Tiểu Khuynh Tâm

CHƯƠNG 44: ÔNG ĐÂY KHÔNG TỐT VỚI CẬU THÌ TỐT VỚI AI


9 tháng

trướctiếp

Lại đi vào trong là tường thành kiểu cũ, trên tường thành có treo từng đèn lồng đỏ một, rất có hơi thở cổ đại.

Một tay Vân Khuynh nắm lấy bóng bay, một tay kéo quần lên, Sở Diệu ở phía sau hộ tống cô.

“Bên trên gió lớn, cậu mặc ít như vậy, sẽ lạnh đấy.” Dáng vẻ lo lắng của Sở Diệu như một bà mẹ.

“Nhưng tôi muốn đi xem thử.” Vân Khuynh không nghe, ở đây rất đẹp, cô muốn lên đó xem xem.

Hoặc là đến cả chính cô cũng không ý thức tới, đối mặt với Sở Diệu, cô sẽ làm nũng một cách vô thức, sẽ đối đầu với anh.

Có một câu nói rất đúng, được thiên vị sẽ không sợ cái gì cả.

Dường như trước khi gặp Sở Diệu, cô chưa từng được thiên vị.

Bà ngoại rất yêu thương cô, cậu Lâm là con của bà, em họ là cháu của bà, bà có thể yêu thương nhưng không thể dành tất cả sự thiên vị cho một mình cô, mà Vân Khuynh cũng rất hiểu chuyện, không để bà ngoại lo lắng quá nhiều.

Đến Lệ Thành, bố và dì Tưởng đều đối xử với cô rất tốt, nhưng bây giờ cô đã đủ hiểu chuyện rồi, sẽ không đi làm phiền hai người họ, cái gọi là thiên vị, tự nhiên cũng sẽ chưa từng cảm nhận được.

Một người có thể có rất nhiều người yêu mình, nhưng lại rất ít cảm nhận được sự thiên vị.

Vân Khuynh đứng bên tường thành, bị một bức tường ngăn cách, hoàn toàn là hai thế giới, trong tường đèn sáng lóng lánh, ngoài tường màn đêm tĩnh mịch, xa xa còn có rất nhiều vì sao.

“Sở Diệu, bên đó là chỗ nào vậy, sao lại không có ánh đèn?”

“Ngoại ô, tất nhiên không giống với trung tâm thành phố sầm uất.” Sở Diệu đứng bên cạnh cô.

“Cậu xem, ngoại ô cũng có vẻ đẹp của ngoại ô, những vì sao rất đẹp.”

Hôm nay không có trăng, nhưng sao rất sáng, là thế giới của những vì sao.

“Cuối tuần này đưa cậu đi tới một nơi xem sao trời.” Sở Diệu nghĩ ngợi, có một chỗ là một lựa chọn không tệ.

“Ở đâu vậy?” Vân Khuynh hít sâu một hơi, cảm nhận cuối thu của Hoa Thành.

“Đến đó cậu sẽ biết.”

“Cậu cũng không nói là ở đâu, lỡ như đem tôi đi bán rồi thì làm sao?”

“Cậu đáng giá bao nhiêu tiền chứ, ốm đến mức chưa đến hai miếng thịt.” Sở Diệu nhìn xuống xem cô, tà váy dài tung bay trong gió, gió ở đây to quá.

Anh lùi một bước, cởi áo khoác gió trên người xuống.

“Ai nói đó, tri thức vô giá, tôi thông minh như vậy, có thể bán được rất nhiều tiền.”

Vân Khuynh đang định mở rộng hai tay cảm nhận một ít gió lạnh, mặc dù có chút lạnh, nhưng cũng rất dễ chịu.

Đột nhiên, một chiếc áo khoác lên vai cô: “Đừng để bị lạnh.”

Vân Khuynh buông cánh tay xuống, quay đầu nhìn một cái, là áo khoác của Sở Diệu, giờ anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng.

Trên áo khoác dường như có độ ấm của Sở Diệu, còn có hương vị thanh mát của bạc hà.

“Cậu không lạnh sao?” Vân Khuynh muốn lấy áo khoác xuống: “Tôi có mặc một cái áo khoác rồi, không lạnh nữa, cậu mặc vào lại đi.”

“Đừng động.” Sở Diệu ấn tay cô lại: “Sức khỏe tôi tốt, sức khỏe cậu không t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp