Đường
phố nửa đêm không một bóng người, mặt trăng đã ẩn mình vào trong mây.
Bốn
người sánh bước cạnh nhau, kể từ giờ Bệnh viện Minh Viễn không chỉ có ba trụ
cột mà còn có thêm một người nữa là Trương Khải Phát.
Lão Phương hát suốt dọc đường, trong màn
đêm tĩnh lặng âm thanh vọng lại không gian. Cảm giác này giống như đột nhiên được
quay trở lại thời học sinh, tìm thấy được giây phút nhàn nhã ngay trong cuộc
sống đầy bận rộn.
“Này,
hôm nay mọi người đều rảnh à?”
Lúc
Cố Cận Hiên tới bệnh viện, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng đợi anh. Chiều mai anh
có ca trực, thời gian nghỉ của anh khác với Lão Phương và Trần Hựu Huyền. Để có
thể tụ tập một chỗ với nhau thì bọn họ đều phải tự sắp xếp lịch nghỉ riêng
“Nếu
đã như vậy, đi bộ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Mọi
người đều để xe dưới tầng hầm vì uống rượu không thể lái xe nên dự định đi bộ
và cuối cùng thì ai tự bắt xe về nhà nấy.
Cố
Cận Hiên nới lỏng cà vạt, cởi áo vest khoác lên vai. Trần Hựu Huyền xắn tay áo,
Lão Phương kéo bỏ áo chếc đang đóng thùng một nửa ở trong còn một nửa tùy tiện
rơi ra ngoài, còn Trương Khải Phát thì
cởi bỏ một cúc áo để lộ ra xương quai xanh hình chữ V.
Bốn
người đàn ông lôi thôi nhếch nhác không có lấy một điểm hình tượng.
Trong
màn đêm tối, bọn họ chen chúc trên đường thi thoảng có người qua lại nhịn không
được mà quay sang nhìn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).