Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi

Chương 41: Bữa ăn khuya


8 tháng

trướctiếp

Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha

Đề-xi-ben của Vạn Trình rất to, nhưng đề-xi-ben bênh vực bạn bè của Mạnh Tuyền lại càng to hơn.

Nhà ăn vốn chật kín người, chẳng mấy chốc đã có một nhóm đồng nghiệp thích xem chuyện vui tụ tập xung quanh họ.

Bình thường, đều xem trò vui của người khác, nhưng không nghĩ tới sẽ có một ngày, bản thân trở thành một trò hề.

Ban đầu, Trì Dữu rất tức giận, nhưng khi cô nhìn thấy Mạnh Tuyền đang bảo vệ cô, thậm chí còn tức giận hơn cả cô, thấy vậy Trì Dữu cũng tự mình bình tĩnh trở lại.

Cô chính là như vậy, một người luôn lạc quan vui vẻ, không thể tức giận quá lâu, chỉ cần có điều gì đó khiến cô cảm thấy cảm động và vui vẻ, thì ngay lập tức tâm trạng sẽ trở nên tốt ngay.

Trì Dữu dựa vào người Mạnh Tuyền, kéo tay áo cô ấy, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng.

Mạnh Tuyền đưa mắt nhìn cô, đến giờ phút này mà cô vẫn có thể cười được, Mạnh Tuyền kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

“Bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Trì Dữu nhỏ giọng nói: “Có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó.”

“Đi cái gì chứ? Chẳng phải anh ta đang phân biệt trình độ học vấn sao? Tớ sẽ lập tức mời hai người có học thức cao đến đây chất vấn với anh ta, xem anh ta còn phân biệt đối xử thế nào?”

Vạn Trình cũng không muốn bỏ qua, nghe Mạnh Tuyền nói như vậy, anh ta lập tức đứng yên tại chỗ, đợi người của Mạnh Tuyền gọi tới đây, giọng điệu trịnh trọng nói: “Cô muốn gọi ai đến chất vấn tôi? Tôi tốt nghiệp đại học Thanh Hoa đấy.”C a l an t h a - T Y T

Mạnh Tuyền tặc lưỡi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ai đó, vội vàng vẫy tay.

Trì Dữu cũng không biết Mạnh Tuyền đã gọi ai đến, vì vậy cô cũng liền đưa mắt nhìn sang.

Vậy hai người từ đại học Thanh Hoa mà Mạnh Tuyền đã gọi tới, là Vương Khải Ninh và Sầm Lý?

Vương Khải Ninh lém lỉnh nói: “Thật là, không đúng lắm, ở đây cách đến ba mươi kilomet, thật sự mệt chết chúng tôi rồi.”

Vạn Trình nhìn thấy có người tới, còn tưởng người phụ nữ này chỉ đang nói đùa trong lúc tức giận mà thôi, không ngờ thật sự đã gọi người đến đây.

Vương Khải Ninh đi tới, nhìn Trì Dữu đang đứng ngơ ngác, hỏi Mạnh Tuyền: “Không phải cô nói cô ấy đang khóc sao?”

Cô có khóc sao? Trên mặt không có một giọt nước mắt nào, hiện giờ cô trông giống một con thỏ ngốc nghếch không biết chuyện gì đang diễn ra thì đúng hơn.

Con thỏ nhỏ Trì Dữu sững sờ, hỏi: “Tôi khóc lúc nào hả?”

Hai người nhìn nhau vài giây, cô khẽ nghiêng đầu, chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu. “Sao anh lại đến đây?”

Sầm Lý nhìn cô, lông mày hơi cau lại, rồi liếc nhìn Vương Khải Ninh không nói nên lời.

Anh ta hẳn là người giỏi nhất trong việc cho người ăn giấm.

Vạn Trình nhìn Vương Khải Ninh và Sầm Lý đột nhiên bước đến, cau mày hỏi: “Hai người đến đây để giúp Trì Dữu nói chuyện sao?”

Theo nguyên tắc thì tất cả bọn họ đều là đồng nghiệp trong cùng một công ty và muốn nói điều gì cũng phải cân nhắc, Vương Khải Ninh khuyên nhủ: “Vạn Trình, chúng ta đều là đồng nghiệp của nhau, nếu anh có điều gì bất bình, có thể ra ngoài nói chuyện, ở nhà ăn có rất nhiều người, đừng làm mất mặt nhau như vậy.”

Vạn Trình cảm thấy có chút buồn cười, lớn giọng nói: “Là ai làm loạn như vậy? Khi đến gặp quản lý để tố cáo tôi, cô ấy có nghĩ đến chúng ta là đồng nghiệp không?”

Anh ta nói một cách hùng hồn, như cảm thấy lời mình nói chẳng có chỗ nào sai cả. Lúc này Sầm Lý lên tiếng: “Vạn Trình.”

“Anh muốn thế nào đây?”

“Tôi là người đã nói với quản lý rằng anh vô trách nhiệm trong công việc.”

“…”

Nghe đến đây, Trì Dữu đã hiểu.

Vào hai ngày trước, sau khi cô phàn nàn với Sầm Lý về chuyện của Vạn Trình, lúc đó anh nói rằng anh sẽ nói chuyện với Vạn Trình vào ngày thứ hai, nhưng lại không ngờ rằng anh trực tiếp nói thẳng với quản lý về việc này.

Hóa ra là như thế này.

Nghĩ đến đây, Trì Dữu lại đột nhiên cảm thấy Vạn Trình hỏi tội cũng coi như là hỏi đúng người, dù sao cô đúng là đang thầm oán trách Sầm Lý.

Sầm Lý cũng là một trong những người lập kế hoạch chính của dự án Bình Minh, mặc dù anh trẻ tuổi hơn so với Vạn Trình, nhưng vì vị trí của anh nên anh ta cũng giữ cho Sầm Lý một chút thể diện. Cho dù biết rằng việc tố cáo là do Sầm Lý làm, nhưng anh ta vẫn không thể nói gì và không tiếp tục chất vấn Trì Dữu nữa, mà ngay lập tức quay lại phản bác Sầm Lý:

“Sầm Lý, anh có ý gì đây? Chúng ta đều là đồng nghiệp, tôi không có thù oán gì với anh, hơn nữa chúng ta đều đến từ đại học Thanh Hoa, vậy thì dù sao tôi cũng có thể được coi là tiền bối của anh? Anh lại đến gặp quản lý để tố cáo tôi?”

Đối mặt với tiền bối Vạn Trình, Sầm Lý không có chút biểu tình gì trên gương mặt, giọng điệu vô cùng bình tĩnh như thể đang phân biệt đối xử vậy.

“Sự khác biệt nằm ở chỗ, một người học hệ đại học chính quy ở Thanh Hoa, còn một người thì học nghiên cứu sinh ở Thanh Hoa đấy.”

Vương Khải Ninh không nhịn được mà phá lên cười.

Mạnh Tuyền trong lòng không ngừng khen ngợi.

Tự cho rằng việc bản thân vào được đại học Thanh Hoa là một điều tuyệt vời, và vì thế mà coi thường học lực của người khác. Bây giờ thì tốt rồi, bị những sinh viên nghiên cứu sinh của đại học Thanh Hoa chế nhạo.

Đây có thể được gọi là học thức đánh bại học thức.

Vẻ mặt của Vạn Trình sững sờ trong giây lát.

Về vấn đề trình độ học vấn, người thường không thể hiểu rõ được, nhưng trái lại người trong cuộc thì biết rằng, trình độ học vấn của nghiên cứu sinh có vẻ cao, ở các trường đại

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp