là phải thu hoạch được thông tin.

Người chơi lúc trước để lại ấn tượng khá tốt với người cưỡi xe xích lô ra vẻ thấp thỏm mở miệng: "Tôi nên gọi ngài là gì?"

"Tôi là giám sát viên trong xưởng, cứ gọi tôi là Triệu giám sát." Triệu giám sát dường như khá là kiêu ngạo về thân phận của mình, ngữ khí cũng vui lên không ít: "Tuy mấy người người nào cũng đều tốt nghiệp đại học, nhưng nói không chừng còn không làm được việc mà công nhân bình thường đang làm đâu."

Hắn càng nói càng hưng phấn, xe điện đã chạy được cỡ sáu mươi cây một giờ rồi.

Người chơi vẫn rất bình tĩnh, dù sao cũng chưa từng xảy ra chuyện người chơi ngã xe tử vong vì NPC lái xe quá nhanh ở trong phó bản, nên vẫn tiếp tục thám thính tin tức: "Nếu như phỏng vấn không qua thì sẽ như thế nào?"

"Đương nhiên là đến từ đâu thì chạy về chỗ đó." Triệu giám sát tức giận nói: "Nhưng mà nơi này một ngày chỉ có một tuyến xe buýt, nếu như không bắt được thì sẽ phải ở nhà ga đợi đến ngày hôm sau, về phần có thể sống qua nổi buổi tối hay không cũng là điều không chắc chắn, gần đây người bị ô nhiễm đang càng ngày càng nhiều." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nghe hắn nói thì có vẻ người ở thế giới này đã quá quen với đám quái vật đông nhung nhúc ở ngoài kia rồi.

Nhờ tốc độ lái xe điên cuồng của Triệu giám sát mà đoàn người rất nhanh đã tới điểm đến.

Ở ngoài cửa lớn, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ bên trong là một góc kiến trúc bị rừng cây vờn quanh, nhưng mà lờ mờ có thể cảm giác được xưởng này rất lớn, rất xứng đôi với cái tên: Nhà máy được khắc lên đá trước đó.

Nhà máy không có cửa nhỏ ra vào riêng mà chỉ có một cái cổng tự động thu vào, người và xe đều sẽ ra vào ở chỗ này. Trong phòng trực ban, gác cổng ở trong đó đang ngáp một cái rõ dài, thấy có người, liền chủ động mở cửa sổ nhỏ ra hỏi: "Triệu giám sát?"

Gác cổng vội vàng cho vào, vẫn không quên cúi đầu khom lưng cười nói một phen: "Nghe nói ngài được ứng cử vào danh sách nhân viên ưu tú, thật sự là đáng mừng!"

Triệu giám sát còn ở trên xe, nhưng sống lưng đã thẳng hơn tỏ vẻ kiêu ngạo.

Gác cổng khẽ quát người chơi một tiếng: "Mấy người phải đi theo Triệu giám sát học hỏi nhiều hơn."

Trong xưởng có rất nhiều cây cối. Ôn Thời cũng không biết là có nên đặt tên cho mấy cái cây này hay không. Nhìn từ khoảng cách gần sẽ phát hiện mấy cái cây nhìn như là tràn đầy sinh mệnh này lại có lá cây toàn là màu xám trắng, khá là giống với sắc mặt của Triệu giám sát và gác cổng, mang đến cho người ta một cảm giác rất là hư ảo.

Triệu giám sát dừng xe điện ở ven đường: "Tất cả xuống đi!"

Tòa nhà gần cổng nhất chính là nhà ăn, bên trong phát ra mùi mỡ lợn, tanh nồng khó ngửi.

Đúng lúc đầu bếp kéo một cái thùng lớn màu đen ra, cái thùng không có nắp đậy, lúc đầu bếp đi qua bên cạnh bọn họ, bên trong chảy ra một chút nước dẻo quẹo, xuyên thấu qua chất lỏng đục ngầu lờ mờ có thể nhìn thấy khối thịt bên dưới. Ôn Thời ngừng thở để tránh ngửi phải mùi hương khó ngửi này. Bây giờ, cậu thực sự nhớ chủ nhân lâu đài cổ, bởi ít nhất thì đối phương cũng sẽ không làm ra những tiết mục làm người ta buồn nôn như thế này.

"Thân ở trong phúc mà không biết phúc." Ôn Thời tự kiểm điểm mình một phen.

Triệu giám sát dẫn bọn họ đi lên phía trước, vừa đi vừa nói: "Nhóm các người cũng khá là may mắn, vừa vặn trong xưởng thiếu người, có lẽ sẽ giữ lại không ít. Công nhân viên mới có ba ngày thực tập, tiền lương nửa đầu năm sẽ không cao, nhưng mà nhân viên của nhà máy muốn mua mỹ linh dịch sẽ được hưởng giá nội bộ, đây coi như là phúc lợi lớn nhất dành cho nhân viên."

"Đến rồi." Triệu giám sát dừng bước lại.

Tòa nhà vuông vức không có điểm gì bất thường, chỉ là một nhà máy khá cũ, có vài chỗ cửa kính chưa làm xong. Triệu giám sát đẩy cửa ra, một luồng gió mát mẻ đập vào mặt.  Cho dù là ban ngày, độ sáng trong nhà xưởng vẫn khá ít, cái đèn trên đỉnh đầu quá bẩn, đến mức ánh sáng không thể phát ra hoàn toàn.

Trong không khí tràn ngập một loại mùi kỳ lạ, nhưng còn khó ngửi hơn mùi ở phòng ăn vừa nãy.

"Xin hỏi." Một giọng nói thiếu tự tin vang lên, người chơi nữ đang nói có một khuôn mặt em bé, tóc mái dài cắt ngang trán che khuất ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí là kiểu điềm đạm đáng yêu: "Có thể nói cho chúng tôi biết làm thế nào mới có thể lấy lòng được người phỏng vấn hay không?"

Ôn Thời thầm than, mọi người diễn kịch giỏi thật đấy.

Triệu giám sát hừ lạnh: "Chỉ cần có một linh hồn đẹp là được."

Người chơi nữ khuôn mặt em bé nghiêm túc hỏi: "Lòng người thật sự có thể nhìn được sao?"

"Đương nhiên, trong xưởng có một bài kiểm tra đặc biệt." Không biết nghĩ đến cái gì, Triệu giám sát lộ ra một nụ cười kỳ lạ."Nhà máy đề cao chân thiện mỹ, dù sau này mấy người được tuyển thì cũng bị phân đẳng cấp..."

Hắn cười ha ha hai tiếng rồi ngừng nói.

Nói đến đây, những người chơi đều đã hiểu được, bài kiểm tra tiếp theo có lẽ sẽ liên quan đến độ thuần khiết linh hồn ban đầu của bọn họ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của không ít người chơi bắt đầu trở nên vi diệu, có thể lăn lộn ở trong game đến tận bây giờ, nghĩ cũng biết bọn họ không thể nào gắn được với hai từ thuần khiết.

Chân thiện mỹ.

Lần đầu tiên tiến vào phó bản, trò chơi cũng nhấn mạnh về ba chữ này, chỉ là đã bị tuyệt đại đa số người chơi coi thành gió thoảng bên tai.

Phó bản độ khó cao đều có chung một đặc tính, đó là có một quy tắc tử vong khó giải, dù người chơi không hề làm gì, cũng có thể bị loại vì không phù hợp với điều kiện. Ngay vào lúc các người chơi dày dặn kinh nghiệm lo lắng, bất an không biết trong buổi phỏng vấn có quy tắc khó giải nào hay không thì bọn họ lại thấy được Ôn Thời đứng ở một bên, chỉ một thoáng tất cả đã tìm lại được tự tin!

Nếu bàn về lòng dạ hiểm độc thì ai có thể hiểm độc hơn được một người chơi cá biệt luyện thi người chơi sống, là người mới nhưng chiến thắng được cả hai vòng tàn cuộc của phó bản?

Nếu bàn về điên cuồng, ai có thể điên cuồng hơn người đem mình làm thương phẩm để tiến hành bán đấu giá?

Đó là một kẻ nát không thể nào nát hơn, cảm ân có cậu ở đây, Bùi Ôn Vi!

Ôn Thời đang chuyên chú quan sát cảnh vật chung quanh thì đột nhiên giác quan thứ sáu lại trở nên nhạy bén. Cậu vừa nghiêng đầu thì đã nhìn thấy mười mấy ánh mắt bao hàm tình cảm nồng đậm hướng về phía mình, thiếu chút nữa dọa cậu nhảy lên một cái.

Ôi trời, tình huống này là như thế nào?

Đám người này bị trúng tà rồi sao? Sao con mắt đều đang tỏa sáng vậy.

Cậu không khỏi lui về sau một bước.

Cũng may trong đám người chỉ có Kế Nguyên Tri là coi như bình thường, Ôn Thời nhỏ giọng hỏi: "Vì sao bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi?"

"Chắc là cảm thấy cậu mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn."

"? ? ?"

Kế Nguyên Tri đột nhiên hỏi: "Linh hồn của cậu có độ thuần khiết bao nhiêu?"

Ôn Thời nghe vậy trầm mặc một chút, khoát tay nói: "Đừng hỏi làm gì."

Nếu biết chắc chắn sẽ hù chết anh, đến cả Ôn Thời nhìn thấy mấy chữ kia cũng giật nảy mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp