Cái tên Cẩu Thặng này thật ra không phải
có ý tên xấu thì dễ nuôi.
Ý của nó rất đơn giản, đại loại là
"Con chó ngươi còn có thể nhảy nhót trong cơ thể ta".
Nhưng dù vậy, Giang Chiết Liễu cũng cảm
thấy mình rất thích oắt con này, là một phụ thân... anh hùng đạt chuẩn, chắc
chắn có thể thuận lợi nuôi lớn nó.
Nhưng sự thật lại không như những gì
chàng dự đoán.
Cơ thể Giang Chiết Liễu hồi phục rất
nhanh, không hề gặp tác dụng phụ gì, ngược lại bởi vì không có oắt con mà tốc
độ tu luyện trở lại như thường, một lần nữa nhanh chóng tiến bộ.
Trong vòng mười lăm ngày ngắn ngủi, tu vi
của chàng lại có tiến triển mới, đạo thể cũng thích ứng tốt hơn. Giang Chiết
Liễu chỉnh sửa pháp thư tâm một lần nữa, lúc đang làm thì thoáng nghe thấy một
tiếng ầm.
Chàng ngẩng đầu, nhìn thấy một thú con
tròn trịa trắng như tuyết phá vỡ song cửa làm bằng gỗ, vội vội vàng vàng từ
trong không trung bay tới, chuẩn xác không lệch nhào vào lòng chàng.
Giang Chiết Liễu: "..."
Ngày thứ mười lăm sau khi được sinh ra,
Cẩu Thặng phá vỡ hậu điện Kinh Sơn điện và một cánh cửa sổ.
Chàng đưa mắt nhìn bốn phía, những ô cửa
sổ vừa mới được sửa chữa mang phong cách khác nhau, tràn ngập cảm giác biến
dạng kỳ lạ.
Giang Chiết Liễu nhắm mắt, cố bình tĩnh
lại, một tay túm quả cầu trong ngực ra. Lúc vừa định dạy dỗ hài tử thì quả cầu
nhỏ trong lòng bàn tay hóa thành một đứa trẻ sơ sinh khoảng bảy, tám tháng
tuổi.
Mắt to, lông mi dài, trông vô cùng vô
hại, tay chân đều ngắn ngủn, mùi sữa xộc vào mũi, vừa mềm vừa béo.
"... Cha ơi..." Thú con bi bô,
phát âm vẫn chưa chuẩn lắm, nhưng đứa trẻ Ma tộc được thai nghén ba năm, thiên
phú của chủng tộc vẫn rất mạnh, oắt con vừa sinh ra đã có thể nói chuyện.
Động tác ném xuống của Giang Chiết Liễu
thoáng ngừng lại, nhìn đứa bé vừa mềm vừa nhỏ trước mắt, cuối cùng cũng biến
thành hình người.
Đúng là không dễ dàng. Đứa bé trong cơ
thể chàng sau khi sinh ra là một quả cầu, sau đó biến thành người. Nếu là một
quả trứng Ma tộc, nói không chừng chàng sẽ mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Tuy Cẩu Thặng có tên này, nhưng nhóc vẫn
cực kỳ đáng yêu. Giang Chiết Liễu đổi ý, ôm nhóc vào lòng, ngước mắt nhìn
Thường Càn và A Sở đang lúng túng đứng ngoài cửa sổ một cái, hung hăng xoa nắn
mặt thú con: "Lại làm gì rồi?"
Mặt thú con mỏng đến mức có thể véo ra
nước, mùi sữa bao quanh, nhóc bị cha nhào nặn hai má phúng phính, ngọng nghịu
nói: "Ta… cái đuôi của Thường ca..."
"Còn gì nữa không?"
"Sừng… của Sở ca nữa... A… A…
Cha..."
Cẩu Thặng tức giận ngước khuôn mặt nhỏ
nhắn mũm mĩm lên, hai tay ôm lấy ngón tay chàng, cái đuôi nhỏ cũng cong lên,
quấn lấy cổ tay Giang Chiết Liễu.
Cái đuôi của nhóc không giống phụ thân Ma
Tôn của mình. Đuôi của Văn Nhân Dạ có xương đuôi, nhưng vẫn có da thịt bao bên
ngoài, còn có một lớp lông dài mềm mại như nhung, nhìn như đuôi mèo, tuy trông
mềm mại nhưng lại rất có lực sát thương, kết cấu bên trong không hề đơn
giản.(MNXX x TYT)
"Ngươi còn sờ soạng?" Giang
Chiết Liễu bình tĩnh hỏi.
Thú con có chút ấm ức, nhưng cũng không
dám giấu giếm, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta còn cắn."
Giang Chiết Liễu trầm mặc một lát, nhìn
chằm chằm "thú con loài người" cực kỳ đáng yêu trên tay mình, thò tay
kéo cái đuôi nhỏ ra rồi túm sau gá ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.