Xuyên Thành Vợ Sau Của Thiếu Gia Hào Môn

Chương 23


9 tháng

trướctiếp

《Xuyên thành vợ sau của thiếu gia hào môn.- Calantha》 

Thẩm Ấu Dao nổi giận không được, nhưng từ trước tới nay cô lại chưa từng làm hỏng việc, liền tiếp lời anh giận dỗi nói: ''Nói cái gì vậy chứ?''

''Haha nói em là tốt nhất, là rộng lượng nhất.'' Đỗ Trạch Thần nhìn cô, trong mắt đều là ý cười.

Đỗ Niệm Dương đến cùng vẫn là tuổi trẻ ngông cuồng không kìm nén được: ''Anh Đỗ, chuyện của anh và cô Thẩm như thế nào chúng tôi đều biết rõ cả, thực ra hai người không cần ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch đâu.''

Thành Nhụy đã phản ứng trở lại, trong lòng cũng có chút dễ chịu, đúng vậy, làm người thì phải có tự tin Đỗ Trạch Thần chính là vì sĩ diện mà không thể thú nhận, thật quá thảm hại.

''Chuyện của chúng tôi cũng là thư ký Dương nói cho cậu phải không?'' Đỗ Trạch Thần cười nói: ''Vậy bà ta đã bịa ra biết bao nhiêu tin đồn về tôi hẳn là cậu cũng rõ… thôi quên đi, nếu cho rằng như vậy có thể khiến trong lòng các người thoải mái.'' Anh nhún vai: ''Thì tùy các người thôi.''

Thang máy đã đến, Thẩm Ấu Dao đẩy Đỗ Trạch Thần đi vào thang máy, anh như thể vừa nhớ ra điều gì nhìn Đỗ Niệm Dương nói: ''Ôi, đây không phải là thang máy chuyên dụng của giám đốc hay sao? Cậu thế mà cũng có thể dùng?''

''Ồ, tôi biết rồi, thư ký Dương đã quen đi cùng với giám đốc rồi cho nên ngày thường chính là lợi dụng quyền hạn để dùng lén, còn thuận tiện dạy luôn cho cậu?'' Nhìn biểu cảm cứng đờ của Đỗ Niệm Dương, Đỗ Trạch Thần cười nói: ''Trông cậu căng thẳng chưa kìa, này có là gì đâu, miễn là giám đốc biết, đằng nào ông ta một ngày cũng chỉ dùng có vài lần, bỏ xó cũng lãng phí, để các người dùng vẫn có thể phát huy hết tác dụng, coi như là tiết kiệm tiền bạc.''

Anh cứ hợp tình hợp lý mà ám chỉ một phen lại phá nát đi sự tự tin mà Đỗ Niệm Dương đã gây dựng cả một tháng nay. Dù cho đối phương có là kẻ tàn phế, nhưng vẫn là thái tử gia Đỗ thị danh chính ngôn thuận, còn anh ta thì sao? Cho dù Đỗ Hoằng Nghị ngầm thừa nhận thì chỉ cần một ngày ông ta vẫn chưa chính miệng thừa nhận thì nói anh ta là con riêng cũng là một trò cười.

Đỗ Niệm Dương cắn chặt răng không nói nữa, mà ngược lại muốn đánh vào chân Đỗ Trạch Thần, nhưng anh ta lại sợ anh nổi điên lên nói ra việc mình là con riêng. Không được gì còn rước nhục vào thân, suy cho cùng Thành Nhụy vẫn còn đứng bên cạnh, hiểu ý không nói ra là một chuyện, nhưng trực tiếp xé rách tấm màn che liền sẽ trở nên khó coi.

Dù là vậy thì vẻ tươi cười của Thành Nhụy cũng đã không còn duy trì nổi nữa. Nói cái gì mà không quan tâm đến xuất thân này nọ thì đều là nói dóc, cô ta dĩ nhiên là vì biết Đỗ Hoằng Nghị hướng tới Đỗ Niệm Dương nên mới chọn anh ta để kết giao.

Chỉ là việc bị người ta lôi vào chuyện này khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.

Đỗ Trạch Thần nhìn bộ dạng lúng túng đó của hai người, bỗng ngộ ra đôi chút triết lý: ''Chỉ cần bản thân bạn không khom lưng, thì không một ai có thể giẫm lên đầu bạn.''

Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Ấu Dao, tất thảy những điều này đều phải cảm ơn cô, nếu không phải là cô ép anh bước ra khỏi cái thế giới chật hẹp đó, anh vĩnh viễn sẽ không biết được cuộc sống thực ra lại có nhiều khả năng đến vậy.

Thang máy chuyên dụng một đường lên thẳng văn phòng giám đốc, Đỗ Trạch Thần đến đột ngột, Đỗ Hoằng Nghị cũng vừa nhận được tin, đang muốn đuổi Dương Hiểu Viện đi để tránh việc lại kích động anh, kết quả cửa thang máy mở ra lại đúng lúc chạm mặt nhau.

''Đây là nghe tôi đến liền muốn rời đi?'' Đỗ Trạch Thần tỏ ra bất ngờ: ''Không cần thiết, tôi là một người tới cái chết còn chẳng sợ thì còn sợ cái gì nữa, các người cứ tùy ý đi không cần để tâm đến tôi đâu.''

Đỗ Hoằng Nghị chau mày: ''Tiểu Thần con đang nói gì vậy, thư ký Dương là đi xuống đón người.'' Khi nói chuyện ông ta cứ tự nhiên mà đưa tay đón lấy xe lăn của Đỗ Trạch Thần, Thẩm Ấu Dao thuận thế lui qua một bên.

''Đón ai? Tiểu Đỗ và cô cả nhà họ Thành?'' Đỗ Trạch Thần nhìn về phía sau cười như không cười. Đỗ Hoằng Nghị giờ mới phát hiện ra Đỗ Niệm Dương và Thành Nhụy cũng đang ở trong thang máy.

Đầu mày của Đỗ Hoằng Nghị càng chau lại chặt hơn, mặc dù là muốn tìm cho Đỗ Niệm Dương một trợ thủ đắc lực, nhưng lại không định để cho Đỗ Trạch Thần biết chuyện này. Dẫu sao đó cũng là con đường mà ông cụ Đường vạch ra cho Đỗ Trạch Thần, nếu anh đã biết rồi thì việc muốn thiết lập lại lòng tin giữa họ sẽ rất khó khăn.

Tiếc là ông ta không biết rằng tình yêu đích thực của mình bà Dương Hiểu Viện đã không thể đợi được để chia sẻ cho Đỗ Trạch Thần.

''Đây là chuyện tốt mà, ông sao lại không vui thế?'' Đỗ Trạch Thần chân thành nói: ''Ông không phải là đã sớm nhìn vào sự phát triển của nhà họ Thành hay sao?'' Nói đến đây anh liền sửng sốt: ''Lẽ nào là đang lo lắng cho tôi? Cái này thì ông cứ yên tâm, khi đó ông ngoại nói với tôi mà tôi lại không muốn, dẫu sao tôi đã có Ấu Dao rồi, lúc đó không phải ông thấy tiếc lắm sao? Bây giờ có Đỗ Niệm Dương thì quá tốt rồi vừa vặn lại có thể tận dụng.''

Trong miệng Đỗ Trạch Thần thì cô cả nhà họ Thành chẳng khác gì là một món hàng dùng để đổi chác, sau đó lại còn cười mà bồi thêm một câu: ''Đợi thêm vài năm nữa, Đỗ Niệm Dương lại giống như khi nuốt nhà họ Đường vậy, nuốt chửng luôn nhà họ Thành thì hoàn toàn không thành vấn đề.''

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, Đỗ Hoằng Nghị quát: ''Tiểu Thần!''

Vẻ mặt Thành Nhụy vô cùng khó coi: ''Chú Đỗ, cháu vừa nhớ ra vẫn còn chút việc, cháu xin đi trước, chào chú.''

''Này, Thành Nhụy!'' Đỗ Niệm Dương vội vàng đuổi theo.

''Tiểu Thần, con đây là làm cái gì vậy hả?'' Đỗ Ho�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp