Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi

Chương 45


9 tháng

trướctiếp

Sau khi Hoàng Thu Thu kể chuyện mình báo sai nhạc cụ thi, sau đó phải thi violin, cuối cùng giành vị trí thứ ba.   

Lão sư vui mừng không chịu nổi, cắn một miếng táo trong tay, trong nháy mắt thần thanh khí sảng.   

"Hoàng Hi Nguyệt thì sao? Được thứ hạng gì?" Lão sư nuốt xuống miếng táo, bỗng nhiên nhớ tới hỏi.   

"Em ấy không vào chung kết." Hoàng Thu Thu nhắc tới Hoàng Hi Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh.   

"Vậy là tốt rồi." Thầy chủ nhiệm cười ha hả nói, thấy Hoàng Thu Thu kinh ngạc nhìn mình, vì bảo vệ hình tượng của bản thân, vội vàng nói thêm một câu, "Thi đấu mà thôi, nặng ở tham dự, ừm ừm."

"Thầy, Ly Thị có chịu ảnh hưởng bởi động đất của An Thành không ạ?" Mặc dù lúc tới nhà thấy thầy vẫn rất tốt, nhưng Hoàng Thu Thu vẫn muốn biết tình huống lúc đó, dù sao mức độ động đất lần này ở An Thành không thấp, Ly Thị lại ở gần như vậy.   

"Chúng ta ở bên này có cảm giác chấn động, lúc đó vẫn đang trên lớp, học sinh đều bị dọa sợ." Thầy chủ nhiệm nhắc tới chuyện này cũng sợ hãi: "Cũng may bên này vẫn tốt, không giống Thịnh Lâm bên kia, phòng ốc đổ một mảng lớn." 

"..... Thịnh Lâm?" Hoàng Thu Thu sửng sốt.   

"Ừm, tất cả phòng ốc đều sụp đổ, may mắn bên kia định phá dỡ nên không có ai ở, lúc này mới không xảy ra chuyện." Thầy chủ nhiệm lắc đầu cảm thán, "Nếu không phải cải tạo thành phố, có lẽ lần này Ly Thị của chúng ta cũng sẽ xảy ra chuyện."

"Vâng ạ." Hoàng Thu Thu nghĩ đến lời mà thầy chủ nhiệm vừa nói, không yên lòng gật đầu.   

Bởi vì trong lòng cô có việc, sau khi nhìn thấy thầy vẫn khỏe thì trực tiếp rời đi.   

Vốn dĩ định trở về khách sạn, nhưng bước chân lại xoay chuyển, đi về phía Thịnh Lâm.   

Đối với Hoàng Thu Thu mà nói, Thịnh Lâm vừa xa lạ lại quen thuộc. Xa lạ là bởi vì đã lâu cô không nghe qua cái tên này, quen thuộc là bởi vì hai chữ này đã khắc sâu vào trong lòng Hoàng Thu Thu, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.   

Thịnh Lâm là nhà của cô – cùng với ba mẹ.   

Thịnh Lâm là một khu biệt thự không nằm ở trung tâm thành phố, trước kia những người ở đó đều có tài sản không tệ. Trải qua mười mấy năm phát triển, phần lớn mọi người đều dời đến các thành phố khác sinh sống.  

Trước kia Hoàng Thu Thu và ba mẹ ở chỗ này, về sau ... Cô đi đến nhà họ Hoàng, ở với chú thím.   

Chờ sau khi Hoàng Thu Thu đến, xung quanh Thịnh Lâm đã được giăng dây phong tỏa. Mặc dù không vào được, nhưng chỉ đứng ở bên ngoài nhìn cũng có thể nhìn thấy một mảnh phế tích của Thịnh Lâm, ở giữa trực tiếp lõm xuống một khối lớn, tất cả phòng ốc đều sụp đổ.   

"Sư phụ, như vậy còn có thể tiết kiệm được một khoản phí phá dỡ." Một giọng nam trẻ vang lên.   

"Trong đầu cậu chứa cái gì vậy?!" Người đàn ông trung niên được gọi là sư phụ trực tiếp giơ tay vỗ đầu người đàn ông trẻ tuổi, "Cậu nói xem, như thế nào thì được gọi lại tiết kiệm?"

"Như thế này không phải là tiết kiệm sao, động đất giúp phá hủy máy căn hộ này rồi, như vậy chúng ta không cần phải tự phá dỡ nữa." Người đàn ông trẻ tuổi sờ sờ cái ót đau đớn, bất mãn lẩm bẩm.   

"Ngu xuẩn!" Sư ph�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp