Kí túc xá của Quân sự Đế Hải được chia thành ba khu vực cho
Alpha, Omega và Beta.
Sinh viên Omega thống nhất sống bên hồ nhân tạo ở phía tây
nam của trường, cách ký túc xá Beta gần nhất một sân tập, và xa hơn nữa, là khu
ký túc xá của Alpha.
Cho dù số lượng Omega ít đến đáng thương nhưng không khó để
nhận ra nơi nghỉ ngơi hay bất kì chỗ nào cũng đều được trường an bài vô cùng
tốt, chính là vô cùng quan tâm tới những Omega này.
Có thể nói là nâng niu trong lòng bàn tay sủng ái.
Ngay cả các quy tắc trường học luôn luôn nghiêm ngặt nhưng
đối với Omega đều nhân từ không ít, càng có không ít điều khoản đặc biệt được
đặt ra để bảo vệ họ, tràn đầy thiện ý muốn tạo cho bọn họ một cuộc sống học
đường tươi đẹp.
Ký túc xá của Lộ Cảnh Ninh ở số 262 khu 3. Là một phòng dành
cho hai người, ngay thời điểm cậu tới, bạn cùng phòng đang nhìn vào màn hình
tinh thể lỏng nghiên cứu cái gì đó, dù nghe tiếng cửa được đẩy vào thì cũng
không ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Lộ Cảnh Ninh thấy đầu tiên khi đi vào đó chính là
đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ của bạn học.
Sở dĩ nói tỉ mỉ là bởi vì cậu rất nghi ngờ rằng người bạn
này đã mất một khoảng thời gian mà cậu không thể tưởng tượng được mà chải tóc
đến độ tinh xảo như thế này.
Từng sợi tóc được chải cực kỳ gọn gàng, mượt mà, so ra mái
tóc vàng của Lộ Cảnh Ninh chỉ có thể nói là vô cùng tuỳ ý.
Nhìn chiếc giường trống cạnh cửa sổ và ánh sáng của những
ngôi sao chiếu qua cửa sổ sát đất, được bao trùm bởi bầu không khí ấm áp.
Lộ Cảnh Ninh đem vali sắp xếp xong, rốt cuộc vẫn là đi qua chào
hỏi bạn cùng phòng mới: "Chào bạn học?"
Vỗ nhẹ vai đối phương, người ngồi trước bàn gỡ hai cái tai
nghe xuống, lúc này mới định thần lại: "A, xin chào."
Chiếc kính gọng vàng mang vẻ đẹp tinh tế của Omega, đôi mắt
màu xanh biển hiếm thấy, nhìn không ra là đến từ tinh cầu nào. Tổng thể làm cho
người ta có cảm giác giống như một con mèo cao lãnh ngạo mạn xuất hiện trong
sách cổ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự xa cách nhàn nhạt.
Lộ Cảnh Ninh đơn giản quan sát một chút, cười cười duỗi tay
về phía cậu ta: "Tôi tên Lộ Cảnh Ninh."
Đối phương nhẹ nhàng nắm lại một chút: "Ngôn Hoà
Bân."
Độ ấm trên tay Ngôn Hoà Bân mang cho người ta cảm giác hoàn
toàn giống nhau, lạnh như băng.
Sau khi hai người giới thiệu với nhau xong không ai nói gì
nữa, hiển nhiên Ngôn Hoà Bân không phải là loại người nhiệt tình gì, về phần Lộ
Cảnh Ninh đã sớm buồn ngủ muốn chết, đồ vật cũng không buồn thu dọn lại cứ thế
lên giường đánh một giấc.
Nhưng mà còn chưa kịp ngủ thì cửa phòng đã bị gõ. Lộ Cảnh
Ninh kéo chăn bông muốn làm bộ như không nghe thấy, kết quả sau khi Ngôn Hoà
Bân mở cửa, giọng nói yếu ớt từ bên ngoài truyền vào, không thể khống chế chui
vào lỗ tai của cậu: "Cái đó... Xin chào, chúng tôi là từ kí túc xá bên
cạnh, chúng tôi đến đây để chào hỏi."
Ngôn Hoà Bân ngữ điệu nhàn nhạt mà "Ừm" một tiếng,
giới thiệu xong thấy đối phương thỉnh thoảng cứ nhìn vào bên trong, khẽ xoay
người, chỉ vào người nào đó trên giường: "Các người tìm cậu ta?"
Hai người ở cửa, người thấp hơn tên là Nhậm Cẩm, người cao
hơn là Túc Gia Niên.
Túc Gia Niên nghe vậy, giọng điệu có chút kích động:
"Vị này... Hẳn là bạn học đánh bại hai vị học trưởng ở trận đấu?"
Ngôn Hòa Bân nhíu mày, hiển nhiên không hiểu rõ ý tứ trong
lời nói của bọn họ.
Nhậm Cẩm lấy ra quang não, nhanh chóng tìm bài đăng trên
diễn đàn của trường, vẻ mặt sùng bái mà giới thiệu: "Là cậu ta! Là cậu ta!
Trận đấu tân sinh ngày hôm nay một Omega đánh với hai Alpha! Hiện tại, được lan
truyền trên các diễn đàn của trường! Thật đáng tiếc khi ấy tôi không có mặt ở
đó, quả thật là quá mạnh!".
Sau khi liên tiếp truyền đầy tin tức, Lộ Cảnh Ninh rốt cục
không ngủ được nữa, xoa xoa tóc, buồn ngủ ngồi dậy: "Diễn đàn học đường gì
vậy?”
Hai người ở cửa bắt gặp tầm mắt của cậu, theo bản năng thẳng
lưng, không biết như thế nào, trên mặt liền đỏ lên, động tác nhất trí mà cúi
đầu: "Xin chào! Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo!".
Lộ Cảnh Ninh: "...?"
Cậu cũng không phải là Alpha, chỉ nói một câu, mấy người này
đỏ mặt cái gì?
Nghe hai người nói xong, ngáp dài từ trên giường bước xuống,
Lộ Cảnh Ninh cuối cùng cũng hiểu đại khái.
Không có gì bất ngờ, sau khi kỳ tích một chọi hai của cậu bị
truyền ra ngoài, toàn bộ diễn đàn trong khuôn viên trường của Đại học quân sự
Đế Hải hoàn toàn nổ tung rồi.
Đặc biệt là phân tích đồ họa cộng thêm kết hợp với video lần
lượt được tải lên, bây giờ cả trường đều biết trong số tân sinh viên năm nay có
một Omega bùng nổ tố chất Alpha, không chỉ thân pháp có thể đánh bại Alpha, hơn
nữa kĩ năng thực chiến là hạng nhất, mà ở trận đấu liền trực tiếp một chọi hai,
xưa nay chưa từng có, quả thực có thể trực tiếp ghi vào sử sách!
Quan trọng nhất chính là giá trị nhan sắc của tân sinh Omega
này cũng có thể nói là gần như hoàn hảo!
Sóng gió của bài viết còn phát triển đến cuối cùng, khi các
sinh viên tung ra một số ảnh chụp ở sân đấu, bất kể nhìn từ góc độ nào, tỷ lệ
đường nét của khuôn mặt như vậy đều gần như hoàn mỹ, cơ hồ phù hợp với suy nghĩ
của mọi người về Omega đỉnh cấp.
Có nhan sắc lại có thể đánh nhau, Omega thần tiên gì vậy?!
Một đám Alpha trên mạng gần như phát điên.
Ngao ngao ngao ngao ngao ngao, bọn họ thực sự có thể!
Lộ Cảnh Ninh lật đến cuối cùng, sắc mặt cũng không dễ nhìn
lắm.
Không phải một đám Alpha này nên cảm thấy đả kích khi bị một
Omega thống trị sao? Nhưng sao mọi chuyện lại phát triển thành cái dạng này?!
Chết tiệt, một lũ chỉ biết dùng cái chân thứ ba mà suy nghĩ!
Cậu rời khỏi bài viết, trên diễn đàn trong khuôn viên trường
lại lật lại, nghi hoặc nhíu mày, hỏi: "Văn Tinh Trần kia đâu?"
Nhậm Cẩm nghi hoặc: " Ai?"
Lộ Cảnh Ninh: "Chính là cái người cũng một chọi hai,
cuối cùng ở trận thứ ba... Khụ, lại thua Alpha."
"Ồ, cậu là nói tới hắn hả!" Nhậm Cẩm chợt hiểu ra,
"Tôi nghe nói, xác thực có Alpha quả thật cũng hoàn thành một chọi hai,
nhưng sao lại có thể so sánh với cậu được! Tất cả sự chú ý của mọi người đều
dồn vào cậu! Cậu phải biết rằng, cậu là Omega đầu tiên vượt qua được thử thách!
Trời ạ, trước nay không có Omega nào có thể lợi hại như vậy! Lộ Cảnh Ninh, cậu
rốt cuộc như thế nào làm được?".
Lộ Cảnh Ninh nghe cậu ta lại bắt đầu thao thao bất tuyệt,
cậu từ tai này nghe qua tai kia, thất thần nhìn về phía cửa sổ.
Nhậm Cẩm cùng Túc Gia Niên đều nhìn ra cậu có chút thất
thần, phi thường thức thời đánh ha ha một cái, tìm cớ rời đi.
Sau khi đem người tiễn đi, Ngôn Hoà Bân nhìn thoáng qua biểu
tình Lộ Cảnh Ninh, hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Lộ Cảnh Ninh trầm mặc một chút, ngập ngừng hỏi: "Nếu có
người không hy vọng đánh một chọi ba trong vòng khiêu chiến, cậu nghĩ nguyên
nhân là gì?"
Ngôn Hoà Bân suy nghĩ một lát: "Đại khái là không muốn
gia nhập Đế Hải Tuần Vệ đội?"
Lộ Cảnh Ninh: "Đế Hải Tuần Vệ đội?"
Ngôn Hoà Bân: "Cậu không biết?"
Lộ Cảnh Ninh lắc đầu.
"Đế Hải Tuần Vệ đội của trường chúng ta là một nhánh
đặc biệt bên quân đội, có sức ảnh hưởng tương tự như hội học sinh. Thuộc một
trong ba tổ chức quyền lực nhất trường, có quyền phát biểu tuyệt đối. Cùng với
quyền lực tương đồng, gia nhập đương nhiên không dễ dàng như vậy. Nói chính
xác, yêu cầu gia nhập đội tuần tra còn khắt khe hơn so với gia nhập hội học
sinh."
Ngôn Hoà Bân rất kiên nhẫn giải thích: "Tuy nhiên, theo
truyền thống của Quân sự Đế Hải, bất kì tân sinh viên nào xuất sắc hoàn thành
trận khiêu chiến một chọi ba, có thể trở thành một trong số họ vô điều
kiện."
"Cũng bởi vì cái này?" Lộ Cảnh Ninh càng nghe càng
thêm mơ hồ, "Sau khi thắng vòng khiêu chiến trực tiếp cự tuyệt không được
sao?".
Ngô Hoà Bân khẽ liếc cậu một cái, cũng không có giải thích,
chỉ nói với giọng điệu bình tĩnh: "Đế Hải Tuần Vệ đội, tuy rằng nói là tổ
chức nội của bộ Quân sự Đế Hải nhưng biên chế lại trực thuộc quân bộ Đế Quốc.
Nói cách khác, nếu vùng trời phụ cận xảy ra chiến tranh, Đế Hải Tuần Vệ đội -
chính là nhóm chiến sĩ đầu tiên của trường chúng ta ra tiền tuyến."
Lộ Cảnh Ninh nghe đến đó, rốt cục hiểu được.
Đối với học sinh học tại đại học quân sự, ai mà không đặt
mục tiêu cuối cùng là ra tiền tuyến, lúc này Đế Hải Tuần Vệ đội là cơ hội tuyệt
vời được bày trước mắt, e rằng chỉ có một lựa chọn duy nhất. Một khi từ chối,
liền ở trong mắt mọi người không khác gì một kẻ đào ngũ.
Nhưng bộ dáng của Văn Tinh Trần, mặc kệ thế nào, cũng không
giống như là người sợ hãi, nhát gan không dám ra chiến trường.
Bất quá tin tức này cũng làm cho Lộ Cảnh Ninh không khỏi
nghĩ đến một chuyện khác ——lão hiệu trưởng ngăn cản cậu tham gia trận đấu thứ
ba, có phải hay không có liên quan đến nhau?
Đột nhiên trên quang não xuất hiện lời mời tham gia nhóm,
khiến cậu phải thu hồi suy nghĩ.
Lộ Cảnh Ninh nhấp xác nhận, giây tiếp theo đã bị một đống
thông báo tin nhắn chôn vùi.
Cậu đầy đầu hắc tuyến mà tắt chức năng thông báo tin nhắn
liếc nhìn tên nhóm - 99 tỷ muội và một đóa hoa.
Cái quái gì thế?
...
Dù mới chỉ là ngày khai giảng đầu tiên, các tân sinh viên
Omega và Alpha đều phi thường có hiệu suất mà kéo tập thể vào một nhóm.
Chỉ riêng tên nhóm mà nói, nhóm tân sinh bên Alpha đã có vẻ
cứng nhắc hơn rất nhiều, tên là "Khu thắng cảnh cấp 4A", dường như sợ
người khác không biết mục tiêu của họ là A phá trời cao.
Lúc này, đề tài của nhóm không ngoài dự đoán vẫn như cũ xoay
quanh thử thách của tân sinh viên ngày hôm nay.
Một loạt bức ảnh chụp hiện trường được gửi lên, bởi vì có
không ít bộ sưu tập cá nhân, hiển nhiên so với diễn đàn của trường càng đầy đủ
hơn.
Thậm chí còn có người cố ý đem ảnh chụp xử lý trước, dưới
hiệu ứng ánh sáng, Lộ Cảnh Ninh đứng trên sân rực rỡ như ngôi sao sáng nhất
trong thiên hà Naya.
Tất cả Alpha chỉ nhìn khuôn mặt này, đều cảm thấy có chút
máu sói sôi trào.
"Mẹ kiếp, các huynh đệ đừng ngăn cản ta, ta yêu
rồi!"(App TᎩT)
"Ai đây, tên là gì? Mẹ kiếp, nhìn A như vậy, tôi cảm
giác tôi không nhịn được!".
"Ảnh chụp còn không? Tiếp tục đăng đi, đừng có ngừng,
tôi muốn xây dựng kho lưu trữ tư nhân độc lập của mình!".
"Một Omega A như vậy, chẵng lẽ còn chưa có bạn đời đi?
Hắc hắc hắc."
"Đừng, không phải chỉ có một mình cậu thích, tôi cũng
thích, vấn đề là người ta sẽ quan tâm đến cậu sao?"
"Không phải sắp phân viện rồi sao? Không biết cậu ta sẽ
vào viện nào, không chừng lại trở thành bạn học?"
"Các người đều đừng mong đoạt được! Là của tôi! Đã đóng
dấu!".
"Thích, cậu có thể dùng thực lực của mình cạnh tranh,
hiểu không?".
Văn Tinh Trần ngồi trong kí túc xá xem tạp chí tinh tế phiên
bản mới nhất, nhóm học sinh năm nhất sớm đã bị chặn ngay từ khi bước vào, nhưng
bạn thân của hắn, Khương Loan - người được xếp vào cùng kí túc xá với hắn, mở
ra quang não vẫn nhiệt tình tán gẫu, đột nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn hắn, cất
giọng trêu chọc nói: "Văn Tinh Trần, cậu nói xem đều là một chọi hai, vì
cái gì người ta nhân khí tăng vọt, cậu lại không người hỏi thăm?".
Văn Tinh Trần đem tầm mắt rời khỏi tạp chí, nhìn sang
hỏi:"Ý của cậu là?"
Khương Loan nhất thời cười ra tiếng. Tất nhiên hắn ta biết
lý do tại sao.
Muốn trách, chỉ có thể trách Văn Tinh Trần lớn lên khuôn mặt
tuấn tú có thể gọi là kẻ thù của toàn A.
Hắn là một tồn tại hoàn mĩ như vậy, cho dù chuyện gì cũng
không làm, trong mắt Alpha khác cũng quá mức có tính uy hiếp.
Ở một nơi gần như không có Omega như ở đây, đừng nói những
Alpha đó miễn phí tuyên truyền cho hắn, bọn họ không muốn hắn biến mất tại chỗ
là nhân từ rồi.
Nói cho cùng áp lực khi ở bên canh Alpha như Văn Tinh Trần
quá lớn, đối với chuyện này, Khương Loan, một người bạn thân quen biết hắn từ
lâu, hiển nhiên cảm thấy sâu sắc hơn bất cứ ai.
Nhưng có thể có biện pháp gì? Người đàn ông như Văn Tinh
Trần, đối với Omega thường thường chính là độc dược trí mạng, là sự tồn tại làm
cho bất kì Alpha nào cũng phải hâm mộ và ghen tị, từ nhỏ đến lớn quan hệ cá
nhân trong giới Alpha từ trước đến nay không tốt, có đôi khi quá mức ưu tú
chính là nguyên tội.
Nghĩ đến đây, Khương Loan cười hỏi lại: "Hay là, để tôi
xoát cho cậu một chút cảm giác tồn tại?".
Văn Tinh Trần lười biếng mà nhướng mi: "Tôi cũng có thể
giúp cậu công khai số lượng người yêu Omega mà cậu đổi trong một tuần cho mọi
người biết."
Khương Loan phất cờ trắng: "Tôi câm miệng là
được!"
"Thật tốt, cậu luôn đưa ra lựa chọn sáng suốt
nhất."
Văn Tinh Trần tán thưởng cười khẽ một tiếng, mở quang não
nhìn nội dung trò chuyện nhóm đang điên cuồng quay cuồng ở trên đó, ánh mắt hẹp
dài hơi nheo lại, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên cái tên thường xuyên xuất
hiện kia, mặt mày hiện lên một tia hiểu rõ.
Ồ, hoá ra cậu ta tên là Lộ Cảnh Ninh.
Tác giả có lời muốn nói: Văn Tinh Trần: Vẫn còn muốn cướp?
Ồ, của tôi.