[Mỹ Thực] Sinh Hoạt Mỹ Vị Sau Khi Trở Về Thành Phố

Chương 4: La Thanh Mai không vui


6 tháng

trướctiếp

[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

La Thanh Mai nhìn La Thanh Hồng và Hắc Bát uống hết bát canh dưa chua kia, đang định đứng lên thu dọn thì Bắc Bát vội vàng ngăn cô lại.

“Không cần dọn đâu, Thanh Hồng, nhanh, mau mang em gái anh đi của hàng bách hóa chơi một chút đi, để chỗ này tôi dọn là được rồi.”

Hắc Bát nghĩ bản thân dù đi cũng không phụ giúp thêm được gì, không bằng ở nhà giúp mọi người thu dọn.

La Thanh Hồng gật đầu: “Được rồi, vậy bọn tôi đi trước đây.”

Hắc Bát tiễn hai người ra đến cửa, nhìn hai người rời đi rồi quay lại trong phòng, ngửi mùi thơm của thức ăn vẫn còn thoang thoảng trong không khí, rồi lại sờ cái bụng ăn no căng của mình, nghĩ thầm tay nghề của La Thanh Mai tốt thật đấy, không hề thua kém mấy đồ đệ của đầu bếp trong nhà hàng tí nào.

Anh ấy nhìn xung quanh, không biết La Thanh Mai có biết làm bánh không, hôm nào phải hỏi cô xem thử.

Hắc Bát bê mấy cái chén để vào trong bồn rửa sạch, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng ăn, lại cầm mấy lọ nước tương, giấm vừa mượn được bỏ vào trong một cái túi, anh ấy nghĩ tới cái gì đó, tiện tay lấy thêm hai quả quýt bỏ thêm vào túi.

“Ông nội Hà, bà nội Hà, cháu đến trả nước tương nè!” Hắc Bát đẩy cửa sân ra, gọi về phía hai ông bà cụ đang nghe radio.

Ông nội Hà ngẩng đầu lên, thấy Hắc Bát thì cười một cái, “Cháu để vào trong phòng bếp giúp ông là được rồi.”

Hắc Bát vâng một tiếng, rồi lấy ra hai quả quýt đặt lên bàn, “Ông nội Hà, bà nội Hà, cháu mời hai người ăn quýt.”

Bà nội Hà ngửi thấy mùi hương trên người Hắc, bà cụ bắt lấy cánh tay của anh ấy: “Trên người cháu có mùi gì thế?”

Hắc Bát hơi sửng sốt, anh ấy dơ cánh tay lên ngửi thử: “Có mùi gì sao ạ? Chắc là mùi thức bám lại đấy bà.”

Ông nội Hà cầm lấy một quả quýt bóc vỏ ra, sau đó lấy một múi đưa đến bên miệng bà nội Hà: “Cơm trưa nay có người nấu cho cháu à?”

“Vâng, em gái của một người bạn của cháu nấu, tay nghề nấu ăn của cô ấy rất tốt, cháu ăn đến no không đi được luôn.” Hắc Bát cười kể lại cho hai ông bà cụ nghe, anh ấy cũng không nghĩ nhiều, cứ coi như kể chuyện vui cho hai ông bà cụ nghe là được, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.

Ông nội Hà gật đầu: ”Chiều nay cháu còn phải đi làm đúng không? Mau đi đi, không lại trễ giờ bây giờ.”

Hắc Bát nhìn đồng hồ treo trên tường: “Úi, vậy cháu đi luôn đây.”

Ông nội Hà nhìn Hắc Bát hấp tấp chạy đi thì có chút buồn cười, ông cụ chờ đến khi nghe được tiếng khóa cửa từ nhà bên cạnh thì quay sang nhìn bà cụ, lúc này bà nội Hà còn đang đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó: “A Dung, đến giờ ngủ trưa rồi.” 

“Mùi hương kia thật sự quá hấp dẫn rồi, tôi muốn ăn thử.” Bà cụ cầm tay ông cụ nói.

“Được, tôi bảo A Ngôn tìm cho bà ăn có được không?” Ông nội Hà cười nói.

“Ừm, để A Ngôn đi tìm đi.”

La Thanh Hồng và La Thanh Mai cùng nhau đi đến đường Xuân Hoa, lúc sau hai người lại đi đến đường Đông Hoa ở con phố bên kia, bên này có một trung tâm thương mại, người đến người đi rất náo nhiệt, tấp nập.

“Thanh Mai, có muốn đi cửa hàng bách hóa mua chút gì đó không? Anh hai đưa em đi.”

La Thanh Mai lắc đầu nói: “Không cần đâu, em muốn đi chợ cũ hơn.”

“Đi chợ cũ mua cái gì?” La Thanh Hồng không hiểu cô đang nghĩ gì, nhưng vẫn đưa La Thanh Mai đến đường Cờ Đỏ.

“Chỉ là đi dạo một chút thôi anh.” Cô muốn đi xem xem chỗ này có bán gia vị mà cô cần không.

Mấy năm nay ở dưới nông thôn, cô không tiết kiệm được nhiều tiền, La Thanh Mai lại chưa bao giờ ngược đãi bản thân mình trong khoản ăn uống, nên giờ trong tay cô cũng chỉ có ba mươi mấy mao.

Nghe nói nhà máy thực phẩm Hồng An có phúc lợi rất tốt, tiền lương của công nhân tạm thời đã gần ba mươi nguyên, La Thanh Mai cẩn thận tính toán, vậy thì mỗi tháng có thể tiết kiệm được không ít. 

Chợ kiểu cũ bên này cũng không hề ít người, nhìn qua mọi người càng ưa chuộng kiểu truyền thống như này hơn, người đến đây so với trung tâm thương mại bên kia cũng đông hơn nhiều, La Thanh Mai đi dạo thỉnh thoảng cũng dừng lại ở một vài quầy hàng, nhưng cuối cùng cũng không mua gì.

La Thanh Hồng cũng đi cùng cô một lúc, sau đó bị quán sửa xe đạp gọi đi mất.

La Thanh Mai thấy thế không khỏi nở nụ cười, La Thanh Hồng trước kia cũng chỉ biết ăn với chơi, bây giờ ở đây trái lại tìm được công việc, biết sửa xe đạp rồi.

Cô đi dạo một vòng không mua được gia vị cô muốn, nhưng lại nhìn trúng mấy cái chén sứ rất đẹp, nghe nói là từ thời dân quốc truyền lại.

Hồi trước có một trạm thu mua những đồ vật cổ, để lưu trữ di tích văn hóa, những người sợ rắc rồi, hoặc thiếu tiền gì đó đều mang đồ đến chỗ này bán.

Bây giờ chính sách mới được ban ra, có nhiều thứ thay đổi, mọi người dần dần đã nhận ra được giá trị của những món đồ này, giá cả trên thị trường theo đó mà cũng tăng lên.

La Thanh Mai đối với những đồ cổ này không hiểu kỹ lắm, cô chỉ thích sưu tầm bát đĩa đẹp thôi, dù gì thì đồ ăn mà được bày biện đẹp mắt, người nhìn cũng vui mắt không phải sao?

Cô trở lại chỗ cửa hàng sửa xe đạp, thấy La Thanh Hồng đang ngồi xổm dưới đất, lắp ráp một chiếc xe đạp, hai tay bây giờ đã dính đầy dầu máy, đen nhánh, nhưng anh ấy không thèm quan tâm mà chỉ chuyên tâm làm việc.

La Thanh Hồng làm xong việc, phần còn lại thì giao cho học viên đang học việc ở tiệm làm nốt, anh ấy rửa tay sạch sẽ rồi đi đến bên cạnh La Thanh Mai: “Anh hai giúp em làm một cái xe đạp, sau này dùng nó đi làm cho thuận tiện.”

“Anh hai, em muốn xin ở ký túc xá trong nhà máy.” La Thanh Mai suy nghĩ rồi nói thêm: “Nhưng nếu có thể tự mình thuê trọ sẽ tốt hơn.”

Cô không muốn ở nhà, không chỉ bầu không khí áp lực, lại còn không được làm việc mà bản thân muốn làm, rất khó chịu.

Nếu khi trước thì cô có thể chịu đựng một chút cũng không sao, nhưng mấy năm nay ở đại đội La Loan, cô ở tự do đã quen rồi, không muốn trở lại cuộc sống bị gò bó như vậy nữa.

La Thanh Hồng trầm mặc một lúc, anh ấy có thể hiểu được suy nghĩ của cô, bởi vì ở nhà, đến anh ấy còn không có phòng riêng của mình, chỉ có thể dựng tạm một cái giường ở phòng khách.

Nhưng tay nghề của anh ấy tối, phúc lợi của nhà xưởng khí lại không tồi, nên anh ấy xin vào ở ký túc xá, bình thường cũng không hay về nhà.

“Anh hai giúp em nghĩ cách.” La Thanh Hồng cau mày nói: “Cả chuyện xe đạp, cũng đừng nói.”

“Cảm ơn anh hai.”

Hai anh em về đến nhà thì trời cũng đã tối, cha La hôm nay có ca trực tối, đã đi làm trước rồi. Trương Tố Anh nhìn hai người trở về sắc mặt lập tức trầm xuống.

Bà ấy nghĩ đến chuyện sáng hôm nay thì trong lòng bùng bùng lửa giận, đúng là càng lớn càng không đặt ông bà già này vào mắt.

La Thanh Mai liếc nhìn Trương Tố Anh, cô không nói gì mà đi về phòng mình, cẩn thận cất bát sứ mới mua vào túi đồ dưới gầm giường.

Chỉ một lúc sau, La Thanh Hồng liền gọi vọng vào bảo cô ra ăn cơm, cô nhìn lại thì thấy chỉ có một bát canh mặn, trong nồi thì chỉ còn nửa bát cháo khoai lang, căn bản không đủ cho hai người ăn.

Sắc mặc La Thanh Hồng cũng không mấy tốt đẹp, anh ấy định mở tủ đồ ra lấy gạo thì lại phát hiện tủ bị khóa mất rồi, ở trong thùng một hạt gạo cũng không thấy!

La Thanh Hồng tức giận đùng đùng, đang muốn đi tìm Trương Tố Anh lấy lại chìa khóa thì La Thanh Mai kéo tay anh ấy lại, cô lắc đầu tỏ ý anh đừng tìm bà ấy.

Bây giờ mà làm ầm lên với Trương Tố Anh thì bà ấy lại càng có lý do mà giày vò hai người bọn họ.

Trong cái nhà này, còn ai cho hai bọn họ sự yêu thương đây?

La Thanh Mai tâm trạng bình thản, may trưa nay ăn no, nên tối không đói.

Cô ngồi trên giường của mình, xem ra chuyện dọn ra ngoài sống phải nhanh chóng thực hiện rồi.

Trời vừa hửng sáng, La Thanh Hồng đã gọi La Thanh Mai dậy, vệ sinh một chút, rồi ngồi xe đạp xuất phát.

Thành phố Đông Lương có rất ít đèn đường, có nhiều đoạn trên đường chỉ có thể bật đèn pin để đi.

Đến được đường lớn, có thể bắt gặp những người đã dậy sớm làm việc, một vài thanh niên còn vừa đạp xe vừa hát lớn, rất phô trương.

La Thanh Mai chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh, đến con đường ở gần nhà máy, hai người họ nhìn thấy một ít sạp quán đang bán đồ ăn sáng, không ít người dừng lại mua.

La Thanh Mai không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, nếu sau này không có công việc, cô cũng sẽ mở một sạp bán đồ ăn.

La Thanh Hồng đưa La Thanh Mai đến nhà ăn, chào hỏi sư phụ Lương một tiếng, sau đó từ từ đi về phía xưởng máy móc, anh ấy phải trở về để đi làm.

Công nhân tạm thời không chỉ có La Thanh Mai mà còn có hai người nữa, là một cô gái trẻ và một người phụ nữ trung niên, hai người bọn họ vừa nhìn thấy La Thanh Hồng với sư phụ Lương chào hỏi vài câu, bởi vậy ánh mắt nhìn về phía La Thanh Mai có thêm phần dò xét, đánh giá.

Đến nhà máy thực phẩm Hồng An làm nhân viên tạm thời, ít nhiều gì cũng phải có một chút quan hệ, mà quan hệ này ít hay nhiều về sau cũng ảnh hưởng không nhỏ đến công việc phải làm.

“Khụ!” Sư phụ Lương ho một tiếng, nhìn ba người đang đứng trước mặt mình, nghe thấy tiếng ho của ông cụ, trừ La Thanh Mai ra hai người còn lại đều bối rối mà cúi đầu.

Sư phụ Lương là người quản lý toàn bộ nhà bếp, vốn dĩ nhân viên tạm thời tới làm việc không do ông cụ quản, nhưng nể tình La Thanh Hồng đến nhờ vả, ông cụ lần này đành vất vả một chút.

“Nếu đã vào làm việc ở Hồng An, thì cần nhanh tay nhanh chân lên.” Sư phụ Lương cũng không định dạy bọn họ cái gì: “Bên kia có mấy rỏ rau, giờ các cô rửa sạch đi để chút nữa sẽ đem xào.”

La Thanh Mai không nói gì, quay người dẫn đầu đi về phía bồn nước.

Tại biết bản thân sẽ làm việc trong bếp, nên La Thanh Mai đã tự chuẩn bị găng tay cao su, cô kéo ra một giỏ rau xanh, mở vòi nước bắt đầu rửa rau.

Hai người còn lại nhìn cô thuần thục làm việc, rồi lại nhìn bao tay của La Thanh Mai, đáy mắt hiện lên một tí hâm mộ, cũng không dám chần chừ nữa, vội vàng bắt đầu làm việc.

Nhà ăn có trợ cấp, làm tại nhà ăn cũng có chỗ tốt, đó là ăn cơm tiêu ít tiền, nếu như đầu bếp tốt tính, thì còn có thể thiên vị một chút.

Hộp cơm của La Thanh Mai không nhỏ, cô uống hai muỗng cháo khoai lang, khoai lang được bào mỏng thành sợi, sau đó đem nấu cùng gạo đã được ngâm trước, vị thơm ngọt đều hòa cùng nhau rồi tan vào trong miệng, ăn rất ngon.

Cô biết cháo khoai lang này là một đồ đệ của sư phụ Lương nấu, xem ra sau này có thể học hỏi phương pháp từ chỗ người ta.

Thời gian một ngày trôi qua cũng rất nhanh, La Thanh Mai cả ngày hôm nay chỉ ngồi trên cái ghế nhỏ rửa đồ, nhưng cô cũng đã làm quen được hết với mọi người trong bếp.

Xưởng máy móc hình như bận hơn bên này, La Thanh Hồng làm việc đến tận khuya mới ra được bên ngoài, sau đó chở La Thanh Mai về nhà.

“Anh hai, mai em tìm người hỏi một chút, thuê một căn trọ để ở.” Chứ không mỗi ngày đều đi sớm về trễ thế này quả thật rất mệt mỏi.

“Anh nhờ Hắc Bát tìm giúp em, anh ấy quen biết rộng, sẽ có tin tức nhanh thôi.” La Thanh Hồng cũng không thích về nhà, sắp xếp chỗ ở cho em gái xong xuôi thì anh cũng không cần về nữa.

Về đến nhà, bếp tắt, đồ ăn cũng nguội ngắt, mặc dù hai người đã ăn tối bên ngoài rồi, nhưng Trương Tố Anh làm như này thật sự khiến người khác khó chịu.

Đến khi La Thanh Mai trở về phòng cô liền phát hiện đồ của mình bị đụng vào, cô để đồ vật rất ngăn nắp, bởi vậy đồ gì bị đụng qua liếc mắt liền thấy.

Ngoài ra, hai bình dưa chua với tóp mỡ, mà cô đem từ chỗ Thanh Niên Tri Thức về cũng không thấy đâu.

La Thanh Mai hít thở sâu, cô biết là ai làm, cũng chỉ có La Thanh Lan mới có cái thói lục lọi đồ vật của cô như thế này, cái người chị gái này lấy chồng rồi mà cũng không sửa được thói hư tật xấu này.

Cô kiểm tra túi đồ khác, mấy bát đĩa mà cô sưu tầm được vẫn còn ở đây, nhưng trong nhà chắc chắn không thể ở lâu được nữa.

La Thanh Mai đi ra ngoài tìm La Thanh Hồng: “Anh hai.” Lúc cô nói chuyện cũng không hạ giọng xuống, Trương Tố Anh ở phòng bên cạnh mặc dù đã tắt đèn nhưng cũng chưa ngủ.

“Thế nào rồi?” La Thanh Hồng đang lấy sổ ra tính toán lại số liệu một chút, thấy em gái đi tới, thì nhường cho cô cái ghế dài.

“Đồ của em bị lục, hai bình tóp mỡ với dưa chua cũng bị mất, La Thanh Mai bình tĩnh nói: “Ngày mai em liền ra ngoài tìm phòng ở.”

La Thanh Hồng nghe xong thì tức giận đập bàn: “La Thanh Lan có bệnh à! Sáng mai anh hai đưa em ra ngoài tìm phòng ở!”

Trương Tố Anh nằm trong phòng nghe trộm nhìn không được mở cửa đi ra quát lớn: “Tìm phòng trọ cái gì? Chê trong nhà nhiều tiền không có chỗ sài đúng không?” ( truyện trên app tyt )
“Ừm, tiền thì không nhiều, nhưng ở trong nhà con sống không vui.” La Thanh Mai nhìn về phía Trương Tố Anh: “Nếu mẹ thật sự muốn ngăn cản thì quản cho tốt La Thanh Lan đi.”

“Con…” Trương Tố Anh trừng mắt nhìn La Thanh Mai, lời đến bên miệng nhất thời cũng không cách nào nói ra.

La Thanh Hồng tò mò nhìn sang La Thanh Mai, cô nắm được nhược điểm gì của La Thanh Lan, mà có thể làm Trương Tố Anh kiêng kỵ như thế.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp