Hoài Nhung là vùng đất lạnh lẽo, mùa
đông vừa lạnh vừa dài, người già yếu thường không chịu nổi. Cho dù may mắn vượt
qua, nếu mùa đông năm trước không có tuyết rơi thì mùa xuân rất có thể sẽ có
xuân ôn*, làm cho nhà nhà đều có tang.
*Một loại bệnh / Nói chung đặc điểm của bệnh xuân ôn là: về tinh thần thì phần nhiều phiền táo không yên,
không được sáng suốt, có lúc không bày tỏ sự đau đớn một cách đúng mức, thời kỳ
đầu chất lưỡi phần nhiều đỏ tươi mà có rêu trắng mỏng nổi lên…. Tuy nhiên, Hứa Kinh Hoa vừa mới hỏi,
liền phản ứng lại. Những người bị nhiễm xuân ôn ở bên kia, hình như cũng không
nôn mửa, hơn phân nửa đều là sốt vF ho.
Cha cũng không ho khan, có lẽ sự tình
cũng không tệ như vậy. Nàng phấn chấn lên, tiễn thái y đi, thương lượng người
hầu hạ cha cùng Triệu ma ma.
"Chỉ có ta và Trương ma ma là được
thôi, người hầu hạ ăn uống, vốn là Trương ma ma, cùng hai tiểu nha đầu bên
cạnh. Chúng ta đi đặt bếp, tự mình nấu cháo, nấu thuốc, hai nha đầu kia trước
tiên cứ đứng ở ngoài đi. Tiểu cô nương và những người khác đừng vào chính
phòng.” Triệu ma ma nói.
"Ta không có việc gì, thân thể ta
khỏe mạnh."
"Vậy cũng không được, việc này
không thể xem nhẹ, nếu cô nương cũng đau đầu nóng sốt, hầu gia chẳng phải cũng
sẽ sốt ruột theo sao?"
"Vậy ta không tới gần cha, ta ngồi
từ xa, nói chuyện với cha còn không được sao?"
Triệu ma ma đợi muốn khuyên lại, tiểu
nha đầu bên cạnh Trương ma ma luền chạy qua nói: "Cô nương, hầu gia gọi
người.”
Hứa Kinh Hoa ấn cánh tay Triệu ma ma:
“Nếu ta không đi gặp cha thì chẳng lẽ cha không nghĩ nhiều sao? Được rồi, ta đi
trước.”
Nàng nói xong liền bước nhanh vào chính
phòng, lại vừa mới vào trong gian, đã bị Hứa Tuấn hô dừng: “Con cứ đứng đó nghe
ta nói đi.”
"A?" Hứa Kinh Hoa sửng sốt.
"Không được xen vào, đứng đó nghe
cho kỹ." Hứa Tuấn sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn một chút, nhưng vẫn có
chút suy yếu: "Sinh tử hữu mệnh..."
"Cha dừng lại đi, sao vừa mở miệng
liền nói đến chuyện sống chết như vậy?"
Hứa Tuấn: "...Ta bảo con đừng xen
vào. Bây giờ, không thể nghe lời một chút cho ta bớt lo lắng được sao?”
Hứa Kinh Hoa vốn đều nhấc chân muốn đi
vào trong. Nhưng khi nghe ông vừa nói lời này, nàng lại yên lặng thả trở về,
nói: “Cha đừng nói những lời như vậy, con liền nghe lời cha.”
"Thừa dịp ta hiện tại ta còn có
thể nói, con cứ nghe đi." Hứa Tuấn chậm lại, nói tiếp: "Thân thể ta
thế nào, chính ta là người rõ ràng nhất, trong lòng con cũng biết rõ, thái y
cao minh hơn nữa, trị được bệnh không trị được mạng.”
Hứa Kinh Hoa muốn phản bác, nhưng nhìn
cha như vậy, lại nghẹn trở về, yên lặng nghe ông nói.
"Mọi người biết rõ, lúc trước
chúng ta hạ quyết tâm rời khỏi Hoài Nhung, đưa nương con trở về kinh thành, chỉ
nghĩ dù sao cũng chỉ là Diệp Lạc quy căn*, hiện giờ chẳng những trở về, còn tìm
được nương con, ta nghĩ như thế nào cũng thấy cả đời này của ta đã đủ mãn
nguyện rồi.”
*Lá rụng về cội Trên mặt Hứa Tuấn hiện lên ý cười nhạt
nhẽo, những khe rãnh khắc sâu trên da ông, theo đó tụ tập đến khóe mắt: “Có thể
cưới được nữ tử tốt như mẹ con, sinh ra một quỷ nha đầu như con, đến mức còn có
thể tìm được mẫu thân cùng một huynh đệ thất lạc nhiều năm, cho dù không nhắc tới
phú quý này, cũng không có mấy người có thể so sánh với ta.”
"Cha nếu đã biết, vậy thì càng nên
uống thuốc dưỡng bệnh..."
"Ta phải nói bao nhiêu lần nữa
đây? Con hãy lắng nghe cho ta, đừng xen vào!”
"Nếu cha cứ nói những lời chán nản
như vậy thì con không muốn nghe."
Hứa Tuấn thở dài: "Không nghe thì
con cứ đi thôi, ta tự mình nói với cửa vậy.”
“...”
"Con đừng có trẻ con nữa! Ai lại
không muốn sống chứ? Nhưng lại c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.