Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi

Chương 37


9 tháng

trướctiếp

Mặc dù nhị hồ và violin là hai loại nhạc cụ khác nhau, nhưng đều ở trong bộ dây, lần đầu tiên kéo, âm thanh của cả hai đều rất giống như cưa gỗ, khó nghe đến cùng cực. Bởi vậy có không ít chỗ trùng nhau.   

Thiên phú violin của Tạ Dịch Chi cực cao, tuổi trẻ thành danh, đương nhiên không cần phải nói đến chuyện học nhị hồ. Quanh co lòng vòng là do anh cố ý làm chậm tốc độ học tập, trình độ của Hoàng Thu Thu thì vẫn như cũ.   

"Hai đứa tự mình cân nhắc trước, ta nghỉ ngơi một lát." Cốc lão lớn tuổi chịu không nổi, một giờ sau đã chủ động đứng lên vung tay đi vào trong.   

Dường như Hoàng Thu Thu đã sớm quen với trạng thái này của mình, trên mặt không có một chút nản lòng, chỉ cúi đầu tiếp tục phấn đấu với nhị hồ.   

Tạ Dịch Chi và cô ở chung với nhau lâu như vậy, không có khả năng không biết năng lực của Hoàng Thu Thu.

Có đôi khi anh thấy Hoàng Thu Thu giống như nhìn thấy chính mình. Hai người đều có được cảm âm tuyệt đối, học nhạc thoải mái hơn rất nhiều so với người thường, bất kỳ nhạc cụ nào cũng lên tay cực nhanh, nhưng đối với nhị hồ, Hoàng Thu Thu có cố gắng thế nào cũng không thể kéo được.   

Trong mắt Tạ Dịch Chi, không phải là cô không học được, mà là ... Có rào cản tâm lý.   

Tạ Dịch Chi không phải là người thích truy tìm gốc rễ, anh chỉ đem khúc nhạc mà vừa rồi Cốc lão diễn tấu, kéo chậm lại gấp mấy lần, lại kéo lại một lần nữa cho Hoàng Thu Thu nghe.   

Một tháng trước đủ để cho Tạ Dịch Chi tìm được phương thức dạy Hoàng Thu Thu, mà cô cũng sớm quen với cách dạy của người đàn ông bên cạnh.   

"Cô kéo quá nhanh, nơi này có cung liền, nhưng bình thường cô đều là chưa kéo hết đã kết thúc." Tạ Dịch Chi chỉ dạy cho Hoàng Thu Thu luôn mang theo hương vị chậm rãi, không có một chút không kiên nhẫn nào, hoàn toàn không giống với nhạc trưởng Tạ lạnh lùng sắc bén như khi ở dàn nhạc Phong Diệp.   

Tạ Dịch Chi đem chuyển biến này quy cho việc do đồ ngốc quá đáng thương, anh không tiện bắt nạt cô.   

"Ừm." Hoàng Thu Thu yên lặng ghi nhớ trong lòng, quả nhiên lần thứ hai đã kéo xong cung liền, chẳng qua vẫn không có giai điệu, nghe vẫn có vẻ cứng ngắc giống như hòn đá.   

"Giai điệu của khúc nhạc này hoạt bát nhiệt tình, cảm giác mà cô kéo ra không đúng." Tạ Dịch Chi đã đem nhị hồ của mình thả xuống từ sớm, nhìn Hoàng Thu Thu đang kéo.  

Đâu chỉ là cảm giác không đúng, Hoàng Thu Thu miễn cưỡng kéo hết từng nốt nhạc của khúc nhạc, nhưng giai điệu vẫn không đúng. Khó có khi Tạ Dịch Chi không bịt lỗ tai lại, mà là cẩn thận nghe xong.   

Lúc trước Tạ Dịch Chi dạy Hoàng Thu Thu, mặc dù nền tảng của cô không vững chắc, nhưng âm thanh kéo ra cũng coi như có thể nghe được, không chà đạp lỗ tai. Hiện giờ nhị hồ này...   

"Vậy tôi lại luyện tập..." Hoàng Thu Thu mím môi muốn tiếp tục kéo lại từ đầu.   

Tạ Dịch Chi thăm dò đè tay cô lại: "Đủ rồi, nghỉ ngơi một lát."   

Luyện tập không ngừng nghỉ suốt hơn một giờ, Tạ Dịch Chi ngồi bên cạnh có thể thấy rõ ràng ngón tay Hoàng Thu Thu đã phiếm hồng, một mực mạnh mẽ luyện tập không phải chuyện tốt.   

"Ừm." Hoàng Thu Thu theo thói quen nghe lời Tạ Dịch Chi, đặt nhị hồ xuống.   

Ánh mắt của cô bất giác rơi vào bàn tay to mà Tạ Dịch Chi phủ lên mu bàn tay của mình, không hiểu sao vành tai trắng nõn có chút nóng lên.   

Rất nhanh Tạ Dịch Chi đã ý thức được không đúng, không dấu vết thu tay lại, đang muốn mở miệng nói cái gì đó.   

Lúc này bà nội Minh Liên bưng một đĩa trái cây tươi đã cắt ra, phía sau là Cốc lão đang cầm miếng táo cắn nuốt, hiển nhiên tâm tình của ông không tồi.   

"Đều nghỉ ngơi một lát đi, lão đầu tử chỉ lo ăn một mình." Bà nội Minh Liên quay người nhìn Cốc lão phía sau, cười mắng.   

"Lại

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp