Đầu Quả Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 47


9 tháng

trướctiếp

U Minh giới.

Lộ trình vòng qua Minh Hà xa hơn một chút, xuyên qua ánh mắt của vô số quỷ tu kiêng kỵ và tham lam, xe ngựa từ từ chạy vào Vọng Hương Đài.

Công Nghi Nhan nhảy xuống xe ngựa, vén rèm lên đưa một tay vào, nâng tâm can bảo bối của toàn Ma giới xuống xe, để chàng đứng vững bên cạnh mình.

Trạng thái của Giang Chiết Liễu không tốt lắm, chàng đã có thể cảm giác thân thể mình bắt đầu không chống đỡ nổi. Các vết nứt của đá Phục Sinh xếp chồng lên nhau bao phủ bề mặt, các dấu vết nứt nẻ khiến người ta thấy kinh hãi.

Dọc theo đường đi Công Nghi Nhan đã giải quyết rất nhiều “bất trắc”, có ác yêu bị khí tức thiên linh thể mê hoặc đến, cũng có U Minh giới chặn đường u hồn, tất cả đều bị diệt dưới đao của nàng, có khi vì để không đánh thức Giang Chiết Liễu, thậm chí động tác của nàng rất im hơi lặng tiếng.

Một đường đi tới nơi này, Giang Chiết Liễu cũng tận mắt chứng kiến tình huống chiến sự lan rộng... Thương vong là điều không thể tránh khỏi, nhưng Tiểu Ma Vương khống chế rất tốt, phạm vi và mức độ đều nằm trong dự tính của Giang Chiết Liễu, thậm chí còn tốt hơn hiệu quả dự đoán của chàng một chút.

Nếu thực sự có người có thể thống nhất tất cả các giới, kiểm soát cân bằng lợi ích tranh giành và hận thù ngày càng sâu sắc giữa các tộc, thì hắn thực sự là một người rất thích hợp.

Giang Chiết Liễu vừa nghĩ đến những thứ này là lại đau đầu, bởi vậy chàng đè nén suy nghĩ của mình để ngừng suy nghĩ về nó, chàng đưa tay siết chặt cổ áo choàng lại, gõ gõ cửa trước Vọng Hương Đài.

Mặc dù nơi này được gọi là “Vọng Hương Đài”, nhưng trên thực tế nó là một tòa nhà có kiến trúc phức tạp và cổ điển, phía sau tòa nhà có một pháp khí khổng lồ giống như ngôi chùa chín tầng, sau khi leo lên đỉnh toà tháp thì có một bệ đá, đó mới chính là Vọng Hương Đài của U Minh giới.

Chàng gõ cửa, bên trong cửa hình như có buộc chuông, chuông kêu vài tiếng, sau đó có một thiếu niên quỷ tu sắc mặt trắng bệch kéo cửa ra, nhìn hai người, dường như bị sắc đẹp của người trước mắt làm cho choáng váng, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi... Ngươi là người sống?”

Không trách hắn hỏi như vậy. Giang Chiết Liễu nửa chân đã gần như bước vào Quỷ Môn Quan, sức sống trên người đã rất nhạt nhẽo.

Giang Chiết Liễu gật đầu, thái độ bình thản hỏi hắn: “Tại hạ là Giang Chiết Liễu, đến bái thăm cư sĩ Vọng Hương Đài.”

Thiếu niên quỷ tu sững sờ một lúc, không biết là vì giọng của chàng, hay là vì tên của chàng. Hắn mở cửa viện ra, vội vàng nói: “Mời đi theo ta.”

Công Nghi Nhan ở bên cạnh Ma hậu, theo Giang Chiết Liễu tiến vào tòa kiến trúc giống như âm trạch này, đi theo quỷ mặt trắng rẽ tới quẹo lui, cuối cùng dừng ở bên ngoài một gian phòng ốc.

Sau khi thiếu niên thông báo, thì cửa phòng chợt mở ra, lộ ra các loại tàn chi và hài cốt được sắp xếp chỉnh tề trong phòng, còn có mảnh vỡ thần hồn chứa ở trong pháp khí chạy tán loạn xung quanh, phát ra tiếng ma sát chói tai.

Giang Chiết Liễu cất bước đi vào thì nhìn thấy dưới cái giá thi thể tàn phế có một nam đồng bề ngoài khoảng bảy tám tuổi, trên nửa người đều là máu, hắn vừa lắc lư chiếc bình trong tay vừa ngẩng đầu lên, con ngươi bạc trắng dừng lại trên người Giang Chiết Liễu.

Người sống.

Hạ Đàn xác nhận sinh tử của người trước mắt, ánh mắt đảo qua cổ chàng hai lần, sau đó đứng lên, tầm mắt di chuyển lên mặt chàng, rồi từ từ nói: “... Giang Tiên Tôn?”

Giang Chiết Liễu nói: “Là ta.”

Hạ Đàn đứng lên cũng không cao đến ngực chàng, chẳng qua vị khôi lỗi sư này rất thích chắp vá thân thể, cho nên hắn cũng có thể thay đổi hình tượng của mình bất cứ lúc nào, không chỉ có ngoại hình của một đứa nhỏ.

“Chỉ thiếu một hơi.” Hạ Đàn nhìn thoáng qua viên đá Phục Sinh trên cổ y: “Tu vi của Tiên tôn bị phế, một mình ngài đến đây mà không sợ nguy hiểm sao?”

“Ngươi cũng nói ta thiếu một hơi, thì ta còn sợ cái gì?”

Điều này cũng đúng.

Hạ Đàn liếm liếm đầu ngón tay dính đầy vết máu, lau chùi lung tung, sau đó tiến đến bên cạnh Giang Chiết Liễu ngửi ngửi, dưới ánh mắt nguy hiểm của Công Nghi Nhan, hắn mới quay mặt đi, nhíu mày nói: “Ngài đến đây là muốn làm cái gì? Nếu tôn chủ của bọn ta biết, chỉ sợ ngài sẽ không dễ dàng rời đi đâu.”(MNXX x TYT)

Giang Chiết Liễu rất kiên nhẫn, giọng điệu bình tĩnh nói lại yêu cầu của mình một lần nữa cho hắn.

“Chỉ làm thân thể thành khôi lỗi?” Hạ Đàn nghe được thì lông mày lập tức giãn ra: “Khôi phục cảnh giới tương ứng, phong ấn Lăng Tiêu kiếm?”

Tầm mắt của hắn chuyển dời lên danh kiếm trong tay Giang Chiết Liễu, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Cũng đúng, thần hồn của ngài quá suy yếu, không quá hai ngày nữa thì hồi sẽ hồn quy thiên địa, tiêu tán không thấy. Nếu niêm phong Lăng Tiêu kiếm, sau đó thì sao?”

“Đương nhiên là giống như người thường, chôn vào trong mộ huyệt, không cần phải nhìn thấy mặt trời nữa.”

Khi Giang Chiết Liễu nói lời này chàng quá mức bình tĩnh thong don

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp