Cấm Búp Bê Nga

CHƯƠNG 8 : ĐÊM Ở LÂU ĐÀI CỔ (KÍCH HOẠT PHÓ BẢN MẠNH NHẤT)


11 tháng

trướctiếp

Chó mèo bị thiến đôi khi còn căm hận chủ nhân của nó, huống chi là một vị bá tước.

Sắc mặt râu quai nón cũng rất khó coi.

Nhưng mà từ lúc được hệ thống tán đồng thì lão ta đã không thể tiến hành được hành vi doạ người như trước nữa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Thời miễn cưỡng bảo trì nụ cười: "Sáng mai, không gặp không về."

Râu quai nón hung tợn trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, không tình nguyện rời đi.

Ôn Thời hoàn toàn không còn tâm trạng đọc sách nữa.

Trong văn phòng một mảnh hỗn độn, dọn dẹp xong mảnh vỡ trên mặt bàn, ở trong hành lang tìm rất lâu cậu cũng không phát hiện có thùng rác. Trên đường đi qua phòng phối dược, phòng nghỉ, thế mà còn có phòng cầu khẩn. Thời đại này rất nhiều người bị bệnh tâm thần cho rằng mình bị quỷ ám, việc trị liệu đối với họ không khác gì tra tấn.

Ôn Thời đang định từ bỏ trở về, nhưng lại phát hiện bàn y tá phía trước không có một ai.

Bệnh viện này phải nói là hỗn loạn một cách trật tự, trên mặt bàn có những cái kim tiêm vô cùng bẩn, giống như là chuẩn bị để sử dụng lần thứ hai. Ôn Thời trở về văn phòng, lấy cái máy ảnh mà cậu phát hiện khi dọn ngăn tủ, nhanh chóng chụp lại mấy bức ảnh để làm bằng chứng.

Phòng làm việc của viện trưởng cũng ở gần đây.

Cửa không khóa, Ôn Thời đẩy cánh cửa khép hờ ra, bên trong rộng rãi xa hoa, cái ghế cũng làm từ da thật. Trên vách tường là chân dung của râu quai nón, trông rất quyền lực.

"Hào khí hơn văn phòng của tôi nhiều."

Trong thùng rác có một vài mảnh vụn, Ôn Thời nhặt lên chắp vá ra một câu: viện trưởng Aoiz, ngày mai tiền tới sổ, quy củ cũ, em trai của tôi nhất định phải điên mãi mãi.

Máy chụp ảnh nhắm ngay vào chứng cứ, lại tách tách mấy bức.

  Cậu đã phát hiện ra giao dịch nội bộ dơ bẩn trong bệnh viện Frank.

Cộc cộc.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Ôn Thời ném trang giấy về chỗ cũ, nhưng máy ảnh thì không thể che giấu.

Cô y tá tuy mập nhưng thể trọng không ảnh hưởng đến tốc độ của cô, một trận gió mạnh thổi qua, cô ta hung dữ hỏi: "Bác sĩ Yaren, anh ở chỗ này làm cái gì?"

"Bá tước cảm thấy hiệu quả trị liệu của tôi không tốt nên bảo tôi ngày mai dẫn viện trưởng Aoiz cùng đi." Ôn Thời không nhanh không chậm nói: "Quy củ của lâu đài cổ là mỗi bác sĩ chữa trị đều phải để lại một tấm ảnh chụp và tư liệu, tôi không tìm được viện trưởng nên đã chụp tấm hình tự họa."

Cô y tá mập bán tín bán nghi: "Viện trưởng đang ở lầu hai."

Ôn Thời 'ừ’ một tiếng, đi ra ngoài đương nhiên cũng phải lên lầu, cái chân vừa mới cử động thì thanh âm nhắc nhở liền điên cuồng truyền đến. 

"Cảnh cáo! Sắp tiến vào khu vực nguy hiểm cấp A không liên quan đến phó bản, xin cẩn thận khi bước vào."

Ôn Thời dừng lại.

Cô y tá mập ở sau lưng cười lạnh nói: "Sao không đi lên nữa?"

Ôn Thời lúng túng lui về sau: "Việc trị liệu ngày mai cực kỳ quan trọng, tôi phải đi hoàn thiện phương án trị liệu trước."

Lòng vẫn còn sợ hãi trở lại văn phòng, Ôn Thời nhíu nhíu mày: "Xem ra thế giới này còn có rất nhiều chỗ đáng để thăm dò."

Không có thời gian để rửa ảnh.

Cậu lập tức lấy phim nhựa ra, sau đó bắt đầu viết thư.

Mỗi ngày làm một việc thiện, đây cũng là lời hứa của Ôn Thời với người kia.

Lúc trước nói đến chỗ bị bắt vào ngục giam Aoiz đã rất khẩn trương, nói rõ lão rất sợ đi vào đó, như vậy sẽ có thứ có thể đối phó với việc đó.

Nội dung thư tín nói rõ bệnh viện tâm thần này không chính quy, viện trưởng nhận hối lộ và có hành vi ngược đãi cực kỳ tàn ác. Ôn Thời lại ghi hết những tri thức thiếu thốn trong trị liệu tâm lý ở trên giấy, hi vọng có thể nhận được sự coi trọng.

Ôn Thời ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt bệnh nhân ở bên ngoài.

Bệnh nhân có mái tóc dài màu đen, dáng người cực kì tinh tế, trên yết hầu quấn băng vải, nhìn không ra là nam hay là nữ.

Ngoại trừ yết hầu, còn có bả vai, cổ tay.. gần như là một phần ba cơ thể của bệnh nhân đều quấn một lớp băng vải ố vàng. Cửa phòng làm việc của Ôn Thời bị râu quai nón làm hỏng, lúc này lại là cơ hội cho bệnh nhân kia thời cơ lợi dụng. Hắn giống như là một con dã thú, nhanh chóng nhảy vào.

Đúng lúc này, cô y tá mập cũng chạy tới.

Ở bệnh viện không dùng dây an toàn, tất cả mọi nơi đều áp dụng dây gai nguyên thủy nhất, cổ tay bệnh nhân bị sợi dây mài đến mức máu me loang lổ, hắn nắm chặt dây thừng, ghìm chặt cổ Ôn Thời, trong im lặng để lộ ra một loại uy hiếp: Dám bước thêm một bước, tao sẽ giết mày!

Bệnh nhân kỳ lạ này có sức mạnh như trâu bò, Ôn Thời không tránh được. Cậu nhìn cô y tá mập ngoài cửa, lén dùng cùi chỏ đẩy lá thư trên bàn vào trong đống văn kiện lộn xộn để nó trông không còn dễ thấy.

Bệnh nhân quấn vải lập tức chú ý tới động tác của cậu, hắn nắm chặt dây thừng, trên cổ Ôn Thời lập tức xuất hiện vết dây hằn.

Hắn có vẻ là chuẩn bị đồng quy vu tận, cho đến khi ánh mắt xéo qua nhìn thấy nội dung trong thư tín, động tác của hắn bỗng nhiên trì trệ.

Ôn Thời hạ giọng: "Y tá và viện trưởng cùng một giuộc, bọn họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của tôi, anh cưỡng ép tôi cũng vô dụng."

Lúc trước dù chỉ đối mặt một lúc, Ôn Thời vẫn cảm giác được y tá khinh thường mình.

Quả nhiên, cô y tá mập không hề do dự vì lo lắng cho an nguy của Ôn Thời mà là đang chờ y tá trưởng tới. Chỉ một lát sau, y tá trưởng cầm kim tiêm trực tiếp đi tới.

Ôn Thời tiếp tục nói: "Anh giết tôi, ngược lại là đang giúp bọn họ."

Đối mặt với y tá từng bước tới gần, bệnh nhân đã bị cậu thuyết phục.

Ôn Thời: "Chỉ có tôi mới có thể giúp anh."

Không phải tôi có thể, mà là tôi sẽ làm, ngoại trừ cậu, ở trong bệnh viện này không ai có thể viết thư tố cáo.

Bức thư tố cáo này quả thực rất có sức thuyết phục, trong ánh mắt hung tàn của bệnh nhân đã hiện lên sự phản kháng.

"Xóa bỏ hồ sơ số 82."

Bệnh nhân quấn băng cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, nhanh chóng nói một câu ở bên tai Ôn Thời, đồng thời buông lỏng lực đạo trên tay, một cái tay khác thì chạm vào bên hông của cậu.

Phía phần lưng truyền đến cơn đau nhói, Ôn Thời đau đến mức chau mày, cảm giác được có đồ gì đó đâm vào.

  Cậu đã nhận được nhiệm vụ đặc biệt xóa bỏ hồ sơ số 82

  Người chơi thu hoạch được mảnh vỡ X1 của thế giới! Chú ý, mảnh vỡ này rất quan trọng, có được nó cậu sẽ có trong tay cơ hội trở thành viện trưởng tiếp theo

  Tỷ lệ thăm dò bệnh viện hiện tại đã tăng lên đến 5%

  Cậu đang dần dần có cơ hội trở thành viện trưởng

Thế giới giả tưởng.

Tất cả chữ trên bảng chung đều biến mất chỉ trong chớp mắt, bất luận là người chơi vừa mới ra khỏi phó bản, hay là người vẫn đang quan sát bảng xếp hạng, hoặc là người đúng lúc đi ngang qua thì đều dừng bước lại, ngừng chân nhìn lên.

"Người chơi 460872 phát động manh mối phó bản cấp 3S đặc biệt!"

"Phó bản sẽ được chính thức phát sóng trong thời gian tới."

"Toàn thể người chơi xin hãy chú ý, đây là phó bản siêu đẳng cấp, độ khó lúc nào cũng có thể vượt qua 3S!"

"Toàn thể người chơi xin hãy chú ý, người chơi đầu tiên trong phó bản có thể phá giải được chi nhánh ẩn thì sẽ nhận được đạo cụ siêu thần!"

Đạo cụ đẳng cấp cao nhất ở trong thành thông thương hiện tại cũng chỉ có cấp thần, cơ bản đều là vật phẩm giới hạn, bán hết liền ngừng lại. Toàn bộ đạo cụ cấp thần bị thập đại công hội nắm trong lòng bàn tay, nên một đạo cụ siêu thần hoàn toàn có khả năng cải biến cục diện hiện tại.

"Mau nhìn xem, thập giới có người đến!" Có người cảm thán khi thấy đại công hội tới quá nhanh.

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người của thập đại công hội."

"Thành viên thất giới cũng tới."

Tên của thập đại công hội lấy từ thập giới ở trong « Thánh kinh », ai là người lập ra sớm nhất thì không biết được, nhưng những thành viên cường đại nhất thì chắc chắn đều là những thành viên ở nhất giới.

Đạo cụ siêu thần có ý nghĩa phi phàm, không một công hội nào là không coi trọng.

Không nhìn người chơi kích động chung quanh, những thành viên đại công hội ngày thường cao cao tại thượng không hẹn mà cùng chú ý về số hiệu phía dưới ——

Người chơi 460872.

Với tư cách là người chơi mới đầu tiên khiến cho thành viên thập đại công hội chú ý tới, Ôn Thời còn không biết là mình đã gây ra oanh động lớn đến như nào. Chỉ cần là người ở thế giới giả tưởng nhìn thấy thông cáo thì đều rất tò mò về cậu. ( truyện trên app tyt )

Khuỷu tay cong lên, lưu loát vòng qua vai, nhân lúc đối phương buông lỏng dùng thế lực bắt ép, động tác của Ôn Thời diễn ra lưu loát ném tên bệnh nhân kia ra ngoài. Cậu không thể để cho cô y tá mập kia chú ý tới thư tố cáo trên bàn, tốt nhất phải để tên bệnh nhân này cách cái bàn càng xa càng tốt.

Cũng may bệnh nhân cũng không quá phản kháng, còn phối hợp để Ôn Thời ném ra ngoài.

Cô y tá mập lập tức dùng sốc điện lên bệnh nhân, y tá trưởng thì dùng kim tiêm mạnh mẽ nhắm vào mạch máu của bệnh nhân.

Thân thể hung hăng run lên, giống như là một con cá mất nước đang phản kháng trước khi chết.

Sức mạnh của bệnh nhân này Ôn Thời đã tự mình trải nghiệm qua, bây giờ thấy anh ta bị y tá nhẹ nhàng chế phục, Ôn Thời cảm thấy rất buồn bực. Y tá còn lợi hại như vậy, thế thì tên râu quai nón kia cũng phải mạnh mẽ lắm mới đúng, vì sao lại chỉ là một tên mãng phu vung cái móc sắt lung tung ngu ngốc như vậy?

Y tá vừa đi, Ôn Thời liền sờ sau lưng.

"A —— "

Cậu chịu đau lôi món đồ giấu trong da ra, là một mảnh vỡ hình thoi dính máu.

  Thế giới mảnh vỡ bốn chữ tự động hiện lên ở trong đầu.

"Có nó, mình sẽ có tư cách cạnh tranh chức viện trưởng, đây là một bước dài trên con đường lập nghiệp của mình."

Ôn Thời mở cái bảng ra, cho vào trong ba lô, lục tìm băng gạc sạch sẽ để băng bó cho mình.

Đáng tiếc vì vừa mới tới nên Ôn Thời còn không biết thư tố cáo sẽ được gửi đến đâu. Nhưng vì không phải vật đặc biệt thì không thể cho vào ba lô nên cậu tạm thời giấu ở bên trong giá sách, định là sau này sẽ tìm cơ hội hỏi thăm một chút.

Một đêm, Ôn Thời gần như không chợp mắt.

Cửa phòng đã bị phá, dù lá gan của cậu lớn đến cỡ nào thì cũng không dám tuỳ tiện chìm vào giấc ngủ trong một tình thế như vậy.

Ngày hôm sau xa phu đứng ở ngay ngoài cửa lớn chờ đợi, Ôn Thời ăn tạm mấy miếng điểm tâm rồi đi ra ngoài. Xa phu tỏ vẻ không kiên nhẫn, khó chịu nhìn cậu, cho đến khi râu quai nón đi tới thì mới cười nói mời đối phương lên xe ngựa.

Ôn Thời lại có thể chắc chắn được việc bản thân mình đứng ở đáy chuỗi thức ăn.

Vì địa vị xã hội, cậu phải cố gắng hướng về chức viện trưởng!

Không gian trong xe ngựa bị tên râu quai nón khổng lồ này chiếm trọn trong nháy mắt.

Ôn Thời tựa người lên trên ván gỗ, so với những thứ không xác định làm người ta sợ hãi thì cậu càng không muốn rơi vào cảnh tượng làm cho người ta buồn nôn này. Mấy con giòi bọ nhúc nhích ở trên cổ tay râu quai nón, so với hôm qua đã nhiều hơn, khi xe ngựa xóc nảy, thỉnh thoảng còn rơi xuống mấy con.

Ôn Thời tận lực không nhìn mấy con giòi bọ đó, mở miệng nói: "Ca mổ tiếp theo vất vả cho ngài rồi."

Râu quai nón hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái.

Ôn Thời giả bộ không nhìn thấy, nịnh hót nói: "Dù sao ngài cũng là viện trưởng, tôi cũng chỉ là công phu mèo quào mà thôi."

Sau đó nhanh chóng bổ sung một câu: Tranh thủ thời gian hi sinh vì nhiệm vụ đi, như vậy mình sẽ có thể đường đường chính chính thượng vị.

Ôn Thời phát hiện một hiện tượng thú vị, người chơi không thể làm trái với quy tắc trò chơi, những NPC này cũng bị quy tắc quản lý. Tựa như một nhân vật không thể làm trái vai trò của mình, chỉ cần lý do phù hợp với thiết lập của bọn họ thì NPC cũng không thể làm việc theo tính cách của mình.

Ví dụ như giờ phút này, hai người đều bị gác ở trên lửa nướng, cỏn phải tiến hành một buổi trị liệu nguy hiểm.

Giọng của râu quai nón không tốt lắm: "Bá tước đồng ý phương án trị liệu này không?"

Ôn Thời: "Trong bệnh viện làm gì có bệnh nhân nào đồng ý với phương án trị liệu của chúng ta?"

"..."

Trò chơi sẽ không dồn người chơi vào đường cùng, đây cũng là lý do mà Ôn Thời không quá mức khẩn trương. Nhiệm vụ này nhất định có cách sống, râu quai nón ngoan ngoãn cùng tới đây, nghĩa là trò chơi đã cho cậu một chút hi vọng sống.

Lúc sắp đến lâu đài cổ, Ôn Thời bỗng nhiên quay đầu lại, bắt đầu tập trung tinh thần chú ý phong cảnh phía ngoài, nhất là đống nước đọng dưới đèn đường kia, cho đến khi xe ngựa đi xa cậu mới thu hồi tầm mắt.

Mấy phút sau, hai người lại không tình nguyện đúng hẹn đứng ở trước lâu đài cổ.

Kỳ lạ chính là hôm nay lâu đài cổ lại khóa cửa.

Ôn Thời gõ cửa một cái.

Quản gia đến mở cửa, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Yaren, sao hôm nay cậu đến sớm như vậy?"

Ôn Thời: "Tôi lo sẽ thất ước như lần trước."

Đi vào, Ôn Thời liền nhận ra bầu không khí không đúng. Trong đại sảnh, thứ duy nhất còn thể hiện ra chút sinh mệnh chính là cái bồn hoa nát, trên mặt tường cũng xuất hiện vết nứt, đèn treo chỉ còn lại một nửa, lắc lắc lung lay.

Lâu đài cổ giống như vừa bị cường đạo cướp sạch.

Ôn Thời còn chưa hỏi được câu nào quản gia đã đi lên lầu, một lát sau trở lại, trầm giọng nói: "Chủ nhân mời hai vị qua đó."

Quản gia dẫn đường, chủ nhân lâu đài cổ muốn gặp bọn họ ở phòng an toàn.

Phòng an toàn được thiết lập ở tầng bốn, chỉ có một cái cửa ngầm, không có cửa sổ.

Nhận ra tâm tình chủ nhân lâu đài cổ không tốt, khuôn mặt tái nhợt trong một căn phòng không có ánh sáng thực sự rất làm người ta sợ hãi. Ôn Thời vốn đã chuẩn bị đầy đủ lí do thoái thác, nguyên nhân mà cậu mang râu quai nón tới đây, nhưng cả quản gia và chủ nhân lâu đài cổ đều không hỏi.

Khi nhìn thấy Ôn Thời, đôi mắt chủ nhân lâu đài cổ lóe lên một vòng dị sắc, hắn đột nhiên đứng dậy, đi về phía Ôn Thời.

"Mùi của ngươi, " Ánh mắt hẹp dài híp lại, "Thơm hơn thì phải."

Nghĩa là sao?

Chủ nhân lâu đài cổ xích lại gần, giống như biến thái ngửi ngửi người cậu.

Trực giác nói cho cậu biết đây không phải chuyện tốt, hai người cách rất gần, lúc Ôn Thời tránh né không muốn đối mặt thì liền nhận ra quần đối phương bị thứ gì đó rạch đứt.

Trong lòng Ôn Thời có chút hoang mang, mặc một cái quần bị rách cũng không phù hợp với thiết lập ưu nhã của chủ nhân lâu đài cổ.

Cậu càng thêm hiếu kì không biết trước khi cậu đến đã có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy chủ nhân lâu đài cổ liếm môi một cái, Ôn Thời lập tức nói: "Ngài chuẩn bị xong chưa, hiện tại sẽ bắt đầu buổi trị liệu hôm nay."

Nói xong lại nhìn về phía râu quai nón: "Viện trưởng, ngài làm."

Râu quai nón lấy ra mấy cái bình thuốc ở trong túi áo khoác trắng, còn có một ống tiêm chưa được sử dụng.

Lão ta trộn hỗn hợp thuốc vào với nhau, sau đó ra lệnh cho Ôn Thời: "Tay tôi không tiện, cậu phụ trách tiêm vào đi."

"..."

Lý do của lão ta rất hợp tình hợp lý, tay phải của râu quai nón đã bị đứt hết rồi.

Trên ghế ngồi, tóc của chủ nhân lâu đài cổ hôm nay cũng không được chải cẩn thận, còn bị rủ xuống một sợi bên mặt. Thấy hai người nói chuyện, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm như nhìn người chết.

Trước có sói sau có hổ, mặt Ôn Thời hơi biến sắc, thời đại này không thể thiến hóa học. Đã vậy tên râu quai nón kia rõ ràng làm được, nhưng lại cứ thúc giục cậu, nói không muốn chậm trễ việc trị liệu cho bệnh nhân.

"Tôi..." Ôn Thời muốn tìm lý do rút lui.

Râu quai nón dữ tợn cười nói: "Thuốc của tôi có tác dụng rất tốt."

"Xin cậu mau hoàn thành liệu pháp thiến càng sớm càng tốt."

Thanh âm nhắc nhở cũng không ngừng đếm ngược, giống như là hồi chuông báo tử, chậm rãi mà gõ.

"Đếm ngược 30s."

"29s, 28s..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp