Không Làm Thế Thân

Chương 5


10 tháng

trướctiếp

Vào cuối bữa tối đó, Nguyễn Tri Vi vẫn chẳng nói một lời nào với Thẩm Yến.

Sau khi ăn tối xong, Thẩm Yến được mọi người tiễn ra cửa để trở về khách sạn, bởi nửa đêm anh phải lên máy bay nên hiện tại cần ra sân bay gấp nhưng Nguyễn Tri Vi chỉ lẳng lặng đi sau dõi theo bóng lưng của anh.

Cô còn phải nhờ người khác "nghe ngóng" hộ xem mấy giờ thì máy bay của bạn trai mình mới cất cánh.

"Hẹn gặp lại. Giữ liên lạc nhé." An Duyệt Nhiên cười quyến rũ.

“Duyệt Nhiên nói đúng, có thời gian chúng ta lại gặp nhau nhé.” Đạo diễn cười nói.

“Được, khi tôi trở về Bắc Thành liền mời ngươi ăn cơm.” Thẩm Yến trả lời nhưng do vị trí đứng của cô cách anh khá xa nên thanh âm quá nhỏ, nghe chẳng rõ gì cả.

Sau khi tạm biệt đạo diễn, Thẩm Yến lên xe, mọi người đứng ở ven đường nhìn xe anh lái đi.

"Lần sau chắc là không có cơ hội gặp lại mỹ nam này rồi nhỉ? Tứ thiếu gia Bắc Thành, chậc chậc, thật may mắn khi gặp được anh ấy."

Nguyễn Tri Vi không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại, Thẩm Yến vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, chắc là không cần cô phải ra sân bay tiễn anh đi.

“Được, được rồi, chúng ta trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải quay phim nữa, tối nay hãy đi ngủ sớm, ngày mai cố gắng giữ cho tinh thần thật tốt.” Đạo diễn chào hỏi mọi người rồi cùng nhau đi về phía khách sạn.

Đoàn làm phim ít kinh phí, trường quay lại hẻo lánh, họ chỉ đành ở trong một khách sạn bình dân gần với đoàn làm phim nhất, cả nhóm đi theo đạo diễn, vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ đi về phía khách sạn.

Vì Tô Ngự đi ra sau nên anh lặng lẽ đi sau mọi người, xung quanh anh dường như có một bức tường vô hình, ngăn cách anh với những người khác.

Đôi mắt của Tiêu Mông Mông không ngừng nhìn về phía Tô Ngự, cô là một người yêu cái đẹp nên khi nhìn thấy những anh chàng đẹp trai cô ấy đều cảm thấy rung động, cô còn nói một cách rất phấn khích: "Không sao, Thẩm Yến đã đi rồi nhưng chúng ta vẫn còn Tô Ngự, gần quan được ban lộc. Anh ấy hôm nay đã giao hẹn sẽ cùng cậu luyện tập diễn xuất, và sau này sẽ có nhiều giao lưu nhiều hơn, chẳng phải cậu là người yêu của nam chính sao? Anh ấy là nam chính, cậu là nữ phụ ba, không phải là bạch nguyệt quang trong làm của nam chính đây sao. Có khi sau này cậu sẽ cùng  với anh ấy có thể biến câu chuyện này thành “phim giả tình thật” cũng nên."

Nguyễn Tri Vi sửng sốt trước lời nói, ý thức được ý tứ của Tiêu Mông Mông, liền đỏ mặt nói: “Cẩm Thu, đừng đùa nữa.”

Tiêu Mông Mông thực sự rất muốn điều đó trở thành sự thật: "Vi Vi, cậu sao thế? Chúng ta còn trẻ như vậy, đương nhiên nên tận dụng tuổi trẻ của mình để quen nhiều anh đẹp trai hơn chứ. Trông cậu thực sự rất xinh gái đấy. Mẹ kiếp, nếu tớ mà có được ngoại hình của cậu, người đàn ông mà tớ thích chắc chắn sẽ nằm gọn trong lòng tay tớ..."

Nguyễn Tri Vi vội ngắt lời cô: "Tớ đã có người mình thích rồi."

Vốn dĩ cô muốn nói rằng mình đã có bạn trai, nhưng lại sợ Tiêu Mông Mông sẽ hỏi mãi không thôi, đành phải sửa miệng nó rằng đã có người mình thích.

"……Là ai?"

Nguyễn Tri Vi vẻ mặt nghiêm túc: "Cho nên, không cần phải đem tớ cùng Tô Ngự trêu ghẹo như vậy."

Tiêu Mông Mông sững sờ, cô ấy vẫn còn ngạc nhiên, bình thường khi cô ấy nói chuyện phiếm với Nguyễn Tri Vi gần như cô ấy là người nói và Nguyễn Tri Vi là người nghe, cô biết rất ít về Nguyễn Tri Vi, đây có lẽ là lần đầu tiên cô nghe Nguyễn Tri Vi nói về bản thân mình.

"Người đó trông như thế nào..." Tiêu Mông Mông muốn hỏi chi tiết hơn, lại nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Vi, Tiêu Mông Mông đột nhiên im bặt.

Có vẻ như tình yêu của Nguyễn Tri Vi không quá đẹp.

Tiêu Mông Mông đột nhiên chuyển đề tài: "Đã khuya rồi, cậu ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp!"

"Hẹn gặp cậu vào ngày mai nhé."

Vừa vặn lúc này bọn họ cũng đã đi vào khách sạn, những diễn viên khác lần lượt đều đã trở về phòng, Nguyễn Tri Vi cùng Tiêu Mông Mông ở bên cạnh vẫy tay chào tạm biệt nhau sau đó ai nấy đi vào phòng của mình.

Vừa vào phòng, việc đầu tiên Nguyễn Tri Vi làm là lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Yến .

Nhưng đằng kia chỉ có tiếng bíp bíp, báo bận, không có ai trả lời.

Nguyễn Tri Vi không còn cách nào đành đi tẩy trang, tháo trang sức sau đó rửa mặt trước, tẩy trang xong xuôi cả rồi cô liền nằm lên giường, lấy kịch bản ra và tiếp tục học, nhưng vẫn luôn để ý đến điện thoại, cô vẫn nhìn vào màn hình điện thoại hết lần này đến lần khác vì sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Nhưng cô đợi hơn một giờ rồi, vẫn không có tin tức gì từ Thẩm Yến.

Đêm tối càng trở nên lạnh lẽo, đồng hồ treo tường điểm 12 giờ, đã 12 giờ rồi.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Nguyễn Tri Vi nhanh chóng cầm điện thoại di động lên để kiểm tra tin nhắn, nhưng vẫn không phải từ Thẩm Yến, mà là từ người bạn thân nhất của cô – Tiêu Mông Mông, cô gọi đến để hỏi Nguyễn Tri Vi là một câu hỏi về kiến thức lịch sử: "Thỏi bạc xuất hiện lần đầu tiên ở đâu và của triều đại nào?"

Nguyễn Tri Vi thực sự cảm thấy thất vọng khi nhìn thấy tin nhắn.

Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời tin nhắn: "Đời nhà Hán, Hán Cảnh Đế”

Tiêu Mông Mông nhanh chóng trả lời: "Cậu vẫn chưa ngủ sao? Chờ anh ấy à?"

Nguyễn Tri Vi dừng lại một chút khi thấy câu hỏi và trả lời: "Ừ."

"……A."

Tiêu Mông Mông là người duy nhất bên cạnh cô biết về mối quan hệ của cô và Thẩm Yến, hai người họ là bạn cùng phòng thời đại học, trước đây cả hai đều học khoa lịch sử của trường Đại học A.

Bố mẹ của Nguyễn Tri Vi đều là giáo viên, bố cô ấy dạy lịch sử, Nguyễn Tri Vi lớn lên trong môi trường này nên rất yêu thích môn lịch sử, cô ấy đã đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học và được nhận vào khoa lịch sử của một trường đại học top 5. Cô vốn chẳng tham lam như bao người khác nên cũng chưa từng nghĩ đến việc làm giàu, cô chỉ muốn tiếp tục học và học để lấy bằng tiến sĩ, trở thành giáo sư sử học và sống một cuộc sống ổn định.

Khi đó,Mông Mông cũng nói rằng cô ấy thật ngu ngốc, với điểm số của Nguyễn Tri Vi thì đủ để học chuyên ngành tài chính và máy tính, nhưng cô lại chọn học khoa lịch sử, hơn một nửa sinh viên toàn bộ khoa của họ đều có điểm thấp nên đã được chuyển sang chuyên ngành này. Tiêu Mông Mông thậm chí còn không thường xuyên đến lớp, chỉ có Nguyễn Tri Vi là rất yêu thích lịch sử và là học trò cưng của tất cả các giáo sư trong khoa.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Nguyễn Tri Vi tình cờ bước vào làng giải trí, trong khi đó Tiêu Mông Mông lại kiếm tiền bằng cách đăng tiểu thuyết dài tập trên trang web,Mông Mông viết truyện ngôn tình cổ đại, nhưng cô lại không giỏi lịch sử, thường mắc lỗi một số kiến thức lịch sử, một số độc giả sẽ dạy cô, phổ cập kiến thức lịch sử cho cô bằng những bài diễn văn dài dưới comment.

Tiêu Mông Mông rất muốn phản bác lại những bình luận ấy: "Tại sao cậu lợi hại như vậy mà không đi tranh luôn giải quán quân của cuộc thi hùng biện đi". Nhưng trên thực tế, cô vẫn phải duy trì hình tượng của một tác giả điềm đạm, vậy nên khi có một câu hỏi nào đó mà cô không chắc chắn cô sẽ hỏi Nguyễn Tri Vi.

Xét cho cùng, đôi khi Bách khoa toàn thư - Baidu còn mắc vài lỗi về kiến thức lịch sử, nhưngMông Mông biết rằng Nguyễn Tri Vi đã đọc rất nhiều sách và có trí nhớ rất tốt, cô còn được mệnh danh là "Nữ thần từ điển" trong khoa Lịch sử của trường đại học A.

Bây giờ Tiêu Mông Mông tình cờ nhắn tin hỏi Nguyễn Tri Vi, nghĩ rằng một nữ diễn viên như cô đã đi ngủ sớm và có một giấc mộng đẹp nên chắc ngày mai mới có thể trả lời, nhưng không ngờ Nguyễn Tri Vi lại trả lời trong vài giây, và có lẽ chắc cô đang đợi một điều gì đó từ người đàn ông chết giẫm kia.

"Chờ anh ta làm gì? Đừng tự hạ thấp mình.

Cho dù anh ta giàu có và quyền thế cỡ nào, quyền lực đến đâu, cũng đừng vì anh ta mà đánh mất bản thân. Nếu cậu thực sự cảm thấy giữa hai người có sự chênh lệch quá lớn, thì cũng không nên ép buộc, cũng không nên thỏa hiệp, cậu xem, anh ta cứ như vậy không thèm để ý tới cậu, thật sự chẳng tốt chút nào."

Tiêu Mông Mông trông rất mạnh mẽ nhưng tính tình cũng rất nóng nảy, thậm chí còn viết tiểu thuyết về chuyện tình cảm của nữ chính thì nữ chính luôn lại đại nữ chủ ngôn tình, tâm cơ, lãnh khốc không bao giờ chịu đầu hàng.

Nguyễn Tri Vi viết rồi lại xóa trong ô nhập tin nhắn chẳng biết bao nhiêu lần sau đó mới trả lời: "Anh ấy không đối xử tệ với tớ như vậy đâu với lại lần này anh ấy còn đến gặp tớ ở Giang Lư."

Tiêu Mông Mông: "... Cậu dễ dàng thỏa mãn như vậy sao, thôi quên đi, ngủ ngon."

"Buổi tối tốt lành, ngủ ngon."

Ngay khi Nguyễn Tri Vi tắt điện thoại, màn hình lại sáng lên, cô còn tưởng rằng đó vẫn là Tiêu Mông Mông, cô tùy tiện liếc nhìn, nhưng phút chốc lại mở to mắt.

Lần này là tin nhắn của Thẩm Yến.

Anh trả lời rất đơn giản: "Trên máy bay."

Sau khi thấy anh trả lời Nguyễn Tri Vi liền cảm thấy vui vẻ không thôi, cô muốn trả lời lại tin nhắn, nhưng sau đó nhớ ra anh đã ở trên máy bay nên vẫn chọn không trả lời.

Nhưng cuối cùng cô cũng có thể ngủ yên rồi.

Cô đặt kịch bản xuống, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tâm trạng trước khi đi ngủ vẫn còn rất tốt, nhất khi nhìn thấy đoạn tin nhắn giữa cô vàMông Mông, trước khi đặt báo thức, khóe môi Nguyễn Tri Vi có hơi cứng lại.

Cô ấy thực sự biết rằng cô là một kẻ rất hèn mọn trong mối quan hệ này, cô biết rõ mình sẽ phải trả giá nhiều đến nhường nào khi thích đối phương nhiều hơn.

Nhưng không còn cách nào khác vì cô thật sự rất thích Thẩm Yến.

Xét cho cùng, đối với cô ấy, Thẩm Yến là một sự tồn tại đặc biệt nhất trong cuộc đời cô.

Nửa đầu cuộc đời của Nguyễn Tri Vi, cô sống rất êm đềm, khi đi học điểm số rất luôn cao, nổi tiếng cả về ngoại hình lẫn khí chất, phải đến năm cấp 3, số phận mới giáng cho cô một đòn nặng nề.

Học kỳ 2 năm cuối cấp 3, gia đình cô có biến động lớn, bố cô phát hiện bệnh nặng, mẹ cô bán nhà để có tiền khám bệnh cho bố, cả nhà vay mượn họ hàng rất nhiều tiền vì chi phí chữa bệnh rất đắt đỏ, gia đình cô hoàn toàn không có khả năng kham hết.

Cô tuyệt vọng đến cùng cực, một lần đi mua đồ ăn cho bố mẹ trong bệnh viện, cô đi ngang qua trường Cao đẳng truyền thông Bắc Khải, bị một trinh sát đứng trước cổng trường phát hiện và nói muốn ký hợp đồng với cô vào ngành giải trí. Công ty tuy nhỏ và mới thành lập nhưng rất hào phóng, sẵn sàng trả trước cho cô 200.000 nhân dân tệ cho trường hợp khẩn cấp, ngược lại, trong hợp đồng có điều khoản bồi thường thiệt hại cao đến nực cười.

Người đại diện cũng nói với cô, các ngôi sao trong làng giải trí được trả phí cát-xê rất cao, kể cả diễn viên hạng hai, hạng ba cũng có thể kiếm được rất nhiều, ăn uống không cần lo lắng.

Nhưng tương lai với số tiền đó thì vẫn chưa đủ.

Nhập viện và phẫu thuật đều tốn rất nhiều tiền, và đó là khoảng thời gian căng thẳng nhất đối với Nguyễn Tri Vi. Cô luôn giả vờ lạc quan trước mặt bố mẹ và thường xuyên an ủi họ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhưng khi ở một mình, Nguyễn Tri Vi lặng lẽ ngồi xổm ở cầu thang bệnh viện, ôm mặt khóc, cô thậm chí không dám khóc to sợ gây chú ý sẽ có  nhiều người vây xem.

Đúng lúc đó Thẩm Yến vừa hay xuất hiện khi cô tuyệt vọng và bất lực nhất.

Khi anh đi qua cầu thang, cô vừa vặn chặn đường anh, ngồi xổm ở đó, những tình cảnh như thế này trong bệnh viện quá nhiều, Thẩm Yến uể oải liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Phiền nhường đường.”

Nguyễn Tri Vi hốt hoảng đứng dậy, cẩn thận lấy tay lau nước mắt trên mặt, khi Thẩm Yến nhìn rõ dáng vẻ của cô, anh sửng sốt một chút.

Anh không rời đi ngay mà nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc.

Cái nhìn chằm chằm của người lạ khiến Nguyễn Tri Vi có chút xấu hổ, cô quay đi, nhưng ánh mắt Thẩm Yến vẫn dán chặt vào mặt cô: “Tôi có thể giúp gì cho cô không?”

Nguyễn Tri Vi không biết những lời của Thẩm Yến là có ý gì, anh có thực sự là muốn giúp cô  không? Hay anh chỉ là một tên lừa đảo.

Cô gạt nước mắt, cả gan nhìn về phía anh nói: "Tôi cần tiền ."

Thẩm Nghiên nghe vậy liền cong môi cười: “Thật trùng hợp, tôi có tiền."

Sau đó, Thẩm Yến thực sự cho cô ấy vay 850.000 nhân dân tệ không tính lãi, để cô yên tâm điều trị bệnh cho bố mình. Khoảng thời gian bố cô bị bệnh phải nhập viện là khoảng thời gian Thẩm Yến tốt nhất.

Anh thường đến thăm cô trong bệnh viện, mua trái cây cho bố mẹ cô, mua một ít bánh mì và đồ ăn nhẹ cho cô, thỉnh thoảng còn cùng cô đi dạo.

Anh ta nói năng làm việc đều rất buông thả, tuy là một thiếu gia nhà giàu nhưng những việc anh làm lại đáng tin cậy khiến cô phần nào yên tâm.

Khi cô đang phải kìm nén cảm xúc vì áp lực, anh sẽ xoa đầu cô: “Cô gái nhỏ, em muốn khóc thì có thể khóc, trước mặt bố mẹ thì có thể giả bộ mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt tôi thì không cần phải giả bộ như vậy. Tôi hứa sẽ không cười nhạo em."

Sau khi cô thật sự khóc đủ, anh sẽ lấy ra một gói khăn giấy, đưa một tờ giấy ra trước mặt cô: "Khóc thật xấu xí. Khóc đủ rồi thì điều chỉnh lại cảm xúc đi, ngày mai sẽ lại là một ngày mới, chúng ta cần phải có một tâm trạng tốt thật tốt."

Bạn thấy đấy, Thẩm Yến không dịu dàng, cũng không thể nói những lời an ủi hoa mỹ như vậy, nhưng Nguyễn Tri Vi lại cảm thấy bình yên và thoải mái nhất khi ở bên anh ấy.

Anh giống như một cái cây tươi tốt đứng phía trước cô, che mưa che nắng cho cô, che chở cho cô cả một khoảng trời trước mặt.

Chỉ cần anh ở đây, Nguyễn Tri Vi tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng bệnh của bố sẽ được chữa khỏi, và sẽ chẳng còn có khó khăn nào nữa, bố sẽ thuận lợi xuất viện.

Cô còn nhớ lúc bố nằm viện điều cô mong chờ nhất chính là anh đến thăm cô, khi gặp được anh những lo lắng buồn phiền về bệnh tình của bố dường như sẽ tan biến cả.

Cuối cùng, mọi thứ dần trở nên tốt đẹp hơn, và bố cô đã khỏi bệnh và được xuất viện một cách suôn sẻ.

Vào ngày bố cô xuất viện, Thẩm Yến đưa cô đến nhà hàng phương Tây đắt tiền nhất ở Bắc Thành để ăn mừng.

Thẩm Yến tư thế ung dung: "Ăn đi."

Nguyễn Tri Vi đặt miếng bít tết xuống, cảm thấy bất an: "Đúng rồi, số tiền em nợ anh, sau này kiếm được tiền em sẽ trả lại cho anh, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian..."

Sau khi uống một ly rượu vang đỏ, anh tựa hồ cảm thấy thích thú, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, con ngươi đen láy sáng ngời.

Sau một hồi ngập ngừng, anh chậm rãi nói:

"Em trả thân thay tiền được không?”

Nguyễn Tri Vi sững sờ.

Cô và Thẩm Yến hoàn toàn là hai tầng lớp, Thẩm Yến ở trên một tầng mây cao mà cô sẽ không thể nào với tới được, anh là người con trai trong một gia đình giàu có với những chiếc xe hơi sang trọng nhét chật kín trong ga ra.

Trước đây cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng cô có thể dính dáng đến một người như vậy.

Thấy cô do dự, Thẩm Yến ghé sát vào người cô, khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt anh đẹp đến mức khiến cô như ngừng thở.

Thấy phản ứng của cô, Thẩm Yến bật cười: “Sao em dám nói không thích anh chứ? Mỗi lần nhìn thấy anh đến, mắt em sẽ sáng lên, đi bên anh, ánh mắt em sẽ dán chặt vào anh.

Sao nào, mặt em đã đỏ rồi mà và vẫn không chịu thừa nhận à?"

Nguyễn Tri Vi đỏ mặt khi bị anh nói trúng tim đen của mình, khẽ mím môi.

Những cô gái khác có thể rất vui khi được một thiếu gia giàu có như anh cưng chiều, muốn nhân cơ hội đoạt lấy quyền lực, nhưng cô không có suy nghĩ đó, cô thực sự thích anh và tiến đến một mối quan hệ rõ ràng với anh.

Nhưng vì sự chênh lệch giữa hai người, khoảng cách về giai cấp, những khoảng cách này, tất cả đều khiến cô cảm thấy bản thân mình rất thấp kém.

“Sao còn do dự?” Thấy cô có vẻ không đồng ý, Thẩm Yến ngữ khí trở nên nhẹ vài phần.

Nhưng phải làm sao đây, Nguyễn Tri Vi vẫn muốn ở bên anh dù biết rằng cô không xứng đáng. Rốt cuộc, anh ấy lại là người duy nhất mà khiến cô bị thu hút kể từ khi lớn lên.

Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn hắn: "Là một cặp đúng không? Không phải là tình nhân? Chỉ có mỗi mình em?"

“Nói nhảm.” Thẩm Yến giơ tay nhéo má cô, nhướng mày, “Anh không có nhiều sức lực đến vậy đâu, chỉ có em thôi, là một cặp đấy.”

"Được, vậy chúng ta cùng nhau trở thành một cặp đi."

Cứ như vậy, cô không chút do dự chìm vào trong đó, yêu anh bằng cả trái tim và cả sự tự nguyện.

Anh tính tình thất thường, thường xuyên quên trả lời tin nhắn của cô, còn cô thì luôn đòi làm hòa khi cãi nhau... Không sao cả.

Nguyễn Tri Vi nghĩ, với tính cách của Thẩm Yến, anh ấy ở trong một mối quan hệ như vậy, anh ấy ngay từ đầu đã không dịu dàng hay ân cần, và cô cũng không thể ép buộc, cô là người yêu duy nhất của anh ấy, điều đó đủ để chứng minh rằng cô ấy rất đặc biệt.

Cô yêu anh nhiều hơn một chút thì phải chịu thiệt thòi hơn cũng là chuyện bình thường.

Chỉ cần không động đến giới hạn của nhau, cô sẽ không rời xa anh.

Bởi vì, cô còn nhớ buổi chiều hôm đó ở cầu thang bệnh viện, khi cô đang khóc cạn nước mắt, Thẩm Nghiên đã nói với cô rằng: “Thật trùng hợp, anh có tiền”.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống, rọi lên người anh một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, phảng phất hệt như vị cứu tinh tới, ánh sáng trong mắt anh lại chói lọi soi sáng cho cả cuộc đời cô…

Mùa xuân tuyệt vời đã đến bên cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp