Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi

Chương 38


9 tháng

trướctiếp

Hoàng Hi Nguyệt liên tưởng đến hành động thân mật sáng nay của hai người, lập tức cảm thấy người mua bánh ngọt chính là Tạ Dịch Chi, nhưng cô ta suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, luôn cảm thấy không có khả năng.   

Bản thân vào dàn nhạc Phong Diệp lâu như vậy, sớm biết rõ phong cách đối xử lạnh lùng của Tạ Dịch Chi, không có khả năng sẽ giống như người mua bánh ngọt Hoàng Thu Thu. Hơn nữa bánh ngọt kia giống như là đặt trước muốn đưa cho Hoàng Thu Thu, Hoàng Hi Nguyệt càng nguyện ý tin tưởng là người khác đặt.   

Đáng tiếc, từ khi hai người tới đường Hoa Hằng, Hoàng Thu Thu kết bạn với không ít người không có trong danh bạ của Hoàng Hi Nguyệt, căn bản Hoàng Hi Nguyệt không nhìn thấy bình luận của người khác.   

Cho dù như thế nào, chuyện Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi thân thiết là chắc chắn, trong lòng Hoàng Hi Nguyệt có một nỗi sợ hãi nói không nên lời, giống như năm đó hai người cùng đi học violin, trong mắt lão sư chỉ nhìn thấy Hoàng Thu Thu.

Mấy ngày nay không chỉ trong lòng Hoàng Hi Nguyệt không thoải mái, tâm tình của toàn bộ người trong dàn nhạc Phong Diệp cũng không tốt lắm. Trận đấu lần này không phải là đơn giản như đi lên nhận giải thưởng, bản thân thi đấu ở sân nhà mình, mặc dù không lên TV, nhưng có không ít công ty lớn đều quảng cáo, càng đừng nói đến ngành công nghiệp âm nhạc coi trọng trận đấu này như thế nào. Sau trận đấu, dàn nhạc Tố Trúc nhận được lời mời biểu diễn, trong khi dàn nhạc Phong Diệp lại bị bỏ rơi chưa từng có.   

Những buổi biểu diễn này không chỉ liên quan đến mức lương của mỗi người trong dàn nhạc, mà còn ảnh hưởng đáng kể đến danh tiếng của dàn nhạc.   

Tôn Khang Nhi đến phòng tập luyện từ sớm, có không ít người cũng đến đây tập luyện từ sớm giống vậy. Lần này ngay cả top 3 mà cũng không thể vào, Tôn Khang Nhi chịu đả kích vô cùng lớn, lâu như vậy mà dàn nhạc vẫn không nhận được lời mời biểu diễn, cô ấy lại đem chuyện này trách lên đầu mình.- Ứng dụng T Y T   

Tôn Khang Nhi lẳng lặng ngồi ở chỗ ngồi của mình chơi violin, nước mắt lại chậm rãi rơi xuống.

Một lúc sau, người bên cạnh phát hiện, lập tức buông nhạc cụ xuống đi an ủi.   

"Khang nhi, trận đấu lần sau chúng ta giành chiến thắng là được, không có việc gì."   

"Ai biết lần sau là khi nào." Hốc mắt Tôn Khang Nhi đỏ bừng, "Năm ngoái nhạc công trưởng phải từ chức, tôi được đề bạt lên làm nhạc công trưởng, thật sự đặc biệt vui vẻ, luôn cảm thấy giấc mơ của mình trở thành sự thật. Bây giờ nghĩ lại ... Nếu anh ấy vẫn còn ở đây, chắc chắn dàn nhạc của chúng ta sẽ vào được top 3."

"Thôi nào." Người nọ cầm khăn giấy đến, "Ngay cả cuộc thi này mà anh ta cũng không dám tham gia."

Người học violin đều biết, thứ này không tiến thì lùi, không phải ai cũng có thiên phú như nhạc trưởng. Nhạc công trưởng trước kia ăn nói tùy tiện, tham gia mấy chương trình quảng cáo thì không thể tự kiềm chế, năng lực đã sớm xuống cấp.   

Nghệ sĩ dương cầm không chạy lại thì không sao, Tôn Khang Nhi vừa nhìn thấy anh ta lại càng khó khăn hơn: "Rõ ràng lần này cậu đoạt được quán quân, cũng bởi vì một mình tôi không nhận được giải thưởng nên mới khiến cho mọi người đều bị liên lụy."

Mặc dù trận đấu này là một trận đấu đơn, không liên quan gì đến dàn nhạc. Nhưng ai cũng biết, *nhất tổn câu tổn, nhất định dàn nhạc sẽ bị liên lụy.   

*Nhất tổn câu tổn: nghĩa là mỗi mắt xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắt xích bị tổn hại, các mắt xích còn lại đều tổn hại theo và ngược lại. Câu này gần nghĩa với:Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Lần này ngoại trừ ở phương diện violin, kỳ thật dàn nhạc Phong Diệp vẫn thu được rất nhiều ở những nhạc cụ khác, có v�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp