Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 26


9 tháng

trướctiếp

Ban đêm tĩnh lặng.

Ngoài hồ sóng dập dềnh, mặt hồ nổi lên tầng tầng sóng gợn.

Dư Tẫn Niên ngồi trên đệm hương bồ, lò thuốc bên tay tản ra một luồng hương thơm nồng đậm. Hắn một tay cầm phất trần, một tay thêm dược vào lò.

Lò dược bốc khói nghi ngút, Tiểu Nhân Sâm ngồi ở bên cạnh giã thuốc, âm thanh thanh thúy vang lên.

Minh nguyệt rọi vào cửa.

Dược này cần ánh trăng mới có thể điều chế, nên bọn họ mới nấu giờ này. Dư Tẫn Niên nhìn mặt trăng soi rọi, đầu ngón tay vừa chạm đến lò, đột nhiên ngừng lại.

Hắn nghe được tiếng bước chân rất nhỏ.

Dư Tẫn Niên tai thính, xoay qua, nhìn vị khách không mời mà đến.

Đối phương đi rất chậm, mất một lúc mới hoàn toàn xuất hiện trước mắt Dư Tẫn Niên. Người tới là một nam nhân trẻ tuổi, bên trên mặc trường bào hộ pháp của Thiên Cơ Các, trên người đầy kí hiệu tính quan, tóc đen như mực, mặt mày anh tuấn.

“.... Là ngươi.”

Dư Tẫn Niên nhìn qua, kéo khoé miệng: “Vương Viễn Thông không dám tới?”

“Huynh trưởng trúng độc trùy tâm, hiểu được tâm ý của Y Thánh các hạ, đương nhiên không dám tới.”

Vương Mặc Huyền ngồi đối diện hắn, thái độ thong dong, một tay đặt trên đầu gối, ngước mắt nhìn qua.

Vương Mặc Huyền tuy mang danh là hộ pháp Thiên Cơ Các, nhưng thật ra là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Vương Văn Viễn..... Hai chữ “huynh trưởng”, kêu ra có chút châm chọc.

Dư Tẫn Niên nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi: “Ngươi có thể nói?”

“Chỉ là tạm thời, ta thay huynh trưởng đến đàm phán.” Hắn chỉ chỉ ngực, “Nơi này có cổ trùng, chúng ta nói chuyện hắn đều có thể nghe thấy.”

Dư Tẫn Niên cười lạnh một cái: “Ta và ngươi là thiếu niên học cùng một chỗ, ta là kẻ vô danh không môn không phái, ngươi là nhị thiếu gia được Thiên Cơ Các đón trở về, hiện giờ ngược lại sao lại ra nông nỗi này, cả người đều là cổ trùng, nói chuyện cũng bị kẻ khác khống chế, người không ra người.... Thật không hổ là huynh đệ danh môn chính phái.”

Hắn trào phúng Vương Văn Viễn, cũng chẳng sợ việc đối phương đều nghe thấy.

“ Có cái gì để nói. Trùy tâm độc phấn và Ngũ Thông Hàm Tình Tán đều là độc dược mãn tính, nói ca ca ngươi chờ chết đi. Ngay cả ngươi, cố thêm nửa năm nữa cũng chỉ đi nhặt xác cho hắn.”

Vương Mặc Huyền nhìn hắn lắc đầu, cúi đầu nhìn lướt qua ngực, giơ tay dùng ngôn ngữ của người câm điếc cùng Dư Tẫn Niên không tiếng động mà nói một câu

Trên người chúng ta có cùng mệnh khế.

Vương Văn Viễn chết hắn cũng chết.

Ánh mắt Dư Tẫn Niên ngẩn ra, phất t

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp