Nữ Chính Trong Ổ Cứng Của Tô Tiên Sinh

Chương 48


9 tháng

trướctiếp

Dù sao cũng là tập đoàn lớn, có người xông vào như vậy thực sự rất mất mặt, nếu như lời của tổng giám đốc còn không làm được, những nhân viên bảo vệ này chắc chắn là bị đuổi việc rồi.

"Ra ngoài mau—"

Đội trưởng an ninh tiến vào đẩy mấy người đó đi ra ngoài: "Nếu còn như vậy nữa, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"

Đúng lúc này, Tô Ngôn nghe thấy điện thoại trên bàn làm việc cá nhân vang lên, đưa mắt nhìn Đường Phi Nịnh: "Em nghe đi."

Hai chân của Đường Phi Nịnh hiện tại đã đã sớm mềm nhũn, toàn thân run rẩy, đi tới trước bàn cầm điện thoại lên, là lễ tân gọi điện thoại: "Tô tổng, có một vị tiểu thư họ Ninh muốn gặp ngài."

“Ninh Viễn?” Đường Phi Nịnh kinh ngạc hỏi, cô không nghĩ tới cô ta sẽ đuổi theo cô.

Giọng nói trong điện thoại có chút khó hiểu, tại sao lại là giọng nữ?

"Đúng vậy."

Đường Phi Nịnh nhìn Tô Ngôn, che micro lại mà nói: "Là Ninh Viễn, vị hôn thê của anh họ."

Tô Ngôn gật đầu: "Nếu như người đã theo đến đây, mà không cho anh một lý do hợp lý, sợ rằng sau này sẽ khó sống."

Vài người đàn ông vạm vỡ đuổi theo cô lúc nãy đã bị đuổi ra ngoài, căn phòng lập tức yên tĩnh, hai giám đốc điều hành, đứng đầu là ông Lâm, hắng giọng, như thể căn phòng đầy bụi.

Đường Phi Ninh nhìn ba người họ, ngượng ngùng cười cười.

Hai vị tổng giám đốc vội vàng gật đầu, đứng dậy cùng Tô Ngôn chào hỏi: "Ừm, tôi phát hiện còn có chuyện cần phải xử lý thế nên tôi đi ra ngoài trước đây."

Người khác: "Tôi cũng vậy."

Sau khi hai giám đốc điều hành cũng đi ra ngoài, ánh mắt của ông Lâm liền rơi vào người cô, Đường Phi Nịnh càng cảm thấy xấu hổ, cô vừa rồi nói cái gì vậy?

Mầm móng của Tô Ngôn, con của cô và Tô Ngôn.

Tô Ngôn vẫn ôm đứa nhỏ đứng ở bên cạnh cô, không hiểu sao lại nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười ác ý.

Đường Phi Nịnh vốn muốn tìm khe hở trên mặt đất để chui xuống. Cô nhỏ giọng nói với Tô Ngôn: “Vừa rồi tôi chưa có nói gì chứ?”

Khóe môi Tô Ngôn cong lên, không giải thích được liền cười nói: "Không, đương nhiên là em…Chưa có nói cái gì cả."

Đường Phi Nịnh vỗ ngực, cũng cảm thấy bản thân mình chưa nói cái gì cả.

Nghe thấy giọng nói vui vẻ lộ ra bên ngoài của ông lão: “Tiểu Ngôn, đây là tiểu thư nhà họ Đường phải không?”

"Nếu hai đứa đã có con rồi, ông ngoại cũng không phải là người thiếu suy nghĩ như vậy, kết hôn sớm vẫn tốt hơn."

Đường Phi Nịnh: "..."

Vội vàng giải thích: "Ông ơi, thật sự không như ông nghĩ đâu."

Trên mặt ông lão vẫn là nụ cười: "Làm sao vậy?"

Bây giờ Ninh Viễn đã được lễ tân dẫn lên đến cửa luôn rồi, Đường Phi Nịnh chỉ có thể ngậm miệng, lát nữa cùng ông lão giải thích sau vậy.

Tô Ngôn bế đứa nhỏ giao cho Đường Phi Nịnh, đi ra ngoài cửa, nói với Ninh Viễn: "Cô Ninh, mời đi theo tôi."

Tô Ngôn và Ninh Viễn có quen biết nhau, dù sao cô ta cũng là vị hôn thê của Đường Hoằng Tích, nhưng hai người họ cũng chưa tiếp xúc với nhau nhiều lắm.

Đường Phi Nịnh thấy Tô Ngôn đưa người đến phòng tiếp khách bên cạnh, do dự một chút, muốn đi theo nghe hai người nói cái gì, nhưng cô không thể mang đứa bé theo, chẳng lẽ lại giao cho đứa bé cho một ông lão ngồi xe lăn?

Ông Lâm so với cô còn tò mò hơn, ông cũng muốn đi theo cô để nghe cháu trai nói chuyện gì, nhưng Đường Phi Nịnh ở đây, ông cũng ngại nghe lén qua cách vách tường, chỉ có thể đưa mắt nhìn Đường Phi Ninh.

"Cái kia..." Vẫn là ông Lâm lên tiếng trước, Đường Phi Nịnh nhìn về phía ông : "Sao ạ?"

Ông Lâm: "Cháu  không muốn nghe sao?"

Đường Phi Ninh do dự vài giây: "Nếu ông muốn nghe thì cháu sẽ đẩy ông qua."

Ông Lâm lập tức gật đầu: "Nhanh lên."

"Tiểu Ngôn cả ngày giống như một hũ nút, ông cũng không biết phải nói gì."

"Tô Ngôn như hũ nút sao ạ?" Đường Phi Nịnh không thích nghe những lời này: "Làm sao có thể như hũ nút được? Nói chuyện lảm nhảm cũng không ít mà ạ."

Ông Lâm nghi ngờ nhìn cô: "Ông già như ông còn cần phải lừa cháu sao? Ở nhà một ngày cũng không nói được mấy câu, thật sự là một cái hũ nút mà."

Thì ra Tô Ngôn bình thường đều như vậy, trong lòng vì anh mà đau vài giây, thiếu chút nữa chịu không nổi!

Hai người nhanh chóng đến phòng tiếp khách, ông Lâm đẩy xe lăn đến gần cửa, nép vào tấm ván cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.

Đường Phi Ninh không khỏi ngượng ngùng ôm đứa nhỏ rướn người về phía trước, thấy ông cụ thành thạo như vậy, cô cũng áp chặt lỗ tai vào tấm ván cửa.

“Chị dâu.” giọng nói của Tô Ngôn từ trong phòng truyền ra: “Không biết chị với Hoằng Tích có hiểu lầm gì, nhưng chị để ý đến con gái tôi thì không quá hợp lý rồi có phải vậy không?”

Ông lão lập tức liếc nhìn Đường Phi Nịnh, ý tứ rất rõ ràng, cháu trai nói đứa nhỏ là của nó, có thể sai sao?

Đường Phi Nịnh lúng túng cười cười.

“Không thể nào.” Ninh Viễn không tin lời của anh: “Rõ ràng là con cháu nhà họ Đường chúng tôi.”

Giọng điệu của Tô Ngôn có chút thuyết phục nói: "Chị dâu, tôi khuyên chị một câu, thấy tốt thì nên biết lui đi."

Thái độ của Ninh Viễn vẫn là không tha: "Không thể nào, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu."

Tô Ngôn: "Vậy chị thử mang con gái của tôi đi thử xem!"

"Cậu có xét nghiệm quan hệ cha con hay có bằng chứng gì không?"

"Hôm nay chị dẫn người đuổi theo vợ con tôi, tôi vì Hoằng Tích không tính toán với chị, nếu có lần sau thì đừng trách tôi v

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp