Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 29: Về nhà


8 tháng

trướctiếp

“Anh về thăm Brandon.” Chúc Ngộ Thanh nói.

Vãn Gia vốn định ra đón, nghe thấy anh nói vậy liền quay lại ngồi trên ghế: “Vậy thì tiếc quá, anh đi nhầm nơi rồi, hôm nay nó không có ở đây.”

Chúc Ngộ Thanh không nói gì, anh cởi nút áo tây trang sau đó trở về phòng thay quần áo.

Một lúc sau anh mới quay lại phòng khách, vừa ngồi xuống ghế anh đã thuận miệng hỏi một câu: “Sao em không vào thư phòng mà làm việc?”

“Em mệt quá lại lười nữa, ngồi ở đây cho tiện.”

Vãn Gia ngồi ở trên thảm, một chân co lên, một chân khác duỗi ra, dáng ngồi thoải mái nhưng một lúc chắc sẽ đau lưng.

Chúc Ngộ Thanh ngồi một lát rồi đứng lên đi lấy nước, vừa uống nước vừa thuận tiện xem bộ dạng làm việc của cô.

Vãn Gia bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, hai tai dần dần hồng lên, xấu hổ đến mức không thể tập trung nên đành phải nghiêng đầu có ý kiến: “Không phải anh muốn đi xem chó à?”

Chúc Ngộ Thanh cũng ồ lên một tiếng, không nhanh không chậm đáp lại: “Nghỉ một lát, không vội.”

“……” Vãn Gia dứt khoát mặc kệ anh, tập trung làm cho xong việc của mình.

Chúc Ngộ Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi uống xong một cốc nước mới ngồi xuống sô pha, đem cô bế lên: “Sao lại thế này, tính tình gần nhất của em có vẻ khó chịu nhỉ?”

“Đến kỳ sinh lý.” Vãn Gia cựa mình nhưng không lay chuyển được anh, đành phải mặc kệ người phía sau muốn làm gì thì làm.

“Không phải em vừa mới hết sao?”

“Lại tới nữa, được chưa?”

“Ừm, nhưng mà có vẻ không ổn định lắm, hay là ngày mai đi bệnh viện tra thử xem?”

Vãn Gia quay đầu: “Trước kia sao em không phát hiện ra anh cũng để ý nhiều chuyện nhỉ?”

“Chuyện em không phát hiện còn nhiều lắm, đừng vội bất ngờ.” Chúc Ngộ Thanh đáp.

Anh là người rất có trật tự, đấu võ mồm cũng nói năng rành mạch, ung dung thong thả.

Vãn Gia vờ nghiêm mặt nhìn anh, cuối cùng không nhịn được mà phì cười.

Chúc Ngộ Thanh nhìn thấy cô như vậy rốt cuộc cũng tươi tỉnh hơn, xoay người ôm hôn mặt cô, đến khi di động vang lên từng hồi thì anh mới tạm bỏ qua cho người trong lòng.

Vừa rồi bị anh bắt nạt đến hô hấp khó khăn, Vãn Gia phải nắm chặt lấy góc áo anh mới có thể từ từ lấy lại nhịp thở, trong khi đó anh vừa ôm chăt cô vừa cầm máy lên.

Chúc Ngộ Thanh vừa xem tin nhắn trên điện thoại vừa cầm lấy chân cô: “Quá lạnh, lần sau em không được ngồi dưới đất nữa nhé.”

“Thảm dày lắm, không có việc gì đâu.” Vãn Gia ngoan cố đáp lại nhưng đúng lúc Chúc Ngộ Thanh mở loa ngoài phát đoạn tin nhắn ghi âm: “Em dâu chắc phải là người ngoan ngoãn hiền lành, công dung ngôn hạnh đầy đủ mới khiến tổng giám đốc Chúc của chúng ta tự giác như vậy, tổng giám đốc Chúc dạo này đi công tác chỉ chăm chăm sợ người ở nhà một mình thôi đấy nhé, rượu cũng đẩy hết cho chúng tôi, bản thân thì nhàn nhã uống trà, cậu làm như vậy mà được à.” 

Đột nhiên anh đưa tới như vậy, Vãn Gia có hơi hơi giật mình, Chúc Ngộ Thanh trấn an cô: “Đang khen em đấy.”

Nói xong, lại đưa điện thoại cho cô: “Em muốn xem một chút không, còn nhiều lắm.”

Vãn Gia đành phải nhận lấy điện thoại, phía trên cũng có vài tin nhắn nhắc đến cô.

Là một group chat, mọi người đột nhiên nhắc tới cô, còn có người thả ảnh chụp lén cô hôm ở hôn lễ.

Trong ảnh chụp chung, Chúc Ngộ Thanh đang ngửa đầu uống rượu, mà cô đi theo bên cạnh, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm vào anh. Động tác nắm tay áo anh lộ ra nội tâm khẩn trương, khó trách bị người ta lấy ra trêu đùa.

Lại lướt lên vài tin nhắn trước đây, ngoại trừ mấy tin nhắn trêu ghẹo cuộc sống hôn nhân thì chính là khen ngợi cô.

Mọi người ai cũng khen cô hiền huệ, ôn nhu, chỉ thiếu nước không đem mũ hiền thê đội lên cho cô.

Vãn Gia bật cười, Chúc Ngộ Thanh ôm lấy vai cô, trêu ghẹo vành tai nhỏ: “Mấy lời như vậy em nghe cho vui thì được, đạo lý đối nhân xử thế khen ngợi đi kèm thưởng thức, nhưng đa số lại nghiêng về xã giao, em cần có một chút cảnh giác.”

Đêm hôm khuya khoắt lại đột nhiên được tham dự một lớp tâm lý học.

Vãn Gia giả vờ nghiêm túc: “Bản chất của khen ngợi cũng là một loại khích lệ mà.” Nói rồi không đợi Chúc Ngộ Thanh đáp lại, đầu cô lại nảy số một chút: “Từ từ, mọi người đều khen em hiền huệ, vậy về sau đến cốc nước em cũng không thể cho anh tự đi lấy, đúng không?”

Chúc Ngộ Thanh cạn lời, sau một lúc lâu mới hỏi: “Sao lại nghĩ như vậy, nếu vậy lúc người khác khen em thẳng tính, về sau có phải cái gì em cũng nói toẹt ra à?” 

Âm thanh không gợn sóng, nhưng ánh mắt lộ ra một tia nghiêm túc, Vãn Gia tự giác đẩy câu chuyện về phía anh: “Vậy còn anh?”(Ứng dụng TᎩT)

“Cái gì?”

“Anh cũng từng bị như vậy đúng không, bị người khác dùng lời nói đánh giá bản thân.”

Chúc Ngộ Thanh nở nụ cười, thong thả ung dung hỏi một câu: “Rốt cuộc em cũng nhớ tới anh à, muốn hiểu thêm về anh sao?”

Ánh mắt anh tràn đầy ôn nhu, còn không quên trêu ghẹo cô: “Chứng nhận kết hôn cũng lãnh lâu rồi, hôn lễ cũng mới làm xong, bây giờ em mới hứng thú tìm hiểu về con người anh, có phải hơi chậm không nhỉ?”

Vãn Gia nhìn chằm chằm vào anh như cố gắng hiểu ẩn ý đằng sau câu nói ấy, rốt cuộc là trêu ghẹo hay là…… u oán?

Cô thả chân xuống, thân thể hướng ra bên ngoài vòng tay người sau lưng: “Thôi tạm thời em cũng không nhất định phải b

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp