Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 28: Sinh khí


8 tháng

trướctiếp

 “Không có, em không nghĩ gì cả.” Cô trả lời là theo bản năng.

Ánh mắt của Chúc Ngộ Thanh vẫn đặt trên người cô, đôi mắt anh nhìn cô như muốn nhìn sâu vào lời nói kia để tìm hiểu.

Vãn Gia bị nhìn đến cứng đờ đành phải tìm cớ thoái thác: “Thật mà, em không nghĩ gì cả, hôm nay mệt quá nên em hơi buồn ngủ.”

Chúc Ngộ Thanh vẫn không nói chuyện.

Đối diện tầm mắt anh hai giây, Vãn Gia đành chủ động ôm lấy eo anh: “Anh không mệt sao?” Hôm nay từ sớm đến tối bị quay như chong chóng, còn phải tiếp đãi một vài vị khách đặc biệt, chắc canh còn phải mệt hơn cô. 

“Vẫn bình thường. Ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày thì sẽ đỡ hơn nhiều.”

Lời nói có vẻ bình thường nhưng không hiểu sao Vãn Gia cảm thấy chột dạ, nhưng nghe không ra tâm trạng lúc này của anh.

Cô có chút hối hận, không nên vì một câu nói không đầu không đuôi của Phan Phùng Khải mà để bụng, lại còn vì thế mà suy nghĩ nãy giờ, cô ngẩng đầu, hôn lên môi anh như hối lỗi.

Nụ hôn vừa kết thúc, Chúc Ngộ Thanh xoa vai cô: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”

Quả thật hôm nay rất mệt, Vãn Gia ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng tắm rửa, Chúc Ngộ Thanh ở phòng khách một lát, xử lý mấy tin nhắn rồi mới đứng lên vào rửa mặt.

Từ phòng tắm bước ra, anh cầm chiếc khăn lông lau tóc, vừa định đi ra ngoài uống nước tầm mắt vừa tìm kiếm cô đã thấy Vãn Gia đã nằm ngủ trên giường.

Chăn che đến xương quai xanh, cô đang đeo bịt mắt an tĩnh ngủ, một chân đung đưa bên ngoài chăn. 

Chúc Ngộ Thanh đứng nhìn cô một lúc, tay anh vẫn lau tóc, cuối cùng đi đến mép giường, anh nhấc chân của cô cho vào chăn, còn không quên giúp cô ém chăn lại tránh cho cô nửa đêm thức giấc vì lạnh.

Người trên giường vẫn không có động tĩnh nào, dường như không nhận thức được, hẳn là hôm nay cô quá mệt mỏi nên mới vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay.

Lòng bàn tay anh đan vào tay cô, Chúc Ngộ Thanh nhìn chăm chú vào người con gái đang ngủ say, dường như cầm lòng không đặng nên anh cúi đầu xuống trao cho cô gái trong lòng một nụ hôn nhẹ nhàng. Đáng tiếc người đang say giấc kia vẫn không hề hay biết. 

Sớm ngày hôm sau, Vãn Gia đã tỉnh giấc.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, trời đã sáng rồi và hơn nữa hình như bên cạnh cô đang có người ngủ cùng….

Hô hấp như ngừng lại, cô nghiêng đầu, nhìn thấy Chúc Ngộ Thanh an ổn nằm một góc.

Dáng ngủ của anh rất quy củ, người nằm thẳng, tay đặt ở trên bụng, dáng vẻ vô cùng văn nhã .

Đêm qua có đôi khi cô cảm thấy rất nóng, có lúc lại cảm giác rất nặng như có người ôm chặt lấy, hóa ra là do người đang ngủ ở kia. Hôm qua mệt đành mặc kệ anh làm loạn, bây giờ tỉnh táo cô có chút muốn trả thù.

Tối hôm qua bị anh trêu chọc đến mức tỉnh giật mình tỉnh dậy làm cô ban đầu có chút hơi hoảng, theo thói quen muốn tháo bịt mắt xuống nhưng bị anh đè tay lại không cho cô cử động. Trong đêm tối mơ hồ cô như bị khống chế, bóng đêm như phóng đại cảm xúc của cô, cô lúc đó như một con cá nằm trên thớt mặc cho anh làm loạn. Anh lúc đó mạnh mẽ làm người ta sợ hãi, hành động dường như vương một chút tâm cơ khó nói nhưng không muốn cho cô biết.

Đến cuối cùng, mới từ từ tháo bịt mắt của cô xuống.

Tiếng chuông điện thoại từ tủ đầu giường vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Chúc Ngộ Thanh bị đánh thức, anh sờ đến di động từ từ lấy lại tỉnh táo.

Hóa ra là điện thoại công việc, anh liền ngồi dậy nhận điện thoại.

Mặc dù mới ngủ dậy, âm thanh còn hơi buồn ngủ, có chút khàn như bị cảm nhưng anh cũng nhanh chóng ổn định lại giọng nói bình tĩnh giải quyết công việc.

Vãn Gia một lần nữa nhắm mắt lại, chui vào trong chăn tự cuộn mình thành cái kén nhỏ. Đột nhiên chăn bị kéo ra, người đang nhận điện thoại kia ngăn hành động tự gói mình của cô, nắm chặt lấy bàn tay không an phận của người dưới chăn.

Không lâu sau Chúc Ngộ Thanh mới cúp điện thoại, lúc này cô mới phản ứng lại.

Vãn Gia muốn rút tay ra, bị anh nhẹ nhàng siết chặt: “Em tức giận sao?”

“…… Không muốn nói chuyện với anh.” Vãn Gia giận dỗi mắng một câu.

Chúc Ngộ Thanh cười cười rồi bế cô lên.

Cả hai người đều chưa mặc quần áo, Vãn Gia định giãy giụa hạ, lại bị anh chặn lại: “Lại động.”(Ứng dụng TᎩT)

Trong giọng nói như có chút cảm xúc khác thường, đương nhiên Vãn Gia cảm nhận được, cô không dám làm loạn nữa, đành phải lên tiếng kháng nghị: “Anh đừng nhúc nhích nữa, kệ em đi……”

Thấy Chúc Ngộ Thanh không nói gì chỉ chăm chú nhìn mình nên cô đành ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, một lát sau anh dịu dàng nói: “Anh đi làm trước, em cứ ngủ đi nhé!”

Nói xong liền xoay người xuống giường, nhặt áo ngủ rơi trên đất đi vào phòng tắm. Phải công nhận tấm màn che làm việc cực tốt, không một tia nắng nào có thể lọt vào trong phòng, Vãn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp