Lúc Lật Chi lên xe, cô vẫn chưa hoàn
hồn.
Cô ngồi ở ghế phụ, con ngươi ươn ướt
long lanh, đôi môi đỏ ướt át.
Lật Chi vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi
ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp.
Cố Cảnh Sâm liếc mắt nhìn cô một cái,
cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Anh cúi người, duỗi tay kéo dây ăn toàn
qua cho Lật Chi rồi cài lại.
Lật Chi thấy anh đến gần thì nín thở,
cơ thể trở nên cứng đờ.
Cố Cảnh Sâm cũng không trêu cô nữa,
giúp cô thắt dây an toàn xong thì quay đi ngay.
Chẳng qua trước khi khởi động xe anh
đưa tay ra, đặt ở lên đỉnh đầu mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa hai lần, lời nói
trong trẻo pha chút ý cười: “Ngoan quá.”
Hai mắt Lật Chi hơi trợn lên.
Giống như nhịp tim của chú nai, cứ đập
loạn trong lồng ngực.
Đôi tay đặt trên đùi nắm nhẹ quần áo,
từ từ tạo ra từng cơn lốc nhỏ.
Mãi cho đến lúc Cố Cảnh Sâm lái xe ổn
định đi trên đường, trái tim đập loạn của Lật Chi mới nhẹ nhõm hơn.
Cả hai đều không nói lời nào, trong xe
rất yên tĩnh.
Lật Chi im lặng vươn tay, bật nhạc lên.
Bài đó có tên "V Letter", giai điệu
nhẹ nhàng trong sáng tràn ngập cả xe.
Lật Chi hơi bất ngờ.
Cô không tự chủ được mà nhớ lại cảnh
tượng lúc cô bắt đầu diễn tấu bài hát này cùng anh trên một sân khấu.
Ngày đó cô bị anh giữ lại, giới thiệu
cho một đám học sinh cuối cấp ba.
“Cô ấy là của tôi.”
Những lời này đột nhiên hiện ra từ sâu
trong tâm trí cô.
Lật Chi chớp nhẹ đôi mắt, lúc này đột
nhiên nhớ tới một cái gì đó.
Sao cô lại cảm thấy cách ngắt câu của
anh lúc ấy… hơi kỳ?
Lật Chi hơi bất ngờ quay đầu lại nhìn
anh.
Cố Cảnh Sâm chú ý đến cô, người đang
nhìn anh ngây ngốc, khóe miệng hơi cong lên, giọng lan man nói: “Nhìn xem bạn
trai em đẹp trai thế nào sao?”
Bạn trai.
Trái tim cô bỗng ngừng đập, hơi thở hơi
nặng nề.
Lật Chi chớp mắt, nghĩ đến lời khen
ngợi của anh trước khi lái xe, quyết định đáp trả lại một chút.
Vì thế, Lật Chi rất nghiêm túc nói một
cách thổi phồng: “Ôi! Thật đẹp trai.”
Giọng cô ấm áp mềm mại, pha lẫn một
chút ngọt ngào, nghe không hề câu nệ chút nào.
Cố Cảnh Sâm phá lệ hưởng thụ, không
nhịn được mà cười thành tiếng.
…
Sau khi Cố Cảnh Sâm đưa Lật Chi đến
tầng dưới, cô nhẹ nhàng cảm ơn như thường lệ: “Cảm ơn học trưởng…”
Nhưng sao cửa lại không mở?
Cố Cảnh Sâm ngồi ở ghế lái cười rất nhẹ
nhàng: “Học, trưởng.”
Lật Chi: “…”
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng lúc ở
nhà anh lại hiện ra.
Cô vội vàng sửa lại lời nói: “Anh hai.”
Cố Cảnh Sâm phì cười, đưa tay mở công
tắc bên cạnh, sau đó liền cởi đai an toàn rồi cúi người tiến đến trước mặt cô.
Lật Chi ngồi thẳng lên, lưng dựa sát
vào ghế.
Cô không tự chủ được mà nuốt nước bọt,
trái tim đập loạn, tiếp đập lớn đến mức cô không nghe được những âm thanh khác.
Cố Cảnh Sâm rũ đôi mắt xuống, ánh mắt
lưu luyến khuôn mặt cô.
Sau đó giọng cô vẫn nhỏ hơn trước, lẩm
bẩm: “Muộn rồi.”
Lật Chi cắn môi trong vô thức.
Nụ hôn khẽ của anh khiến cô thả lỏng cơ
hàm.
Không khí xung quanh như bị anh cướp đi
hết, trời đất trước mắt Lật Chi trở nên quay cuồng.
Cô thấy hoa mắt chóng mặt nên nhắm mắt
lại.
Một nụ hôn thoáng qua rất nhẹ.
Lại suýt nữa khiến Lật Chi bị thiếu
oxy.
Cố Cảnh Sâm liền ngừng l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.