Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi

Chương 32: Động lòng ( muốn gặp em)


9 tháng

trướctiếp

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

“Được rồi, vậy chúc cậu hẹn hò thành công, cũng thuận tiện chúc tớ xem mắt thất bại.”

Nhưng mà không được như Mạnh Tuyền chúc phúc, Trì Dữu không hẹn hò thành công.

Mọi việc cần từng bước một, không thể quá gấp, từ từ bắt đầu.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên đường ngồi xe điện ngầm về nhà, Trì Dữu mới đột nhiên nhớ đến, không đúng, hình như cô không có thời gian bắt đầu từ từ.

Cô sắp phải từ chức về quê, không có thời gian từ từ đến.

Sau khi ý thức được điểm này, trong lòng cô đột nhiên toát ra một loại cảm xúc không tha.C a l an t h a - T Y T

Không phải ngay từ đầu mình đã nghĩ kỹ rồi sao, coi một tháng này là một giấc mơ, qua một tháng, cô sẽ tỉnh khỏi giấc mơ đẹp này, nói với Sầm Lý, thật ra ngay từ đầu cô đã biết nguyên nhân anh tỏ tình với cô, hơn nữa tỏ ra rằng mình không ngại, một tháng này cô trải qua cực kỳ vui sướng, sau đó tự nhiên rời đi.

Rõ ràng cô đã cho rằng mình sẽ không thích người đã từng từ bỏ một lần nữa.

Rõ ràng cô đã thề, không cần nhìn lên một người, cũng không cần lại sa vào một cuộc tình mà bản thân ở trong cảnh hèn mọn.

Trì Thiến đã nói với cô, trong một cuộc tình thoải mái tự tại, có lẽ một người sẽ yêu nhiều hơn một ít, nhưng giữa hai người chắc chắn phải bình đẳng.

Trì Dữu nghe hiểu đạo lý này, cho nên thời đại học yêu đương với Trần Hướng Bắc, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

Nhưng nếu người này đổi thành Sầm Lý, như vậy giữa bọn họ đã định sẵn là không bình đẳng.

Anh là người cô yêu thầm ba năm, anh để lại một nét bút rực rỡ trong những năm tháng thanh xuân của cô, nếu không gặp lại, anh chỉ là một đoạn ký ức tốt đẹp, mà bọn họ gặp lại, ngay từ khi gặp nhau, anh trong lòng cô đã định sẵn là người khác biệt so với những người khác.

Cho dù hiện tại Sầm Lý cũng xem như thích cô một chút, nhưng chắc chắn sẽ không nhiều hơn cô.

Bởi vì rất nhiều năm trước cô đã sớm thích anh rồi.

Đạo lý đó cô hiểu, nhưng mình vẫn động lòng với anh một lần nữa.

Mặc kệ tam quan, Trì Dữu hơi lý giải ví dụ Trì Thiến nói với cô, cũng hiểu được những người đàn ông tuổi trung niên trong phim truyền hình, rõ ràng đã có vợ có con chăn ấm nệm êm, gia đình mỹ mãn, vì sao nữ thần ánh trăng sáng thời học sinh chỉ đến một lần, đã lập tức ngoại tình phản bội gia đình.

Trong lòng nghĩ nhiều chuyện, thời gian ngồi tàu điện ngầm ngày thường ngại lâu cũng có vẻ ngắn ngủi hẳn.

Trì Dữu về đến nhà, giày cũng chưa đổi đã gọi: “Chị!”

Sau đó mới thấy trong nhà không có người.

Lúc này Trì Dữu mới nhớ lại, Trì Thiến nói hôm nay về nhà trễ một chút.

Đặt mông mệt mỏi ngồi trên sô pha, Trì Dữu chán đến chết lướt điện thoại.

Lúc này Mạnh Tuyền hẳn đang bận xem mắt gửi cho cô một tin nhắn.

Mạnh Tuyền: “Hẹn hò thế nào [cười xấu xa].”

Trì Dữu: “Chẳng ra gì, hôm nay anh ấy tăng ca”

Mạnh Tuyền: “…”

Mạnh Tuyền: “Đồ tăng ca vạn ác! Chia rẽ biết bao nhiêu cặp người yêu!”

Mạnh Tuyền: “Từ chối cạnh tranh! Mãnh liệt yêu cầu huỷ bỏ chế độ 996! Huỷ bỏ chế độ tăng ca!”

Trì Dữu: “[cười khóc]”

Trì Dữu: “Không phải cậu đang xem mắt sao? Sao còn rảnh nói chuyện phiếm với tớ?”

Mạnh Tuyền: “Tớ không nhìn trúng người đàn ông ngồi BMW, đương nhiên,  người đàn ông lái BMW cũng không coi trọng tớ. ”

Mạnh Tuyền: “Cho nên bữa cơm này của chúng tớ đã biến thành đơn thuần cha mẹ hai bên bạn cũ lâu năm gặp nhau, tớ và người đàn ông BMW đều tự mình chơi điện thoại.”

Trì Dữu có chút kinh ngạc: “Yêu cầu cao như vậy? Đi BMW mà cậu còn chướng mắt?”

Mạnh Tuyền: “Người phụ nữ có bạn trai lái AMG* lấy tư cách gì nói ánh mắt tớ cao?”

*Mercedes-AMG GmbH, thường được gọi là AMG, là một nhà thiết kế, sản xuất và lắp ráp các loại xe hơi thuộc thương hiệu Mercedes Benz. AMG rất đẹp, đen tuyền sang xịn mịn UwU.

Trì Dữu sửng sốt: “AMG là cái gì? Sầm Lý không phải lái Mercedes-Benz sao?”

Giống Viên Áng, một vòng tròn tam giác lớn.

Mạnh Tuyền: “…”

Mạnh Tuyền: “Nghe qua một câu chưa? Lái Mercedes-Benz chưa chắc đã có tiền, nhưng lái AMG chắc chắn không nghèo được.”

Trì Dữu: “Chưa từng nghe qua.”

Mạnh Tuyền: “ Hiểu biết của cậu đối với siêu xe chỉ có BBA không?”

Trì Dữu: “Không phải, tớ còn biết Porsche nữa.”

Bởi vì cô nhớ rõ lúc học đại học, xe Trần Hướng Bắc là Porsche, lúc học sinh khác còn đang chạy xe đạp công cộng, mỗi ngày anh ấy lái chiếc Porsche khoa trương chạy khắp nơi.

Sau đó thành công lộ mặt trước toàn trường, được đặt ngoại hiệu là Đại thiếu gia Trần.

Bằng lái của Trì Dữu năm nhất đã lấy được, nhưng mãi cho đến năm bốn sắp tốt nghiệp, cũng chưa có cơ hội lái xe, vì thế Trần Hướng Bắc đề nghị đưa xe mình cho cô mượn luyện tập.

Lúc đó Trì Dữu từ chối.

Trần Hướng Bắc nhướng mày: “Sao vậy? Em chướng mắt xe tôi à?”

“Lấy xe đắt như vậy luyện tập, lỡ như làm hỏng thì làm sao bây giờ?” Trì Dữu nói: “Em không có tiền trả cho anh.”

Nghe vậy, Trần Hướng Bắc cười, lười biếng nói với cô: “Hửm, không có tiền bồi thường, vậy em đem chính mình bồi thường cho tôi là được.”

Vẻ mặt Trì Dữu không vui: “Anh thật giống mấy ông ba ba kim chủ.”

Trần Hướng Bắc bị lời cô nói nghẹn lại, tức giận, ba ngày không nói chuyện với Trì Dữu. Đến ngày thứ tư, không biết anh ấy từ chỗ nào tìm được một chiếc xe cũ nhiều tuổi cho cô luyện xe, nói cái này không sợ lái hỏng đúng không.

Trì Dữu đối với khái niệm về xe rất dễ hiểu, đặc biệt đối với siêu xe, lần đầu tiên trong đời sờ được siêu xe, chính là chiếc Porsche của Trần Hướng Bắc, cho nên rất ấn tượng.

Mạnh Tuyền: “Wow, cậu vậy mà biết Porsche, tri thức của cậu thật rộng lớn.”

Trì Dữu trả lời bằng một biểu cảm không còn gì để nói.

Lại nói chuyện một lát, Mạnh Tuyền nói: “Bố mẹ tớ bên này gặp mặt bạn cũ cảm giác phải hơn hai tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc được, tớ định chạy, bây giờ đi dạo phố không?”

Trì Dữu nhanh chóng bò dậy từ trên sô pha.

Vừa lúc không có việc gì làm.

“GO!”

...

Đi dạo phố với Mạnh Tuyền quay về đã là 10 giờ rưỡi tối.

Mạnh Tuyền mua vài bộ quần áo, Trì Dữu cũng mua một cái váy, là Mạnh Tuyền chọn giúp cô, nói chờ đến lần sau hẹn hò mặc cho Sầm Lý xem.

Trì Dữu da trắng, vóc dáng cao bình thường nhưng thắng được khung xương tinh tế, cho nên váy bồng tơ lụa mặc ở trên người cô đúng vừa khéo.

Mạnh Tuyền giơ ngón tay cái nói: “Cậu mặc cái này chính là ánh trăng sáng thanh thuần trong lòng mấy tên đàn ông.”

Trì Dữu nghĩ thầm, tớ cũng không phải là cái gì ánh trăng sáng, Sầm Lý là ánh trăng sáng của tớ thì đúng hơn.

Dạo xong phố rồi trở về, Trì Thiến còn chưa về nhà.

Bởi vì phải khóa cửa, cho nên Trì Dữu gửi một tin nhắn cho Trì Thiến, hỏi tối nay chị có về không.

Trì Thiến: “Về.”

Trì Dữu có chút kinh ngạc, hôm nay chị cô thế mà không qua đêm bên ngoài với Viên Áng sao?

Hơn nửa giờ sau, Trì Thiến về nhà.

Sau khi về đến nhà Trì Thiến giống như không có việc, đánh răng rửa mặt tắm rửa chuẩn bị ngủ.

Trì Dữu đã sớm rửa mặt, mặc áo ngủ đứng cạnh bồn rửa mặt nhìn Trì Thiến đánh răng.

Trì Thiến liếc mắt nhìn cô một cái, khó hiểu: “Sao em còn chưa đi ngủ? Ngày mai không cần đi làm à?”

Trì Dữu tò mò hỏi: “Em chờ chút rồi đi ngủ. Sao hôm nay chị không ở bên ngoài qua đêm?”

“Chị có nhà, vì sao phải qua đêm bên ngoài ?”

“Nhưng là trước kia mỗi lần chị ra ngoài hẹn hò với Viên Áng, buổi tối đều không về nhà.”

Trì Thiến hàm chứa kem đánh răng hàm hồ nói: “Hôm nay chị đi tìm anh ấy không phải để hẹn hò.”

“Vậy để làm gì?”

“Em nói đi? Còn không phải vì em lỡ miệng nói chuyện bố bị bệnh à.” Trì Thiến trợn trắng mắt.

Tuy là không phải mình nói lỡ miệng, nhưng mình cũng có trách nhiệm gián tiếp, Trì Dữu không phản bác, hỏi: “Sau đó thì sao? Viên Áng nói thế nào?”

“Không nói thế nào cả.”

“Không cãi nhau đấy chứ?”

“Chuyện này có gì để cãi nhau?”

Trì Dữu yên tâm: “Em về phòng đây.”

Chờ Trì Dữu về phòng, Trì Thiến cũng không có tiếp tục động tác đánh răng, nhìn mình trong gương ngẩn người.

Cô ấy và Viên Áng xác thật không cãi nhau, toàn bộ quá trình đều rất bình tĩnh nói chuyện.

Lúc đến văn phòng luật tìm Viên Áng anh ấy còn đang mở họp, Trì Thiến ngồi trong văn phòng đợi một lát, chờ anh ấy họp xong quay về, nhìn thấy Trì Thiến tới tìm mình, biểu cảm là vui vẻ.

Viên Áng hỏi cô ấy buổi tối muốn đi nơi nào hẹn hò không, Trì Thiến lắc đầu, nói hôm nay đến tìm anh ấy không phải để hẹn hò.

Cô ấy gọn gàng dứt khoát: “Anh biết chuyện bố em mắc bệnh phải không?”

Viên Áng sửng sốt, gật đầu: “Đúng.”

“Vậy sao anh không hỏi em tình huống thế nào?”

Viên Áng nói đúng sự thật: “B�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp