Trưởng Thượng Tung Hoa

Chương 5: Quay người đi


9 tháng

trướctiếp

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Những hành động cách cư xử của anh thực sự rất giống một quý ông.

Vì vậy, quý ông này... vậy mà lại nói ra những lời mạo phạm như vậy bằng một giọng điệu lịch sự, lịch sự đến mức khiến cô không thể tức giận khiển trách mà cũng không dám để anh chịu trách móc.

Hãy nhìn xem, anh rất lịch sự, lịch sự nói với cô như thế.

Tôi không có bạn gái.

Tôi đánh giá em rất cao.

Tôi đặc biệt thích sự táo bạo trong em.

Cho nên tôi muốn em.

Anh rất lịch sự, không đe dọa, thậm chí ngay cả khi bàn đến điều kiện cũng trông rất quý ông...

Cô có thể từ chối, anh sẽ không vì vậy mà giận cá chém thớt.

Tiện thể tất cả mọi chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra.

Phương Thanh Chỉ ngày càng cảm thấy ớn lạnh, cô ôm chặt lấy cánh tay, vừa rồi thức ăn bên trong dạ dày bỗng nhiên bùng lên làm nóng trái tim của cô, những món ngon kia sắp trở thành sợi dây quấn chặt lấy cô... Quả nhiên, mỗi miếng cắn đều phải trả một cái giá tương ứng.

Cô cảm thấy thật hoang đường.

Làm thế quái nào cô lại cho rằng Trần Tu Trạch là một người tốt được chứ? Chỉ vì anh tiện tay giúp đỡ cô? Chỉ vì anh từng đưa chiếc ô đó?

Cô thật là ngu ngốc mà.

Trần Tu Trạch vẫn lẳng lặng đứng trong bóng tối, nhưng lúc này đối phương bên kia ở trong mắt Phương Thanh Chỉ không còn là một giáo sư trưởng bối nữa. Anh chẳng qua là một dã thú ẩn dưới lớp vỏ ngoài tuấn tú cùng với áo sơ mi, âu phục hào hoa lịch sự như đang đóng vai quý ông.

Sớm muộn anh cũng sẽ ăn cô.

Chẳng qua đó chỉ là sự khác nhau giữa phép ăn lịch sự với hung dữ mà thôi, còn lại bản chất thì chẳng có gì khác biệt.

Lúc này anh dịu dàng nhìn cô chăm chú, rốt cuộc là nhìn dáng vẻ đáng thương của cô rồi đem lòng đồng cảm hay là đang đánh giá thân thể cô dưới lớp quần áo ướt sũng này, suy nghĩ xem phải trả cái giá bao nhiêu mới có thể khiến cho cô cam tâm tình nguyện mở chân ra?

“Cô Phương.” Trần Tu Trạch nói: "Tôi có thể cho em thời gian hai ngày để suy nghĩ, tôi cũng không nóng vội."

Phương Thanh Chỉ nói: “Ngài đang mạo phạm đến tôi đấy.”

“Vậy thì cho tôi xin lỗi.” Trần Tú Trạch mỉm cười: “Thật sự xin lỗi em rất nhiều… vừa rồi em nói là tiệm bánh của đàn anh em bị niêm phong, cậu ta cùng với người nhà bị bắt giam tạm thời đúng không?”

Phương Thanh Chỉ nói: "Bọn họ đều vô tội."

“Tôi nghĩ cảnh sát sẽ cho họ một kết quả công bằng.” Trần Tu Trạch bình thản chống gậy xuống rồi nói: "Tôi xin lỗi vì lời nói bất lịch sự vừa rồi của mình và tôi hứa sẽ tìm cách giúp em gặp cậu đàn anh đó một lần… Không biết hôm nào cô Phương rảnh?"

Tình cảm và lòng tự tôn giục Phương Thanh Chỉ quay người rời đi.

Lý trí cùng hiện thực thì lại kéo Phương Thanh Chỉ ở lại trả lời.

“Tôi tan học lúc bốn giờ hai mươi chiều ngày mai.”

“Rất tốt.” Trần Tu Trạch gật đầu: “Tôi sẽ lệnh cho A Hiền đón em.”

Phương Thanh Chỉ xoay người rời đi, cô sợ chính mình sẽ chết vì lạnh trong căn phòng này, tất cả mọi thứ ở đây đều khiến cô nảy sinh ra cảm giác lạnh lẽo, run rẩy. Cô hoàn toàn không thể khống chế nổi phản ứng tâm lý của cơ thể mình... Đó không phải là nỗi sợ hãi khi đối mặt với ông chủ Hoàng, mà chính là... nỗi sợ hãi mà cô không muốn thừa nhận là mình sợ.

Cô sợ Trần Tu Trạch.

E ngại trước Trần Tu Trạch.

Nó hoàn toàn khác với tính xấu xa không chút che đậy của ông chủ Hoàng kia, cô không biết nên xếp Trần Tu Trạch vào hạng người xấu hay là hạng người tốt. Trước giờ, trong lòng Phương Thanh Chỉ luôn phân thiện ác rõ ràng, nhưng ngay lúc này lại bị Trần Tu Trạch đảo lộn trắng đen lung tung.

Cô cảm thấy sợ hãi khi phải đối phó với những ẩn số như này.

Khi trở về vẫn là người đàn ông tên A Hiền đưa cô... anh ấy ngồi ở ghế phụ kế bên ghế dành cho người lái, còn người lái xe cũng là một người khá trầm tính. Phương Thanh Chỉ một mình ngồi ở hàng ghế sau, cô không còn thời gian để suy nghĩ đến chuyện liệu quần áo với đôi giày ướt của mình có làm bẩn xe hay không mà cô bây giờ thực sự muốn rời khỏi chỗ này.

Bên ngoài trời vẫn đổ mưa, gió làm cây cối ngả nghiêng, từng bóng cành lá trên cây chồng chất lên nhau như những bóng ma, Phương Thanh Chỉ nhắm mắt lại rồi cúi đầu xuống, chợt thấy nực cười một cách bi thương.

Mới trốn được khỏi miệng sói thì lại rơi vào hang hổ.

Vừa mới về đến nhà, biết cậu và mợ mình đã nghỉ ngơi từ sớm, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, vô tình để ý thấy ánh đèn vẫn còn sáng.

Du Gia Hào nhìn cô hỏi: “Chị, chị đi đâu vậy?”

Phương Thanh Chỉ mệt mỏi đáp: “Chị đi gặp một người bạn.”

“Chị nói dối.” Du Gia Hào bướng bỉnh không chịu tha cho cô: “Ở trường chị có quen nhiều bạn bè đâu, với cả vị đàn anh chị quen chẳng phải đang ở cục cảnh sát…”

“Du Gia Hào.” Phương Thanh Chỉ không vui: “Tốt nhất là em nên suy nghĩ lại những điều mình vừa nói đi.”

Du Gia Hào cứng miệng, ngang ngược như một con ngỗng lớn.

“Được rồi.” Giọng nói Phương Thanh Chỉ có chậm rãi lại: “Chuyện của người lớn, em đừng có mà hỏi nhiều.”

Du Gia Hào nói: “Em sắp trưởng thành rồi.”

“Thì vẫn là một đứa bé.” Phương Thanh Chỉ nói: “Thiếu tiền tiêu vặt à? Hay gì?”

Du Gia Hàn đè nén lại giọng nói: “Em muốn tiết kiệm tiền giúp chị, để chị có thể sớm dọn ra ngoài, không cần phải sống ở chỗ này nữa.”

Phương Thanh Chỉ cảm thấy bất ngờ.

Hai mắt Du Gia Hào bỗng đỏ hoe: “Mấy ngày trước, em nghe ba mẹ nói, chờ một thời gian nữa bọn họ sẽ sắp xếp cho chị đi gặp một số người... để quay với chụp hình... loại phim kiếm nhiều tiền. Bọn họ muốn chị đi đóng phim để lấy tiền trả nợ đánh bạc. Bọn họ còn nói là dù sao đàn anh kia của chị cũng bị bắt vào cục cảnh sát rồi, anh ấy không còn giá trị lợi dụng nữa…”

Phương Thanh Chỉ không hề có ý khiển trách cậu.

Nó quả thực là điều mà cậu mợ cô có thể làm bất cứ lúc nào.

Cô gật đầu: “Được.”

Phương Thanh Chỉ giơ tay vỗ vai Du Gia Hào nói: “Em vào ngủ trước đi.”

Du Gia Hào lấy từ trong túi áo mấy tờ tiền mặt, trên mép có dính máu, chẳng là cậu bị bắt nạt xong lúc đánh nhau để bị dính vào, cậu thấy bối rối đưa tay lên xoa đi, dù lau không sạch được nhưng vẫn nhét vào trong tay cô rồi nói: “Chị ơi, chị mau đi đi.”

Phương Thanh Chỉ không biết trả lời thế nào.

Cô đi vào căn gác mái, cô đã sống từ hồi năm tuổi đến, căn gác mái cũng ngày càng nhỏ, cũ đi không ít, khi trời đổ mưa cũng có nhiều chỗ bị dột... Phương Thanh Chỉ ngồi xổm trên sàn nhà, điều chỉnh lại vị trí chậu nước hứng nước mưa.

Cô hít một hơi.

Ngủ thiếp đi, ngày mai đi thăm Lương Kỳ Tụng.

Vào 4:30 chiều hôm sau, Phương Thanh Chỉ vừa xách cặp ra khỏi cổng trường thì cô trông thấy A Hiền cùng với chiếc xe màu đen.

Không thấy bóng dáng Trần Tu Trạch, chỉ có A Hiền cùng với tài xế, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng ấy, làm tròn trách nhiệm đưa cô đến cục cảnh sát.

Đây là lần đầu tiên Phương Thanh Chỉ đến chỗ này, cô thấy A Hiền đang nói chuyện với tên cảnh sát trưởng mưu mô, trông thấy đối phương gật đầu, đồng ý cho Phương Thanh Chỉ vào thăm...

Khi thấy Lương Kỳ Tụng được giải ra ngoài qua lớp cửa kính, cô xém chút nữa kêu lên thành tiếng.

... Mặt mũi bầm dập, sưng tím, giống như bị người ta đánh đập dồn dập, áo sơ mi trắng cũng đã ngả vàng, nhiều chỗ còn dính vết máu.

Lương Kỳ Tụng là người ưa sạch sẽ.

Cuộc sống gia đình anh ta thực sự rất thoải mái, dù anh ta là con một của bố mẹ nhưng Lương Kỳ Tụng trời sinh vốn không thích xa hoa, không theo đuổi xu hướng thời thượng, cũng không thích ồn ào. Anh ta thường mặc những bộ áo cũ nhưng rất sạch sẽ, cổ áo đều phải giặt sạch trắng tinh, viền sợi bông cũng không được để bị xù.

Khi đi học, cô có làm thêm tại một cửa hàng, anh ta cũng tìm đến rồi làm việc cùng cô. Cả hai đã cùng nhau trải nghiệm, chia sẻ từng bữa ăn đồng nghiệp.

Anh ta là người đàn ông sạch sẽ nhất mà Phương Thanh Chỉ từng gặp qua.

Nhưng một người ưa sạch sẽ như này, bây giờ vô cớ bị bắt giam, còn...

Mấy tên khốn chết tiệt.

Nhìn qua lớp kính, cô cầm ống nghe lên, kìm nén lại cảm xúc: “Đàn anh.”

“Thanh Chỉ.” Cách nhau một lớp kính, Lương Kỳ Tụng cố gắng cầm lấy micro, một động tác đơn giản như vậy cũng khiến trán anh ta đổ mồ hôi lạnh, anh ta cố gắng hết sức muốn che đi những vết thương bị dẫm đạp đến trật khớp, da hai tay bị lột, nhưng vì là đang nói chuyện với cô nên những vết thương này không thể không để lộ: “Tại sao em lại ở đây?”

Phương Thanh Chỉ nhìn thấy mấy ngón tay gần như sắp biến dạng, mắt cô bỗng đau nhói, cô nhẹ nhàng hít một hơi: “Tôi đến đây thăm anh.”

“Tôi không sao.” Lương Kỳ Tụng nói: “Sau khi cảnh sát điều tra xong, họ sẽ sớm thả tôi ra ngoài.”

Phương Thanh Chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Không, không thể.

Bọn họ sẽ không, anh ta sẽ không thể biết được ông chủ Hoàng đã làm những gì sau lưng anh ta...

Cô vẫn mỉm cười: “Được.”

“Công việc của em gần đây thế nào rồi? Còn việc học thì sao?” Lương Kỳ Tụng nói: “Thật sự xin lỗi, vì tôi mà em lo lắng đến như này.”

Anh ta nói chậm rãi từng chữ một, cơn đau nhức ở tay khiến anh ta dường như không thể cầm được micro.

Phương Thanh Chỉ lắc đầu: “Tôi không sao, đàn anh, còn anh…”

Bỗng tiếng mở cửa vang lên, cảnh sát trưởng đứng ở chỗ cửa ra vào, ông ta có đôi mắt nâu với mái tóc xù, nói tiếng Quảng Đông một cách lưu loát: “Đã hết giờ, mời ra ngoài.”

Ở phía bên kia tấm kính, ai đó đi tới rồi uy hiếp Lương Kỳ Tụng rời đi...

Phương Thanh Chỉ quay đầu, nắm bắt thời gian mà nắm chặt lấy ống nghe nói: “Tôi sẽ tìm cách đưa anh ra ngoài.”

Lương Kỳ Tụng cố nén cơn đau, lắc đầu: “Đừng làm chuyện gì ngu ngốc.”

Phương Thanh Chỉ sững sờ, cô nhìn hai người kia mạnh mẽ cưỡng ép mang Lương Kỳ Tụng đi, còn anh ta cũng không còn sức lực để phản kháng nữa, đành phải lảo đảo rời đi, ngoại trừ cơ thể gầy yếu dưới lớp quần áo rách tả tơi là giống cây tùng.

Phương Thanh Chỉ rời khỏi sở cảnh sát.

A Hiền đi bên cạnh, anh ấy hỏi Phương Thanh Chỉ: “Cô Phương, cô muốn đi đâu?”

Phương Thanh Chỉ nói: “Về nhà.”

Cô bảo: “Đưa tôi về nhà cậu mợ.”

Hiện tại, trong lòng cô đang rất rối bời. Cô không còn đủ lý trí để suy nghĩ nữa rồi. Lương Kỳ Tụng vô cớ gặp tai hoạ mà nguồn gốc bắt nguồn từ cô... Đôi tay kia của anh ta có thể viết từng nét chữ phóng khoáng trên sách liễu, cũng có thể viết chữ Nhan, vẽ tranh hay tính toán những công thức phức tạp... Nhưng, hiện tại thì sao?

Hai bàn tay mười ngón gầy trơ xương, không còn cái nào nguyên vẹn, tất cả đều bị thương, đau đến mức không thể cầm chặt micro.

Phương Thanh Chỉ cúi đầu, mắt trông thấy xe đang đi vào hẻm nhỏ, cô bảo A Hiền dừng lại, cho mình xuống xe.

Trước khi về nhà, cô tạt qua nhà hàng Tây Trung, cách một lớp kính, cô thấy cậu và mợ của mình đang trò chuyện với một người đàn ông mặc vest, đi giày da. Cô không biết họ đang nói gì mà đối phương cười đến ngửa ra cả sau, hai chân vắt chéo, vừa đắc ý vừa hút thuốc. Còn mợ cô thì đứng lên, giữ nhân viên phục vụ lại, khua tay múa chân vẽ vời, giống như đang miêu tả ngoại hình một ai đó.

Cô từng làm công việc tình nguyện viên, vì vậy, cô có thể đọc hiểu khẩu hình miệng, cùng lúc mợ cô mở miệng nói.

"Cháu của tôi là nữ."

"Từng làm việc ở đây."

"Nó đâu rồi?"

Trái tim Phương Thanh Chỉ bỗng trở nên nguội lạnh.

Cô xoay người, đi đến nơi mà A Hiền đỗ xe. Ban đầu, cô đi bộ chậm rãi nhưng càng về sau, cô lại càng đi nhanh hơn. Thậm chí, còn tưởng chừng như cô đang chạy. Cơ thể Phương Thanh Chỉ trở nên thê lương lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ như muốn ngã xuống.

Chiếc xe vẫn chưa rời đi, nó vẫn lẳng lặng đậu ở đó.

Có điều không nhìn thấy A Hiền với cả tài xế lái xe đâu, có thể họ đang ngồi trong xe, cũng có thể họ đang tiếp nhận mệnh lệnh mới của Trần Tu Trạch, hay đơn thuần chỉ là do họ chậm chạp...

Cảm xúc của Phương Thanh Chỉ bây giờ có hơi kích động, cô không xem xét rõ ràng tình hình trong xe ra sao, điều duy nhất cô muốn hiện giờ là rời khỏi nơi này, chỉ muốn...

Phương Thanh Chỉ nặng nề mở cửa xe ra, và rồi, cô trông thấy Trần Tu Trạch đang ngồi trong xe.

Gậy trống để một bên, anh đã thay một bộ quần áo khác, áo sơ mi trắng kết hợp với quần đen, thắt lưng màu be.

Màu sắc này làm nổi bật lên khuôn mặt như ngọc của anh, càng lộ rõ về dịu dàng.

Nhìn thấy cô, sắc mặt Trần Tu Trạch không hề ngạc nhiên, giống như anh đang đợi cô quay lại.

Anh mỉm cười: “Cô Phương.”

Phương Thanh Chỉ đứng trước cửa xe, cô không dám nhúc nhích.

Trần Tu Trạch khẽ thở dài một tiếng, anh đưa tay ra nắm chặt lấy lòng bàn tay lạnh như băng của Phương Thanh Chỉ, không có ý vuốt ve, chỉ là kéo cô vào trong xe, nhìn anh giống như đang giữ chặt lấy một người đang sắp ngã xuống vách núi.

“Tôi đã kêu người chuẩn bị nước nóng cùng một gian phòng thoải mái." Trần Tu Trạch nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ, bây giờ em cần tắm nước nóng rồi làm một giấc nghỉ ngơi.”

Trưởng Thượng Tung Hoa- Calantha TYT

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp