Kẹo Mạch Nha

Chương 27


10 tháng

trướctiếp

Sau khi kỳ thi kết thúc, các học sinh ngồi chờ giáo viên thu bài thi.

Đồng hồ bị hỏng trên tường đã được thay. Vị trí cuối cùng bên chỗ ngồi của An Vu trống rỗng, Giang Sóc đã nộp bài thi sau nửa giờ thi.

An Vu rũ mắt, sờ chiếc đồng hồ lòng bàn tay. Dây đeo màu đen hoàn toàn màu đen. Mặt đồng hồ được lắp ráp nhiều tầng phức tạp, trên con số mười hai trong vòng tròn còn khắc chữ O của tên mình trên đó.

Giáo viên vừa nói một tiếng, các học sinh lần lượt ra khỏi phòng thi.   

An Vu cầm đồng hồ đeo tay. Cô vừa ra khỏi phòng thi, cổ tay tự nhiên bị người khác nắm lấy.

Cô xoay người, nhìn thấy Trình Bạch Hủy.

Trình Bạch Hủy ngồi ở vị trí phía sau An Vu, Giang Sóc yên lặng tháo đồng hồ ra đưa cho An Vu lại bị cô ta tình cờ nhìn thấy.

Cô ta cảm thấy khiếp sợ, không thể tin tưởng được.

Cái đồng hồ này không bao giờ rời khỏi người Giang Sóc. Vào học kỳ năm lớp mười, hai người họ từng làm bạn cùng bàn một thời gian ngắn. Cô ta nhiều lần hỏi mượn anh chiếc đồng hồ nhưng Giang Sóc vẫn không chịu đưa.

Nhưng mà hôm nay, anh rõ ràng lại đưa cho An Vu.

Trình Bạch Hủy vừa tức vừa ghen tị. Cô ta vừa ra khỏi phòng thi liền giữ chặt tay An Vu: “An Vu, cậu đứng lại cho tôi.”

Cô ta dồn chút sức lực lên tay nên An Vu cảm thấy cổ tay mình đau rát.

An Vu nhìn cô ta: “Cậu có việc gì không?”

Trình Bạch Hủy buông tay cô ra, nhìn chiếc đồng hồ điện tử màu đen trong lòng bàn tay cô: “Cậu đưa đưa đồng hồ của Giang Sóc cho tôi.”

An Vu nắm chặt đồng hồ nói: “Nhưng tại sao tôi phải đưa cái này cho cậu?”

Trình Bạch Hủy vừa tức vừa giận. Cô ta truy hỏi An Vu: “Cậu có biết đây là của thương hiệu nào không?”

“Không biết.”

Trình Bạch Hủy cười nhạo, cao ngạo nâng cằm lên: “Cậu không biết nhưng tôi biết. Đây là quà sinh nhật của mẹ Giang Sóc tặng cho cậu ấy. Vì đó là số lượng có hạn nên phải đặt trước, giá trị bằng một căn nhà.”

“Cậu đưa đồng hồ cho tôi. Tôi sẽ thay cậu trả nó lại cho Giang Sóc, cậu mà làm mất thì có tiền để bồi thường không?”

An Vu không có tiếp nhận đề nghị của cô ta. Ngược lại, cô bỏ đồng hồ vào túi.     

“Tôi biết thứ này rất đắt tiền nhưng đây là cậu ấy cho tôi mượn.”

Cậu ấy cho tôi mượn.

Không có cho cô ta mượn.

An Vu không muốn nói chuyện tiếp với Trình Bạch Hủy nữa. Cô lấy cặp và văn phòng phẩm, đi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm.

Tuy rằng cô không đưa đồng hồ cho Trình Bạch Hủy nhưng chiếc đồng hồ này vẫn làm cô cảm thấy không được thoải mái lắm.

Nhưng cô ta nói đúng một chuyện. Chiếc đồng hồ đẹp đẽ này có giá trị bằng một căn nhà, nếu cô làm mất thì cô thật sự không thể bồi thường nổi.

An Vu không trở về phòng học. Cô đến thẳng lớp A8 trước nhưng cả phòng học trống rỗng, ngay cả một người cũng không có.

An Vu nghĩ đành phải đợi lần sau mới có thể trả nó lại. Ít nhất Giang Sóc và cô ở cùng một phòng thi, buổi chiều sẽ gặp.

Nhưng mà sau khi kết thúc hai ngày thi, An Vu vẫn không gặp được Giang Sóc.

Anh sẽ vào phòng thi trước khi chuông báo giờ thi vang lên. Sau đó, anh sẽ nộp bài thi trước rồi mới rời đi.

Cứ như vậy, An Vu căn bản không có cơ hội nói chuyện với anh.

An Vu nghĩ đến ba ngày trước, Giang Sóc bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt buồn bã.

Hình như cô đã nói điều gì đó không tốt. Vì vậy, bây giờ anh đang cố gắng trốn tránh mình.

Thi thử xong, học sinh trong tòa nhà thực nghiệm vội vàng chuyển sách vở trở về lớp mình.

Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh không mời mà đến. Hai người chủ động giúp An Vu mang đồ đạc.

Bàn học của cô rất gọn gàng và ngăn nắp. Ngoại trừ sách giáo khoa trên bàn, gần như không có mấy thứ vụn vặt tạp nham. Ba người chỉ mất mười phút đã dọn dẹp xong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp