Đêm Xuân Chợt Tới

Chương 23


9 tháng

trướctiếp

“Sao lại nhìn tôi như vậy, không quen biết tôi nữa sao?”

Giang Ảnh nghe thấy Trác Thành nhẹ giọng hỏi cô.

Cô chớp mắt mấy cái, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc đang ngơ ngác ngẩng đầu của chính mình phản chiếu trong đôi mắt anh, vội vàng dời tầm mắt, hắng hắng giọng, nói tiếp lời Trác Thành.

“Có chút không nhận ra.” Cô đút hai tay vào trong túi áo, men theo con đường lá phong đi về phía trước.

Tuy rằng Giang Ảnh đã gia nhập Lớp học Khải Tư một thời gian, nhưng cũng chưa lâu, hơn nữa trên phương diện đầu tư này đều là do Tư Nguyên đi bàn bạc, cô không hiểu biết nhiều về người của giới đầu tư.

Hôm nay lời nói của mọi người nghị luận về Tư bản Ngôn Sơn cô cũng nghe được một ít, hơn nữa hình ảnh Trác Thành được mọi người vây quanh trong hội trường, dù cô trì độn tới mấy cũng hiểu được.

Sau đó lúc Trác Thành ngồi xuống bàn bạc chuyện đầu tư với bọn họ, bàn tròn Lớp học Khải Tư của bọn họ dường như từ đầu tới cuối đều bị những ánh mắt cực kỳ hâm mộ bao vây, nếu như những ánh mắt có nhiệt độ, phỏng chừng cái bàn gỗ tròn và mọi người ngồi xung quanh cũng bị thiêu đốt thành than.

Cô chậm rãi bước đi, áo vest có thắt eo, túi rất nhỏ, hai bàn tay cô nắm lại cũng chỉ nhét vô được một nửa.

Cô thả lỏng cả hai cánh tay nhét vào hai túi áo, cánh tay lắc qua lắc lại, vô tình lướt qua góc áo của Trác Thành, nhưng mà cô lại không phát hiện.

Trác Thành đi sát bên cạnh cô, nghe thấy cô nói như vậy, biết rằng hôm nay hai người gặp nhau quá đột ngột ở hội nghị, nhất thời cô chưa kịp thích ứng.

“Là do tôi, trước đó không nói trước một tiếng với em.” Trác Thành cũng thả chậm bước chân, theo tốc độ của cô cùng nhau thong thả đi về phía trước.

Giang Ảnh nghe anh nói vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Anh thì có lỗi gì đâu, hai người sau khi gặp mặt ở thành phố B cũng không nói cụ thể công việc của bản thân, cũng không thể bắt người ta lúc ăn cơm lại nói “Tôi là ông chủ của Tư bản Ngôn Sơn”, như vậy mới đúng là kỳ quặc.

Cô lắc lắc đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Trác Thành bên cạnh tiếp tục nói, “Thực ra trước khi ăn cơm cũng muốn nói với em tôi đang làm gì, nhưng lại nghĩ rằng chưa chắc em đã cảm thấy hứng thú, chỉ là một công việc rất buồn chán mà thôi, cho nên không nhắc tới.”

“Ai ya.....” Giang Ảnh phát ra một tiếng thét kinh hãi, không phải bởi vì nghe Trác Thành nói công việc của mình r�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp