Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 41


9 tháng

trướctiếp

Dư Tàn Niên không nghe được câu trả lời của Ma Tôn đại nhân, còn tưởng rằng phương diện này của hai người không được hài hòa lắm, lại nghĩ đến động tĩnh tối hôm qua lớn như vậy, khó tránh khỏi có chút lo lắng cho Giang tiền bối.

Hắn để tiểu người câm ngồi bên ngoài chờ một lát, sau đó đi tới bên cạnh Văn Nhân Dạ , nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi? Y không giận ngươi, phải không?”

Văn Nhân Dạ cũng không biết sau khi đối phương tỉnh lại sẽ như thế nào, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Ta cũng không biết.”

Dư Tàn Niên nói: “Thuốc của ta là tốt nhất, khẳng định sẽ không để lại vết thương...”

Lời nói của hắn đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy mu bàn tay của Giang Chiết Liễu Lộ lộ ra bên ngoài chăn gấm.

Bàn tay Giang Tiên Tôn luôn rất đẹp, nhưng quá nhỏ bé và yếu ớt, ngón tay thon dài mềm mại cuộn tròn, rất xinh đẹp. Nhưng vết cắn ở trên quá rõ ràng, cổ tay bị bóp ra một vòng vết bầm tím.

“... Trời ơi...” Dư Tàn Niên nhất thời nghẹn lời, ngây người một lúc lâu, quay đầu nhìn thoáng qua Văn Nhân Tôn Chủ, thốt lên: “Ngươi là chó à?”

Văn Nhân Dạ: “... Ta không dùng sức.”

“Ai tin những lời này của ngươi.” Y thánh các hạ lập tức hối hận, thậm chí còn hoài nghi y thuật của mình. Hắn đưa tay kéo cổ tay Giang Chiết Liễu, kéo áo mỏng trắng như tuyết lên trên một chút, dẫn vào một tia linh khí dò mạch.

Tất cả mọi thứ đều bình thường và không gây ra bất kỳ thiệt hại quá nghiêm trọng. Nhưng cách giao hợp của Ma tộc luôn rất bền bỉ, chàng chỉ là quá mệt mỏi.

Dư Tàn Niên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy chỗ ống tay áo bị kéo của đối phương lộ ra một mảnh dấu hôn đỏ thẫm, dấu răng cũng rất rõ ràng, giống như bị cắn mạnh một cái.

Động tác của hắn cứng đờ, dùng ánh mắt nhìn cầm thú nhìn về phía Văn Nhân Dạ.

Đồng từ Văn Nhân Dạ Tử trấn định, mặt không chút thay đổi nhìn lại.

“Ngươi thật sự là cầm thú!” Dư Tàn Niên nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu như vậy, sau đó giống như đặt một món đồ sứ yếu ớt, thả cổ tay trắng hơi lạnh của đối phương về.

Giang Chiết Liễu ngủ rất sâu.

Ma Tôn đại nhân bị mắng vài câu vẫn không giải thích, chỉ trầm mặc nhìn hắn, mở miệng hỏi: “... Cái này là thế nào...”

“Như thế nào cái gì.” Y sư Tiểu Dư rất hung dữ: “Ngươi không biết nhẹ một chút sao?”

Văn Nhân Dạ: “...”

Hắn thực sự không dùng sức.

Đây dường như là đặc tính của thiên linh thể, hoặc là tác dụng phụ sau khi bị sốt uống đan dược, làm cho cơ thể của chàng trở nên rất mẫn cảm, đau đớn và... Khoái cảm đều được phóng đại.

Dư Tàn Niên đoán như thế, hàn huyên với Văn Nhân Dạ hai câu, đối phương nhẫn nại nghe nửa ngày, cảm thấy ngược lại có khả năng này.

Với can đảm của vị Ma tôn đại nhân này, cũng thật sự không giống Ma tôn cầm thú như vậy.(MNXX x TYT)

Hắn thử mở hai bình linh dược ấm dùng bên ngoài, suy nghĩ một chút, lại giảng giải cho Văn Nhân Dạ nửa ngày phải bôi như thế nào, hai người vô cùng hài hòa nói xong tất cả việc có về bệnh nhân, sau đó Dư Tàn Niên mới thu liễm ý tươi kéo Ma Tôn đại nhân sang một bên.

“Dưới chân núi...” Hắn dừng lại một chút: “Tất cả đều là ma tộc sao?”

Những ma tộc kia bị cấm không được thường xuyên lên Chung Nam Sơn, thuộc về nhóm yêu quái nhỏ, bắt đầu từ sáng nay trở đi, những kẻ rời khỏi nơi này sẽ không thể quay lại, mà bất kỳ sinh linh nào muốn rời đi, cũng khó có thể ra ngoài.

Ánh mắt Văn Nhân Dạ hơi ngưng tụ, trầm mặc nhìn hắn.

Mặc dù đối phương không có ác ý, nhưng Dư Tàn Niên vẫn bị ánh mắt như kim châm của Tiên đại ma nhìn chằm chằm đến dựng lông tơ, hắn suy nghĩ nửa ngày, cúi đầu hỏi: “Giang tiền bối có biết không?”

Văn Nhân Dạ khẽ lắc đầu.

“Vậy sẽ mất bao lâu?”

Đối phương im lặng một lát, không đưa ra một đáp án chính xác: “Đến khi cát bụi lắng xuống.”

Dư Tàn Niên từ từ thở ra một hơi.

Bụi lắng xuống là bao lâu? Mặc dù với khứu giác không tính là mẫn cảm của hắn, cũng đã có thể nhận ra đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Phong bế Chung Nam Sơn có lẽ cũng không phải vì người khác, mà chỉ đơn thuần vì Giang tiền bối mà thôi.

Hắn không hỏi Văn Nhân Dạ muốn làm gì, nhưng hắn nhíu mày, nói: “Ngươi không nói với y, ngươi không sợ y tức giận sao?”

“Y sẽ lo lắng.”

“Lo lắng?” Dư Tàn Niên liếc hắn một phen, nghi ngờ nói: “Y lo lắng cho ngươi?”

Ở trong mắt Dư Tàn Niên, Văn Nhân Dạ là loại Ma tộc da dày tự chữa bệnh rất mạnh, đừng nói là lo lắng cho hắn, không lo lắng cho đối thủ của hắn đã là tốt rồi.

Y sư Tiểu Dư vỗ vỗ bả vai hắn, đồng tình nói: “Chờ dỗ dành người ta đi. Đó là chuyện ngươi nói giấu là có thể giấu được sao?... Nếu tiểu yêu quái của Chung Nam Sơn thất tình tập thể, nhìn trống rỗng, ta sự không phát hiện ra người sắp xếp là Ma tốc ngươi.”

“Đừng vội rời đi.”

Văn Nhân Dạ nhìn giường bên kia.

“Muốn đi cũng không ra được.”

“Chậc, được.” Dư Tàn Niên đoán cách  liên lạc của mình với búp bê nhân sâm cũng vô dụng, liếc hắn một cái: “Ma Tôn đại nhân thật ngoan độc.”

Ngay khi hắn cảm thấy Văn Nhân Dạ lãnh khốc vô tình rất phù hợp với đánh giá này, thì thấy đối phương rất mẹ hiền vợ tốt rót cho Giang tiền bối một chén trà, sau đó ngồi ở bên giường cái gì cũng không làm chỉ nhìn, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, giống như là một viên đá v�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp