Nghiêm Túc, Cười Nhiều Lên Nào

Chương 33: Gặp lại nhau ở sân bay


9 tháng

trướctiếp

Cuộc sống nơi đất khách quê người như vậy thật đơn điệu, nhàm chán và cũng hơi đáng sợ, nhưng được bao ăn bao ở, lại còn không phải tiêu tiền, Chu Tiếu Tiếu cũng đã trả hết nợ trước khi đồng hồ điểm đến mùa Tết Nguyên Đán năm sau.

Vào ngày nhận thưởng cuối năm, Chu Tiếu Tiếu lại ngồi một mình trên bãi đá ngầm có hình thù kỳ lạ bên cạnh bãi biển hoang sơ khi cô ra ngoài đi dạo cùng đồng nghiệp sau bữa trưa. Những luồng gió biển ẩm thấp thổi qua cũng không mang theo một chút dịu dàng nào cả, Chu Tiếu Tiếu cúi đầu, giơ tay vén mái tóc dài bị gió thổi bay, sau cùng cũng có thể gạch bỏ đi món nợ cuối cùng mà cô đã gánh vác bấy lâu nay trên cuốn sách bìa cứng cũ kỹ. Thậm chí, cô còn cộng thêm tiền lãi cho từng người đã có lòng tốt cho cô vay tiền lúc đầu, giờ đây đã trả hết rồi, thậm chí vẫn còn dư lại một ít.

Cuối cùng, cô đã không còn là một Chu Tiếu Tiếu có tài khoản âm mấy trăm nghìn nữa.

Gánh nặng mà cô đã gánh chịu trong suốt hai mươi năm qua, giờ phút này, cuối cùng cũng được nhấc khỏi đôi vai, phiêu bồng trong làn gió biển ẩm thấp bên bờ biển Địa Trung Hải.

Chu Tiếu Tiếu cầm quyển nhật ký ố vàng đã trải qua nhiều năm tháng, ngước mắt nhìn bờ biển xanh biếc mênh mông vô tận, trong thoáng chốc, cô do dự về quyết định trước đây của mình.

Cô đã từng nghĩ rằng, khi đã trả hết nợ, cô sẽ nhấn chìm cuốn sách bìa cứng này xuống đáy biển.

Nhưng giờ đây cô lại hối hận.

Sau khi trả hết tất cả nợ nần, cuốn sổ bìa cứng khiến cô ở bất kỳ khoảnh khắc nào cũng cảm thấy không thở nổi và luôn nghĩ đến việc kiếm tiền này, dường như đã ghi lại quá khứ của cô với ba mẹ và cũng ghi lại lòng tốt của những người xung quanh.

Mặc dù cô và ba mẹ sẽ không có sau này nữa, lại càng sẽ không thể có sau này với Nghiêm Túc.

Nhưng khoảng thời gian trước đây sẽ luôn hiện hữu trong cô. Quá khứ đó chỉ thuộc về duy nhất một mình Chu Tiếu Tiếu cô mà thôi, và ký ức ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ phai mờ.

Cô có thể chầm chậm học cách sống hài hòa với những ký ức của mình. Có như vậy, mỗi khi cô làm việc điên cuồng, suy sụp đến kiệt sức hay cô đơn đến phát khóc, quay đầu nhìn lại những quá khứ đó mới có thể thấm thía được những nghị lực và động lực để cô tiếp tục cố gắng.

“Tiếu Tiếu!” Một tiếng gọi khoan khoái như gió biển thổi vào tai, vừa rồi Uông Vũ Châu quấn trong chiếc áo hoodie vẫn còn đang xì xầm to nhỏ với đồng nghiệp, ngay lập tức nhảy cẫng lên rồi co rút lại chỗ tảng đá ngầm mà Chu Tiếu Tiếu đang ngồi, chen vào đó để ngồi sưởi ấm.

“Có tin tốt đây!” Trong đôi mắt của Uông Vũ Châu ánh lên ánh sáng lấp lánh, cô ấy vô cùng phấn khởi nói: “Nghe nói sắp mở công ty con, chủ yếu giao thương nước ngoài về dầu mỏ ở châu Phi. Nếu là trước đây thì lương sẽ cao, chưa kể ngoài lương cứng ra còn có thể nhận được hoa hồng nữa, quan trọng hơn là không cần phải làm việc tại nước đó! Không cần chạy qua chạy lại giữa Trung Quốc và Châu Phi nữa, tốt quá rồi! Còn có cả Kenya, Ethiopia, Sudan, Nam Phi, ôi chao, tớ đều muốn đi hết! Cậu đi không? Chúng mình đi cùng nhau đi! Tình cờ vị trí công tác phù hợp với cả hai chúng ta! Tớ sẽ tiếp tục làm phiên dịch, cậu sẽ tiếp tục mua hàng! Thật tuyệt vời! À, tớ đã đi du lịch khắp Châu Phi hai lần rồi! Đúng lúc công ty cho người đi ra ngoài rất nhiều, an toàn lắm!"

Uông Vũ Châu quả thực là một cô gái rất có khả năng “lăn lộn”, trong mắt cô không có thứ gì gọi là "quốc gia lạc hậu", thế giới rộng lớn như vậy, không có nơi nào là không thể đi, nơi đâu cũng muốn được nhìn ngắm, thuận đường còn có thể kiếm tiền, thật là hoàn hảo!

"À, đúng rồi! Còn nữa! Cậu về ăn Tết với tớ đi!" Uông Vũ Châu không đợi Chu Tiếu Tiếu phản hồi về vị trí công tác mới, đột nhiên lại mở to mắt nhìn sang, ôm lấy bờ vai gầy gò của Chu Tiếu Tiếu trong làn gió biển thoáng đưa: "Năm trước, cậu đã vì kiếm tiền mà đổi bốn mươi ngày nghỉ phép về thăm gia đình rồi, năm nay sẽ không như vậy đúng không? Người như cậu đó, có cần nghỉ ngơi không vậy! Tiền có thể từ từ kiếm mà!"

“Không phải cậu cũng đổi tiền sao, còn nói tớ.” Chu Tiếu Tiếu dựa vào Uông Vũ Châu cười nói. Cô đã đổi tiền vì muốn trả hết nợ sớm hơn một chút, nhưng Uông Vũ Châu lại đổi tiền để mua một chiếc túi hàng hiệu xa xỉ mà cô ấy đã thèm muốn từ lâu.

"Này! Không phải là tớ trách cậu đâu! Tớ đã bảo cậu đi cùng tớ đến sa mạc Sahara, nhưng cậu cũng không đi, cậu nói tốn quá nhiều tiền. Hơn nữa, năm trước, không phải gia đình của Lão Triệu và Lão Lý đã đáp ứng chính sách sinh hai con quá tích cực rồi sao. Cả hai người họ đã về nước thăm người thân rồi, vậy tại sao chúng ta lại không đến đó nghỉ phép chứ? Năm nay, có đổi ngày nghỉ phép về thăm người thân để kiếm tiền cũng chưa hẳn là chuyện tốt.” Uông Vũ Châu lắc lư, thúc giục Chu Tiếu Tiếu cùng cô ấy trở về nước: “Đi thôi, đến Châu Phi Đã hơn một năm rồi, quay về chơi với tớ đi. Đúng lúc tớ sẽ đi ăn với ba tớ vào buổi trưa của ngày giao thừa, rồi ăn tối với mẹ, nếu tớ ở lại lâu vào những thời điểm khác, họ còn nghĩ tớ là người thừa đấy.”

Uông Vũ Châu bĩu môi, thực ra cô ấy cũng không vui khi trở về ăn Tết. Ba mẹ cô đều đã ly hôn và mỗi người đều có gia đình riêng, mỗi người còn sinh cho cô một đứa em trai. Họ đều có một gia đình ba người hòa thuận vui vẻ, nhưng cô ấy chỉ có một mình trong nhà, cho dù đó là gia đình nào, cô ấy đều giống như người ngoài vậy.

Thật ra năm đó, cô ấy không nghĩ nhiều đến việc sang Pháp du học, dù có ở lại trong nước, cô ấy cũng có thể lấy được tấm bằng đại học không tệ. Chính ba là người muốn đuổi cô ấy đi, trong mắt và cả trong lòng của ông ta chỉ có người mẹ kế đang mang thai, sợ cô con gái tính tình bướng bỉnh xảy ra xung đột với người vợ đang mang thai vất vả, ốm nghén và yếu ớt. Cô ấy có thể làm gì được đây, nên chỉ cầm tiền và đi khỏi nơi này.

Trong miệng mẹ cô ấy nói rằng: “Vũ Châu à, mẹ luôn ở đây hoan nghênh con về ăn Tết bất cứ lúc nào.” Trên thực tế thì, cô ấy có thể đến sao? Mẹ cô ấy dựa vào cha dượng để được chăm lo, bây giờ đã là một bà nội trợ đứng tuổi, ở nhà trăm công nghìn việc, chăm sóc đứa em trai đã sinh ra với ba dượng. 

Sao lại nói là sẽ chào đón cô ấy trở về ăn Tết bất cứ lúc nào, mà không phải là chào đón cô ấy về nhà bất cứ lúc nào.

Em trai trong bụng mẹ kế đã ra đời, chỗ dựa cũng trở nên vững vàng hơn, tự tin hơn, nắm giữ quyền tài chính trong nhà. Kể từ đó, Uông Vũ Châu chưa bao giờ nhận được bất kỳ khoản tiền lớn nào ngoại trừ học phí ở Pháp. Ba cô ấy đã lén lút đưa cho cô ấy một ít tiền tiêu vặt, dáng vẻ của người ở giữa cũng rất khinh thường: “Vũ Châu à, con cũng lớn rồi, lại còn đi công tác nước ngoài nữa, à, cầm ít tiền tiêu vặt đi, chắc cũng đủ rồi đấy."

Da mặt của Uông Vũ Châu chùng xuống, không nói năng gì nữa, cũng không trở về nước lần nào nữa.

Cần phải tiêu tiền gấp, cô thà bôi mỹ phẩm đắt tiền lên mặt mình, cũng không muốn mua vé máy bay trở về nước ăn Tết. Đoàn tụ cái gì chứ, chẳng đáng để cô ấy bỏ tiền mua cái vé máy bay đó.

Sau khi tốt nghiệp và tìm việc làm, cô ấy lập tức ký hợp đồng với lục địa châu Phi rộng lớn để kiếm tiền. Ba mẹ cô ấy đã cực kỳ hoảng sợ khi họ nghe điều đó. Châu Phi! Hay là Bắc Phi! Trong lòng họ, đây là nơi dịch bệnh hoành hành, chiến tranh tràn lan, đâu mới là nơi con gái nên đến?

Uông Vũ Châu nở một nụ cười lạnh lùng, rõ ràng là trong lòng chứa đầy uất ức, nhưng lại cố nén giọng nói bình tĩnh nhất của mình để trả lời ba mẹ: "Đúng là vậy ạ. Nếu không, làm sao họ có thể trả cho con nhiều tiền như thế chứ. C

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp