"Nghe gì chưa! Năm nay trong số sinh viên năm nhất thật
sự có 50 Omega đấy!"
"Không phải chứ, nhiều như vậy sao? Tôi nhớ thời điểm
của chúng ta chỉ tuyển được 20 người."
"Không biết nhà trường nghĩ gì, nghe nói lần trước tỷ
lệ Omega tốt nghiệp không đến 10%. Thậm chí có một số ít vừa tốt nghiệp, đều được
chỉ định làm y tá cho bệnh viện quân đội. Họ đều là ở bên ngoài cơ sở quân
sự."
"Mấy người cũng không phải không biết Omega là nhóm
thuộc tính đặc biệt. Đa phần đều là phái đến trường quân sự để mạ vàng. Còn
muốn vào biên chế cái gì? Có thể tốt nghiệp là tốt rồi!"
"Tôi thấy mấy người suy nghĩ nhiều rồi, nói không chừng
trường học đang tìm phúc lợi cho học sinh chúng ta? Mấy người nghĩ xem, những
Omega kia mặc dù không thích hợp lên chiến trường, nhưng so với những cái kia
một đám lão già thô lỗ, bọn họ thực sự có sức hấp dẫn hơn nhiều, so với một đám
con trai thô bạo suốt ngày ở chung thỉnh thoảng cũng cần phải điều chỉnh một
chút chứ."
Hôm nay là ngày khai giảng của trường đại học Quân sự Đế
Hải, một số đàn anh đàn chị Alpha có nhiệm vụ đến cổng trường chào đón các tân
sinh viên, thừa dịp nhàn rỗi, tụ lại với nhau câu có câu không mà nói chuyện.
Trong đó có một nam sinh tóc đầu đinh, ngoại hình nhanh nhẹn
vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc thoáng nhìn thấy đằng xa có bóng người đi tới
giọng nói không khỏi có chút ngưng trệ: "Hắc, bộ dạng này cũng quá đặc
biệt!"
Những người khác bị thu hút bởi lời nói của cậu ta, tò mò
nhìn theo, bỗng chốc ánh mắt không ngừng biến hoá.
Dưới tác động của thị giác, pheromone trong cơ thể bọn họ âm
thầm dao động nhẹ, còn chưa kịp trao đổi hai câu tâm đắc với nhau thì đã thấy
người chạy tới trước mặt.
Mái tóc vàng óng mượt dường như phản chiếu lại sự nhiệt
huyết của ánh mặt trời, khuôn mặt quá mức đẹp mắt như vậy, chỉ cần mỉm cười,
giống như lộ ra hơn phân nửa ánh xuân.
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp như món hàng thủ công
được làm thật tỉ mỉ dưới bàn tay đắp nặng của ông trời, trong nháy mắt liền có
thể nhận ra thân phận Omega của đối phương.
Trong đại học quân sự Đế Hải tuy rằng số lượng Omega khan
hiếm, nhưng thắng ở gien ưu tú, ngày thường cũng thường xuyên gặp một hai người
trên đường, nhưng không giống như hiện tại tầm mắt của đối phương chỉ nhàn nhạt
đảo qua, ngay lập tức cảm thấy có chút hít thở không thông.
Omega như vậy với Alpha mà nói, sức hấp dẫn có thể nói là
chí mạng.
Những vị Alpha trong ngày thường luôn tự hào về sức hấp dẫn
của bản thân, hôm nay sững người một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, hỏi
một cách nghiêm túc: "Vị bạn học này, có cần đưa em đến ký túc xá
không?"
Hầu hết alpha đến làm tình nguyện cũng là vì các sinh viên
Omega năm nhất, có thể đầu năm học tới xin số điện thoại, chính là bước tiến
đầu tiên.
Tại học viện quân sự có tỷ lệ AO gần 99:1 như Đại học Đế Hải
quân, sự tồn tại của Omega quả thực như quốc bảo hiếm có. Mặc dù ngày thường
huấn luyện và kiểm tra đánh giá không được tốt lắm, nhưng việc ghép đôi gì đó,
thiếu một người không có một người nhưng lại là thật. Mọi người đều hiểu đạo lý
Tiên Hạ Thủ Vi Cường.
[Tiên Hạ Thủ Vi Cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế ]
Ánh mắt alpha như hổ nhìn mồi, nhưng Lộ Cảnh Ninh đã quen
rồi, nhẹ nhàng vò đầu bức tóc: "Tôi không đi ký túc xá, tôi chỉ đến hỏi
đường thôi, nhà thi đấu của trường chúng ta đi thế nào?"
Nam sinh đầu đinh mơ hồ cảm thấy Omega này khác với những
người mà hắn thường thấy, ngay từ đầu cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này không
khỏi sửng sốt một chút: "Em muốn đi nhà thi đấu?"
Lộ Cảnh Ninh: "Hả? Khiêu chiến ngày nhập học không phải
diễn ra ở nhà thi đấu sao?"
Có người phản ứng trước rồi chỉ đường cho cậu: “Nhìn thấy
toà nhà có đỉnh hình tam giác kia không? Chính là nó."
Lộ Cảnh Ninh quay đầu nhìn lại liền thấy, cười híp mắt vẫy
tay với bọn họ: "Cảm ơn."
Dáng vẻ một tay xách theo một chiếc túi trên vai lộ ra vài
phần cà lơ phất phơ, không nói thêm gì nữa, xoay người liền hướng về nhà thi
đấu đi tới.
Bọn họ nhìn cậu rời đi, sững sờ nhìn nhau rồi im lặng trao
đổi ánh mắt.
Từ lúc nào Omega bắt đầu có hứng thú với loại thử thách đánh
đấm này vậy?
Dự thi đương nhiên là không có khả năng, chẳng lẽ có bạn đời
ở đấy?
Chết tiệt, một cây cải trắng tuyệt đẹp lại có thể lại bị một
con heo nào đó mang đi! cmn đáng hận!
Lộ Cảnh Ninh đã sớm đi xa, căn bản cũng không biết tâm tư
nhỏ trong lòng những người đó, hay nói chính xác hơn, cậu chưa từng quan tâm
Quang não trong túi quần bỗng nhiên rung lên hai cái, liếc
coi là ai gọi đến, lười biếng nhấn lựa chọn kết nối. Không chờ đối phương mở
miệng, cậu ngay lập tức lên tiếng: "Được rồi, được rồi. Đừng giục nữa, tôi
đến ngay đây!"
Cách quang não, vẫn có thể nghe tiếng reo đinh ta nhức óc,
ngay cả giọng nói thô bạo của Vu Kình Thương cũng bị che mất đi: "Cậu
nhanh lên được không! Chỗ dành cho tân sinh viên chúng ta sắp bị đập ra bã
rồi."
Lộ Cảnh Ninh cười nhạt nói: "Như thế nào, không phải
nói một đám Alpha đều rất xuất chúng sao? Lúc này một người có thể đánh cũng
không có, lại muốn trông cậy vào một Omega là tôi. Không thấy xấu hổ sao?"
Bản thân Vu Kình Thương là một Alpha, nghe được liền hộc một
ngụm máu: "Cút cút cút, cậu còn ở đó mà chế giễu. Năm cuối nào có dễ bị
chúng ta khiêu khích như vậy, giờ lên lớp ở trường mấy học kì chẳng lẽ học uổng
phí hết sao? Hơn nữa, dựa vào cậu thì sao? Người đang đấu khẩu với bộ dạng lục
thân không nhận *, chỗ nào giống với Omega hả?"
*Lục thân không nhận: mất hết tính người ( lục thân: anh,
em, vợ con đều không nhận)
"Cậu xác định?" Lộ Cảnh Ninh nhướng mày, "Sao
tôi lại không giống Omega chứ, cậu có thể tìm ra người đẹp hơn tôi thử
xem?"
Vu Kình Thương nếu mà đang ở trước mặt cậu, có thể đem quang
não viết đầy chữ tự luyến trên mặt: "Lộ Cảnh Ninh, cậu đẹp hay không đẹp
liên quan rắm gì tới tôi! Tóm lại, mẹ nó nhanh lên! Mặc kệ A hay O cậu đều là
sinh viên năm nhất, muốn bẽ mặt thì cùng nhau bẽ mặt đi, đừng tưởng có thể phủi
sạch quan hệ!"
Lộ Cảnh Ninh đem quang não rời ra xa vài phần, đợi đến khi
Vu Kình Thương phát cuồng xong, mới uể oải nói: "Biết rồi, biết rồi, lập
tức tới ngay."
Nói xong, không đợi Vu Kình Thương đáp lại liền ngắt máy.
Cậu nhìn về tòa nhà có mái hình tam giác gần ngay trước mắt,
khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Khiêu chiến sinh viên năm nhất à? thực là,
làm ra sự tình này..."
Thử thách khiêu chiến vào ngày nhập học cho sinh viên năm
nhất là truyền thống của Quân sự Đế Hải trong nhiều năm qua.
Tất cả sinh viên năm nhất đều có thể thách đấu với đàn anh
cuối cấp vào ngày nhập học. Nếu chiến thắng họ có thể giành được nhiều tài
nguyên quân sự hơn cho sự nghiệp học tập tiếp theo của mình. Nghe nói nếu ở
trận thách đấu kết thúc có thể hoàn thành một chọi ba, sau khi ra trường chí ít
trong quân bộ có thể đảm nhiệm chức vụ tướng lĩnh bốn sao trở lên.
Tuy nói vậy, nhưng thực lực của sinh viên năm nhất và sinh
viên cuối cấp có cách biệt rất lớn, huống chi là một chọi ba, dù có vận may
thắng được một vị học trưởng, một năm cũng không có nổi một hai người, cho nên
kiểu thử thách này về cơ bản được gọi là "giai đoạn tự tìm đường chết của
lính mới".
Ngay cả như vậy, vì để bản thân thắng được tài nguyên quân
sự ít ỏi, phàm là tân sinh có chút tự tin vào thực lực của mình đều có mong
muốn thử sức.
Dù sao thì cùng lắm chỉ là vừa mới khai giảng đã bị đánh
thành đầu heo mà thôi, cũng không phải mất một miếng thịt.
Mà ở trường Quân đội nơi Alpha hoành hành, Omega không có ưu
thế về thể chất, qua nhiều năm, Omega năm nhất trên cơ bản đều tự hiểu lấy mà
lựa chọn yên lặng từ bỏ cơ hội khiêu chiến. Vì thế, giống như những vị học
trưởng kia theo bản năng cho rằng Lộ Cảnh Ninh là đang tìm người, căn bản không
có suy nghĩ là cậu sẽ tham gia dự thi.
Gia cảnh Lộ Cảnh Ninh cũng không tồi, tục xưng trong nhà có
mỏ, với điểm tài nguyên của trường học kỳ thật cũng không quá coi trọng, chỉ là
đơn thuần không thích những Alpha kia trời sinh đã có cảm giác ưu việc.
Nói là đi vì tân sinh viên tranh đoạt khẩu khí, chẳng bằng
nói là chuẩn bị đi đập phá sân đấu của Alpha toàn trường.
Từ xưa, Lộ Không Bân đã hy vọng có một Alpha để kế thừa gia
nghiệp, ai ngờ liên tiếp sinh đến lão tam Lộ Cảnh Ninh vẫn là Omega, trong cơn
tức giận dứt khoát đem Lộ Cảnh Ninh từ lúc còn nhỏ coi như Alpha để nuôi nấng.
Mặc dù ngoài mặt Lộ Cảnh Ninh không nói gì, nhưng nút thắt
trong lòng từ khi còn nhỏ chưa bao giờ biến mất, càng lớn lên hành động càng
buông thả, giống như một con nhím người đầy gai, gặp ai liền đâm người đó.
Ngay trong kỳ nghỉ hè trước khi khai giảng này, cậu vừa mới
trải qua kì phát tình đầu tiên, lúc đó bác sĩ nói pheromone của cậu có chút đặc
thù, về sau không dễ tìm được Alpha phù hợp.
Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Lộ Cảnh Ninh lại không khỏi cảm
thấy có chút muốn cười.
Chậc, đám alpha đó có gì cái gì tốt, còn không phải vừa đứng
trước mặt cậu hai chân liền nhũn ra sao? Hiện nay đã sớm không phải cái thời A
cường O nhược, người có pheromone càng mạnh, sử dụng thành thạo hơn mới chính
là chính là lão đại!
Lộ Cảnh Ninh nghĩ nghĩ, cứ vậy một tay xách túi đeo vai bước
vào nhà thi đấu lúc nào không ai phát hiện ra.
Cứ tưởng con Husky Vu Kình Thương sẽ vẫy đuôi ba quỳ chín
lạy để mời đấng cứu thế vào cửa, kết quả đứng ở cửa nữa ngày mà chẳng thấy được
cái tên quen thuộc kia.
Lộ Cảnh Ninh nhíu mày khó chịu lấy ra quang não: "Vu
Kình Thương, cậu có chuyện gì? Tôi đang đứng ở cửa ra vào, không biết qua đón
một chút sao?"
Lúc lâu sau, giọng nói điên cuồng của Vu Kình Thương truyền
qua quang não: "A a a, đợi một chút, đợi một chút! Tôi xem xong trận đấu
này liền đi qua! Thao, này đánh cũng quá mẹ nó đáng sợ rồi!"(App TᎩT)
"..."
Lộ Cảnh Ninh: "Xem xong trận này cậu cũng không cần qua
nữa."
Không cho Vu Kình Thương có cơ hội cầu xin, cậu liền ngắt
máy, ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm nhà thi đấu.
Ở vị trí hiện tại của Lộ Cảnh Ninh không thể nhìn thấy tình
huống cụ thể trên sân đấu, nhưng có thể nhìn thấy qua màn hình tinh thể lỏng
cực lớn ở trung tâm.
Trên sân đấu nam sinh cao lớn vô tình đá một cước vào người
đối diện, động tác dứt khoát lưu loát như sách giáo khoa biểu diễn, không có
một chút động tác dư thừa, có thể thấy hắn cũng đã trải qua huấn luyện chiến
đấu chuyên nghiệp.
Lộ Cảnh Ninh nhướng mày trầm ngâm, dường như hiểu tên gia
hoả không có tiền đồ Vu Kình Thương vừa rồi vì sao lại mê đắm.
Cho dù cậu là loại người hay bắt bẻ gần như hà khắc trong
mắt người khác, trên màn hình gương mặt kia cũng có thể nói là hoàn mỹ.
Chính là người này toàn thân toát ra khí tức nhàn nhạt xa
cách, khí chất độc nhất vô nhị này rất thích hợp tạo cảm giác áp bách cho kẻ
địch trên chiến trường. Ngày thường đại khái cũng sở hữu năng lực hấp dẫn kiềm
chế sự quyến rũ mang đòn chí mạng.
Nhưng đây là đối với người bình thường mà nói, Lộ Cảnh Ninh
trong đầu chỉ có một từ đặc biệt thích hợp: Trang bức*
*Trang bức: giả dạng kém cỏi dễ dàng không có gì để phơi bày
nhưng thực sự năng lực thì lại rất khủng bố.
Bất quá Alpha từ trước đến nay đều tự đại, hơi có chút thực
lực ngạo mạn một chút cũng là bình thường.
Lộ Cảnh Ninh híp mắt đứng ở đó nhìn trong chốc lát, liền
xách ba lô đi về phía chỗ báo danh.
Trận thách đấu sắp kết thúc, các giáo viên trong văn phòng
đăng ký cũng đang chăm chú theo dõi trận đấu trên sân, họ vô cùng ngạc nhiên
trước cậu sinh viên năm nhất xuất sắc này.
Mãi cho đến khi một tấm thẻ thông tin được ném lên bàn, mới
hậu chi hậu giác mà hồi phục lại tinh thần, liền nghe thấy cậu bé đang cười
toét toét trước mặt nói: "Thưa thầy! em muốn báo danh."
Khi ngẩng đầu lên, ấn tượng đầu tiên là mái tóc vàng rực rỡ
thiếu chút nữa không mở nổi mắt.
Vị giáo viên này hằng năm đều phụ trách đăng ký cho tân sinh
viên, nhưng cũng đã rất lâu chưa từng thấy sinh viên nào đẹp như vậy, không
khỏi hơi sửng sốt.
Tướng mạo này, cũng không giống như là Alpha đi?
Ông cầm thẻ thông tin của học sinh quét, nhìn thấy thuộc
tính đăng ký là Omega trong cột thông tin không khỏi chần chờ, ông ân cần nhắc
nhở: "Vị bạn học này mặc dù khiêu chiến là sự kiện do trường tổ chức, thế
nhưng nó thật sự rất nguy hiểm không phải chỉ để cho tuỳ tiện cho vui. Nhất
thời không khống chế được đã khiến khối người phải nằm trong bệnh viện mười
ngày nữa tháng. Cậu xem, có muốn suy nghĩ lại không?"
Lộ Cảnh Ninh đương nhiên biết suy nghĩ của đối phương, trong
lòng cười nhạt, nhưng chỉ thản nhiên nhướng mi: "Không cần suy xét."
Thầy giáo nhìn khuôn mặt quá mức bắt mắt của cậu, bất lực
thở dài, lắc đầu hoàn thành đăng ký cho cậu.
Omega xinh đẹp tinh xảo như vậy chỉ thích hợp làm linh vật ở
hậu phương, lại một hai phải chạy ra chiến trường, hiện tại xem ra, cũng chỉ hi
vọng các học sinh năm cuối biết thương hoa tiếc ngọc.
Dù sao, một khuôn mặt đẹp như thiên sứ như vậy, bị tổn
thương thật sự đáng tiếc.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc may mắn, hôm nay mở hố!