Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 20: Dọa người


8 tháng

trướctiếp

Nội y nóng bỏng, tiếng động dọa người.

Vãn Gia bị hù cho giật mình liền không chút do dự đóng cửa uỳnh một cái.

Bóng dáng Chúc Ngộ Thanh xuất hiện sau cánh cửa làm bằng kính.

Anh nhìn cánh cửa tủ, rồi quay lại nhìn người đang lúng túng bên cạnh.

Một tay cô nắm lấy chiếc khăn tắm, bên ngoài chiếc khăn tắm để lộ ra cổ nhỏ tinh tế, tiếp đó là hai bả vai trần, đường cong xương quai xanh rõ ràng thẳng tắp, đưa tầm mắt xuống dưới là hình ảnh một đôi chân thon dài trắng nõn.

Trong vài giây ngay cả hô hấp Vãn Gia cũng quên mất, cô vô cùng xấu hổ vì bị anh nhìn chằm chằm như thế: "Hôm nay. . . .  .sao anh về sớm thế?"

"Xong việc rồi nên anh về sớm một chút." Chúc Ngộ Thanh thuận tay kéo cà vạt xuống, rồi tiếp tục tháo đồng hồ.

Sau khi tháo xong đồng hồ, anh lại lấy tay cởi khuy áo sơmi, anh khẽ nâng cằm, tầm mắt vẫn đang dừng lại ở trên người Vãn Gia.

Một người có dáng người cao to đứng giữa phòng thay đồ, không hề có ý định né tránh.

Cửa tủ ở phòng để đồ đều được làm bằng kính trong suốt có thể nhìn xuyên qua, chân Vãn Gia giống như đã mọc rễ không thể nhúc nhích, cô đứng đó trông coi để đề phòng anh đột nhiên lại càng không dám mở tủ ra để lấy áo ngủ.

Nhưng như vậy lại thành ra rất kỳ cục và mất tự nhiên, cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại, dưới cái nhìn chằm chằm của Chúc Ngộ Thanh, cô nuốt nước bọt: "Cổ anh… còn ngứa không?"

Dường như là được cô nhắc nhở, Chúc Ngộ Thanh đưa tay ra đằng sau sờ cổ: "Có một chút, em giúp anh xem thử xem?"

Thừa dịp anh cúi đầu cởi áo vest, Vãn Gia vội vàng nói ra một câu: "Em đi thay quần áo trước đã."

Vừa nói chuyện cô vừa mở cửa tủ, tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ, lại tiện tay vùi luôn bộ nội y kia sâu xuống phía dưới, ôm ngực rời đi.

Đợi cô thay quần áo xong, Chúc Ngộ Thanh đã yên vị ngồi ở bên giường.

Anh chống hai tay lên nệm, ống tay áo được xắn lên gọn gàng, vạt áo sơmi cũng được kéo ra khỏi lưng quần, tiện tay cũng cởi bỏ luôn hai cái cúc áo, nhìn qua có chút mệt mỏi.

Một người dù cho có tràn đầy năng lượng đến đâu đi nữa sau quá trình làm việc với cường độ cao cũng sẽ có lúc mệt mỏi, giảm bớt đi sự đanh thép.

Cô cẩn thận vạch cổ áo ra nhìn, một mảnh da trắng tinh.

"Chắc là ổn rồi, không còn vết đỏ nữa." Vãn Gia thành thật nói cho anh.

Chúc Ngộ Thanh từ cổ họng rặn ra một câu, mơ hồ trả lời: "Vậy giúp anh mát xa một tí, cổ anh hôm nay hơi mỏi."

Khác với lần trước, lần này là anh đối diện với cô, anh cúi đầu, trán anh đặt trên bụng của cô.

"Hôm nay đi ra ngoài à?" Anh hỏi.

"Vâng, em ra ngoài đi dạo, gặp gỡ bạn bè."

"Hai ngày nay anh hơi bận, đợi đến cuối tuần anh đi cùng em có được không?"

Cuối tuần anh vẫn nên ngủ bù thì hơn.

Vãn G

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp