Quận Chúa Kinh Hoa

Chương 26: Qua Đời Vì Bệnh Dịch


9 tháng

trướctiếp

Hứa Tuấn rốt cuộc vẫn không chống đỡ được.

Thái hậu đi tới, khuôn mặt tiều tụy đến cực điểm, thần sắc nhợt nhạt không từ ngữ nào miêu tả được. Bà ôm lấy Hứa Kinh Hoa đang ngơ ngác, không nói một lời nào, nói với con trai: "Kinh Hoa giao cho ta, con cứ yên tâm.”

Môi Hứa Tuấn giật giật, lại không nói ra được câu nào, Tề vương ngồi xổm bên cạnh ghé tai qua, nhận ra trong chốc lát, mới nghe ra ông đang gọi nương.

Nước mắt trong nháy mắt tuôn ra, Tề vương lấy tay áo che mặt, nghiêng đầu, nghẹn ngào nói: "Nương, đại ca đang gọi người..."

"Nương ở đây, nương ở đây." Thái hậu cầm lấy đôi tay gầy như củi của Hứa Tuấn: “Tuấn nhi yên tâm ngủ đi, nương vẫn sẽ canh giữ con mà.”

Hứa Tuấn nhìn bà, trong mắt dần dần tràn đầy nước mắt, thái hậu cũng không chống đỡ nổi nữa, rơi lệ.

Hứa Kinh Hoa nhìn bọn họ rơi lệ, lại không hề xúc động, nàng tựa như không có linh hồn, có thể nhìn, có thể nghe thấy tất cả. Tuy nhiên, bởi vì linh hồn như thoát ly khỏi thân thể mà nàng không thể cảm nhận được bất kỳ bi thương nào.

Hứa Tuấn nằm trên giường bệnh, chớp chớp nước mắt, ánh mắt chậm rãi chuyển đến Tề vương bên cạnh yên lặng lau nước mắt, Tề vương cho rằng ông vẫn muốn nhờ vả, liền nói: "Kinh Hoa giống như con ruột của đệ vậy, về sau..."

Hứa Tuấn giật giật đầu, ánh mắt quay về trên người thái hậu, lại quay lại nhìn Tề vương, Tề vương hiểu được: "Nương có đệ mà, đệ nhất định sẽ hiếu kính thay cả phần của đại ca.”

Hứa Tuấn giật giật khóe miệng, cuối cùng nhìn về phía nữ nhi, dùng hết sức khí nói hai chữ: "Nghe lời.” Sau đó, ông chỉ mỉm cười và qua đời.

Thấy ông nhắm mắt lại, thái hậu cùng Tề vương đều có chút khó tin, nhất thời không dám nhúc nhích.

Triệu ma ma đứng một bên tiến lên một bước, đưa tay thử ở chóp mũi Hứa Tuấn, tiếp theo quỳ rạp xuống đất, khóc nói: "Nương nương đừng quá bi quan, là nô tỳ vô năng..."

Thái hậu ôm lấy cánh tay Hứa Kinh Hoa, trong nháy mắt siết chặt khiến cho đầu và vai nàng truyền đến đau đớn, rốt cục làm cho thần hồn Hứa Kinh Hoa trở về. Nàng thử đưa ngón tay vào chóp mũi cha, một tia hơi thở cũng không có, lại không cam lòng đặt lên cổ, lại còn chưa đợi cảm giác được cái gì, thái hậu liền ghé vào trên vai nàng khóc rống lên.

Hứa Kinh Hoa không chuẩn bị, thân thể bị đè về phía trước nghiêng về phía trước, đầu ngón tay dựng lên, làn da dưới ngon tay nàng vẫn còn ấm nóng, nhưng đã không cảm nhận được bất kỳ mạch đập của sự sống nào.

"Con không nghe! Con đã nói rồi, trừ khi cha còn sống để quản con. Nếu không thì con sẽ không nghe lời ai hết!” Hứa Kinh Hoa gắt gao trừng mắt nhìn khuôn mặt cha đang ngủ say, nghĩ từng câu từng chữ ở trong lòng.

Cha đương nhiên không hề phản ứng, Hứa Kinh Hoa khóc rống, thân thể lại đột nhiên mềm nhũn, trượt ngã trên giường.

Trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn, có người kinh hô "Nương nương", có người vội vàng gọi thái y, Hứa Kinh Hoa và thái hậu bất tỉnh nhân sự, giao cho Tề vương, dị thường bình tĩnh nói: "Đưa nương nương tới phòng ta đi.”

Quách Chử tiến lên hỗ trợ, cùng Tề vương đưa Thái hậu đến Đông sương phòng, Triệu ma ma và Trương ma ma còn nhớ rõ trách nhiệm của mình, mộ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp