Lén Nếm Thử Quả Vải

CHƯƠNG 21: MUỐN NẾM THỬ (21)


10 tháng

trướctiếp

Cố Cảnh Sâm cõng Lật Chi lên đỉnh núi, tìm một chỗ cho Lật Chi ngồi xuống rồi đưa túi cho cô.

Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, có lẽ là do cảm thấy phiền phức khi gõ chữ nên trực tiếp gửi tin nhắn thoại hỏi Hà Chi Ngôn: “Các cậu đang ở đâu thế?”

Hà Chi Ngôn nhanh chóng trả lời: “Còn con dốc nhỏ nữa thôi. Các cậu thì sao?”

Anh loáng thoáng nghe thấy Tô Đường yếu ớt kêu rên.

Khóe miệng Cố Cảnh Sâm cong lên đắc ý nói: “Chúng tôi đến rồi.”

Nói xong thì chỉnh camera, tìm góc có thể chụp cả anh và Lật Chi xong thì lên tiếng gọi: “Lật Chi.”

Lật Chi đang ngậm kẹo cúi đầu tìm đồ trong balo nghe vậy thì ngẩng đầu lên.

“Tách—”

Bóng dáng cô phồng má mờ mịt nhìn lên được lưu lại trên điện thoại của Cố Cảnh Sâm.

Cố Cảnh Sâm đi đến cạnh Lật Chi mở tin nhắn thoại của Hà Chi Ngôn ra: "Chứng cứ đâu?"

Anh biết ngay là Hà Chi Ngôn sẽ hỏi thế nên lập tức gửi tấm ảnh vừa chụp qua, sau đó lại rũ mắt nhìn điện thoại hừ một tiếng, anh gửi lại một tin nhắn thoại: “Chứng cứ cậu muốn đây.”

Trái tim vẫn đang hoảng hốt của Lật Chi cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cô cũng rõ là vừa nãy anh chụp ảnh để lưu lại chứng cứ chứng minh hai người họ đến đỉnh núi trước.

Lật Chi khuyên mình không cần kích động, sau đó cô cũng bình tĩnh lại.

Cô lấy trong balo ra một túi khăn giấy.

Cô chậm rãi mở ra rồi rút một tờ đưa cho Cố Cảnh Sâm.

Người đàn ông đột nhiên nhìn thấy cánh tay trắng trẻo mịn màng thì sững sờ.

Anh lập tức quay đầu nhìn cô, đối diện với đôi mắt trong trẻo của cô.

Trong mắt Lật Chi thì hành động này của anh mang theo ý hỏi.

Cô nhẹ nhàng nói: “Cho ngài lau mồ hôi.”

Cố Cảnh Sâm rút tờ giấy từ tay cô, anh không vừa ý nhắc nhở cô: “Cô.”

Lật Chi nghe thế thì ngây người, cô làm sao?

Vì thế ngơ ngác hỏi lại: “Tôi?”

Cố Cảnh Sâm: “…”

Anh trầm giọng, cứng rắn nói: “Khi không trong thời gian làm việc thì không được gọi “ngài”, gọi “anh” là được.”

Lật Chi vẫn chưa kịp phản ứng, cô ngây ngốc đồng ý: “…À, được.”

Lật Chi ngồi một lúc rồi đứng lên, cô hơi lắc cổ chân, sau đó đi vài bước thì không thấy đau.

Nhưng vẫn thấy hơi là lạ, hơi nhức.

Cố Cảnh Sâm cúi đầu nhìn chân cô, thấy cô có thể đi rồi thì không cảm xúc hỏi: “Khỏe rồi?”

Lật Chi gật đầu, không nói với anh là chân hơi nhức, cô đơn giản nói: “Không đau nữa.”

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng chân thành nói: “Vừa nãy… Cảm ơn học trưởng.”

Hai chữ cuối cùng cô nói rất nhỏ, rất nhẹ.

Hai mắt Cố Cảnh Sâm thâm trầm nhìn cô.

Cái hôm trường tổ chức đại hội thể thao mà anh cõng cô đến phòng y tế thì sau khi cô bình tĩnh lại cũng nói với anh hai câu này.

Một câu “Không đau”, một câu “Cảm ơn học trưởng.”

Cố Cảnh Sâm không nói gì, anh mấp máy môi rồi quay đầu đi chỗ khác.

Tô Đường và Hà Chi Ngôn nắm tay nhau lên núi.

Cố Cảnh Sâm giơ tay lên vẫy, Hà Chi Ngôn nhìn thấy anh trước Tô Đường nên anh ấy kéo tay Tô Đường đến cạnh anh.

Tô Đường thở hổn hển ngồi vào chỗ Lật Chi vừa ngồi, vừa thở vừa nhíu mày nói: “Sao hai người đi nhanh thế!”

“Vốn định đào hố để hai người nhảy đấy!”

Trong lòng Lật Chi thấy câu này của Tô Đường hơi là lạ nhưng không nghĩ ra lạ chỗ nào.

Tô Đường nghỉ ngơi một lúc rồi chụp lại ảnh trên đỉnh núi.

Cô ấy lên tiếng đề ngh�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp