Ăn Vạ Lật Xe

Chương 1


8 tháng

trướctiếp

Gần cổng Bệnh viện Nhân dân số 4 thành phố có một cây cầu vượt hình chữ "Phương" ( fāng ), bắc qua một con đường lớn sáu làn xe, cả cầu lên và xuống đều chỉ có một cầu thang.   

Thời tiết mùa hè nóng nực, gần hai giờ chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, đường nhựa bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt đến mức có thể chiên chín trứng, lá ngô đồng ven đường rũ xuống, tiếng ve kêu không ngừng trên cây, xung quanh cũng không có một chút gió nào.   

Chương Linh vừa ngân nga một bài hát vừa đi trên vỉa hè, định đi qua cầu vượt, đến trạm xe buýt đối diện đường để bắt xe.   

Mỗi tuần cô đều đến nhà cô Phí học một tiết thanh nhạc, thời điểm còn đi học trên trường, lịch học thanh nhạc sẽ vào cuối tuần, trong kỳ nghỉ hè thì chuyển thành chiều thứ ba. Ba mẹ cô cảm thấy con gái mình đã lớn lại ngoan ngoãn, cho nên cũng yên tâm để cho con gái đi học một mình.   

Chương Linh mặc một chiếc váy màu xanh biếc, chân đi giày trắng nhỏ, trên vai đeo ba lô, lảo đảo lắc lư đi tới dưới cầu vượt.   

Điện thoại di động trong túi chợt vang lên tiếng nhạc, Chương Linh dừng bước, lấy ra một chiếc điện thoại Nokia màu trắng, đây là quà mà ba mẹ mua tặng nhân dịp cô thi đậu vào Trung học số 5 Tiền Đường.

Thời điểm học trung học cơ sở, Chương Linh vẫn không có điện thoại di động, ba nói cô sắp trở thành học sinh trung học phổ thông, đến lúc sẽ có một chiếc điện thoại di động riêng.   

Điện thoại là bạn tốt Phạm Hân Ngôn gọi tới, cô ấy cũng thi đầu vào Trung học số 5. Chương Linh nhận điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói hữu khí vô lực của Phạm Hân Ngôn: 

"Cậu có biết quy định của trường Trung học số 5 có bao nhiêu biến thái không?"   

"Hả?" Chương Linh vừa nghe điện thoại, vừa đi lên cầu vượt, "Biến thái như thế nào?" 

"Nữ sinh không thể để tóc mái!" Phạm Hân Ngôn kêu rên một trận, "Nói là buộc đuôi ngựa thì nhất định phải lộ ra ót, trán mình rộng như vậy, thật sự là xấu muốn chết."

Chương Linh sờ sờ mái tóc ngắn của mình, hỏi: "Vậy tóc ngắn thì làm sao bây giờ?" 

"Không biết, cho dù là tóc ngắn thì cũng không thể để tóc mái..." Phạm Hân Ngôn cười xấu xa, "Ha ha, vậy chẳng phải là cậu còn thảm hơn mình sao?"   

Nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi đã rất quan tâm đến ngoại hình, mặc dù tất cả đều phải mặc đồng phục học sinh, nhưng bọn họ sẽ quan tâm đến kiểu tóc, sẽ cắt một số kiểu tóc hợp thời trang, hoặc dùng thêm phụ kiện tóc.  

Chương Linh không quá để ý đến những thứ này, nói: "Nếu thật sự không được, vậy mình cũng sẽ buộc đuôi ngựa."   

Phạm Hân Ngôn nghe được tiếng ồn của xe cộ đang đi dưới cầu vượt, hỏi: "Cậu đang ở đâu vậy?"   

"Trên đường đến lớp học." Chương Linh nói, "Hôm nay quá nóng, mình sắp bị nướng chín rồi, cậu đang làm gì vậy?"   

Lúc này Chương Linh đã đi qua cầu vượt, đang chuẩn bị đi xuống từ bậc thang khác.   

Phạm Hân Ngôn đáp lời: "Mình đang xem "Giọng hát hay" phát lại, có mấy người hát không dễ nghe chút nào, còn không hát hay bằng cậu, sao cậu không đi đăng ký dự thi?"   

Chương Linh bật cười: "Mình chưa từng xem chương trình này, có hay không?"   

"Rất hay! Mới phát sóng ba kỳ, chắc chắn cậu sẽ thích."

Phạm Hân Ngôn ở đầu dây bên kia nói cho Chương Linh nghe về chương trình này, Chương Linh không nghe kỹ, khóe mắt quét tới một bà lão đang từ phía đối diện đi tới —— tóc ngắn trắng, quần áo tối màu, lưng gù, tay phải xách một túi hoa quả, nhìn qua giống như quả cam.   

Bà lão đi rất chậm, không đi bên trái, cũng không đi bên phải, mà là đi thẳng ở giữa cầu thang. Cầu thang này không hẹp, có thể để cho ba bốn người đồng thời sóng vai đi, Chương Linh dịch sang bên phải, muốn nhường bên trái cho bà lão.   

Phạm Hân Ngôn còn đang giới thiệu thí sinh mà mình thích, Chương Linh thất thần nghe.

Cũng không biết tại sao, bà lão kia lại đi lệch phương hướng, càng ngày càng gần Chương Linh, chờ cô phản ứng lại, hai người đã lướt qua trong nháy mắt.  

"Ôi ôi ôi." Bà lão nhướng mày, cả người nhoáng lên một cái, nhắm mắt đụng vào người Chương Linh, Chương Linh hoảng sợ vội vàng đỡ lấy cánh tay bà lão, kêu lên: "Bà ơi cẩn thận!"   

Túi cam trong tay bà lão rơi xuống bậc thềm, miệng túi không được buộc lại, tất cả cam bên trong đều lăn xuống bậc thang.   

Phạm Hân ở đầu dây bên kia cả kinh: "Làm sao vậy?"   

"Không có việc gì, Hân Ngôn mình không nói chuyện với cậu nữa, vừa nãy thiếu chút nữa đã đụng phải người ta." Chương Linh nói xong liền cúp điện thoại.   

Cô đỡ bà lão, ném điện thoại di động vào trong túi xách, trong lòng đều là sợ hãi, cam rớt là chuyện nhỏ, nếu bà lão lớn tuổi như vậy ngã xuống cầu thang, đó mới là chuyện lớn!  

Chương Linh quan tâm hỏi: "Bà ơi, bà không sao chứ?"   

Trên mặt bà lão tràn đầy nếp nhăn, nhấc mí mắt đánh giá cô bé trước mặt —— Tóc ngắn, đeo một cặp kính gọng tròn, mũi nhỏ miệng nhỏ, khuôn mặt non nớt đến mức có thể bóp ra nước, vừa nhìn đã biết là một nữ sinh đáng yêu ngoan ngoãn.  

Thật sự là gây nghiệt —— bà lão thầm nghĩ, cô bé như vậy sau có thể để cho thằng nhóc kia gây họa?   

Bà lão nhớ tới nhiệm vụ của mình, tức giận trừng mắt nói: "Đứa bé này sao lại như vậy? Đi đường không chú ý, đụng rớt hết trái cây của ta rồi!"   

Chương Linh sững sờ không đáp lời, nghĩ thầm rõ ràng là do ngài tự mình đụng phải nha.   

Cô cũng không so đo, cảm thấy có thể là do bà lão bị say nắng, sau khi nói một tiếng "Xin lỗi" trước tiên đỡ bà ấy đi lên phía trên cầu vượt.

Bà lão cứng rắn nói: "Mau nhặt lên cho ta."   

Chương Linh không cự tuyệt, thanh thúy đáp: "Được ạ, vậy bà ở chỗ này chờ cháu một chút."   

Cũng không đợi bà lão trả lời, cô đã nhảy xuống bậc thềm.   

Bà lão giơ tay phải lên chống trán, miệng kêu to "Ôi ôi", ánh mắt lại len lén nhìn xuống dưới cầu vượt.   

Thời điểm Chương Linh nhảy xuống ba, bốn bậc thang cuối cùng, phía trước cô có một bóng dáng hiện lên, cô vội vàng ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một nam sinh cùng tuổi cô đứng dưới bậc thang, đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô.   

Chương Linh dừng bước: "?"   

Vóc người của nam sinh kia không cao, vừa đen vừa gầy, tóc hơi xoăn, màu tóc dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt nhạt, trên người mặc một chiếc áo thun cũ kỹ, không biết là màu xanh nhạt hay xám nhạt, đã bị giặt đến bạc trắng, vai trái còn có một lỗ thủng.   

Khuôn mặt cũng rất gầy, trên trán cùng cằm mọc một ít mụn, cả người đều là mồ hôi nhầy nhụa, bộ dáng không tính là đẹp mắt, thậm chí có thể nói là lôi thôi, nhưng đôi mắt lại sáng ngời có thần.   

Chương Linh phát hiện, con ngươi của cậu giống như màu tóc nhạt, dưới ánh mặt trời là màu cà phê rất rõ ràng, trong suốt sáng sủa, nhìn khá hiếm lạ.   

Chỉ là ánh mắt người này không thân thiện chút nào, quanh người hiện ra một cỗ khí tràng kỳ quái, ở trong mắt người khác, đây chính là một thằng nhóc mười mấy tuổi đang làm ra vẻ đẹp trai, rồi lại muốn che dấu sự khẩn trương của bản thân mình.   

Đáng tiếc, với kinh nghiệm của Chương Linh thì không thể nào luyện ra được mắt nhìn như vậy, cô bị vẻ mặt như lâm đại địch của nam sinh tóc xoăn hù dọa, tầm mắt dừng ở tay phải cậu, túi cam kia đã bị cậu nắm trong tay.  

Phía dưới cầu vượt không có cửa hàng, chỉ có một quầy báo lẻ loi, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi ở bên trong phất quạt.   

Xe cộ qua lại trên đường, xe buýt dừng cách đó vài chục mét, phía sau quầy báo là một hàng lan can sắt dài hơn 100 mét, phía sau lan can là công viên duy nhất trong khu phố này.   

Mùa hè nóng bức, đừng nói đi dạo công viên, ngay cả người đi bộ trên đường cũng không có mấy người, lúc này tất cả mọi đều đang trốn trong phòng điều hòa mát mẻ.   

Chương Linh đối mặt với cậu bé tóc xoăn gầy gò kia, phát hiện xung quanh ngoại trừ người đàn ông trong quầy báo cùng bà lão trên cầu vượt, một người cũng không có.   

Cô không nghĩ nhiều, đi xuống mấy bậc thang cuối cùng, thoải mái đứng trước mặt cậu bé tóc xoăn kia, nở nụ cười, lễ phép nói: "Xin chào, mấy quả cam này là do bà lão kia không cẩn thận làm rơi xuống, mình xuống đây nhặt giúp bà, cậu có thể đưa lại cam trong tay cho mình không, cảm ơn."   

Nói xong, cô quay đầu chỉ chỉ trên cầu vượt, bà lão đứng phía xa đang vẫy vẫy tay với bọn họ.   

Giọng nói của cô gái ngọt ngào nhẹ nhàng, giống như giọng hát uyển chuyển của cô vậy, dường như tóc xoăn sững sờ, tròng mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.   

Ngay khi Chương Linh cho rằng cậu sẽ trả lại quả cam cho mình, vẻ mặt của tóc xoăn biến đổi, giống như đột nhiên phục hồi lại tinh thần, giấu quả cam ra phía sau, tư thế chuyển từ đứng nghiêm thành đứng nghỉ, cà lơ phất phơ nâng cằm, mở miệng nói: "Cậu nói của bà ấy thì là của bà ấy sao? Ai làm chứng? Tôi nói cho cậu biết, đây là của tôi."

Có lẽ tóc xoăn còn đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói khàn khàn khó nghe, quả thực là khác nhau một trời một vực so với giọng nói nhẹ nhàng của Chương Linh.   

Người đàn ông trung niên trong quầy báo không nhịn được, "Phốc" một tiếng bật cười, cảm thấy cảnh tượng này thật sự là còn hay hơn so với tiểu phẩm xuân vãn.   

Chương Linh sợ ngây người, ban ngày ban mặt, *lanh lảnh càn khôn, cô đây là đụng phải lưu manh du côn sao?  

*Lanh lảnh càn khôn (朗朗乾坤): lảnh lảnh: Sáng sủa và trong trẻo; càn khôn: Ban đầu là tên hai quẻ trong Chu Dịch, dùng để chỉ trời và đất, thế giới, v.v. Mô tả rằng rõ ràng chính trị và thế giới hòa bình. Có thể hiểu như là công bằng bình đẳng.

Cô bị khí thế đúng lý hợp tình của tóc xoăn dọa sợ, rất nhanh đã phản ứng lại: "Không phải, sao lại là của cậu? Đây là do bà lão kia vừa mới làm rơi nha, bà ấy còn đang đứng ở đó, chú, chú cũng thấy đúng không?"   

Cô nhìn người đàn ông trung niên trong quầy báo xin giúp đỡ, người đàn ông cong miệng cười, mở ra một tờ báo lớn che kín mặt mình, lớn tiếng nói: "Đừng hỏi tôi, tôi không nhìn thấy gì cả!"   

Chương Linh sửng sốt, nghĩ thầm không ổn rồi, sợ là hai người này cùng một nhóm, trong lòng liền hoảng hốt.    ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tóc xoăn vẫn giấu quả cam ở phía sau, nhướng mày nói: "Thấy chưa? Đây là của tôi, tôi vừa mua nó trong một cửa tiệm trái cây." 

Chương Linh sống mười lăm năm, còn chưa từng thấy qua người vô lại không nói đạo lý như vậy, quay đầu lại liếc mắt nhìn bà lão trên cầu vượt, giọng điệu mềm nhũn nói với tóc xoăn: "Cậu đừng như vậy, quả cam này thật sự là do bà lão kia không cẩn thận làm rơi xuống, bà lão lớn tuổi, hình như còn có chút say nắng, cậu mau trả lại cho bà ấy đi."   

"Cậu không hiểu tiếng người sao? Em gái bốn mắt." Dường như tóc xoăn không kiên nhẫn, vung tay nói, "Đừng xen vào việc của người khác, mau đi, tôi không có thời gian cãi nhau với cậu!"

Như thế nào mà lại biến thành xen vào việc người khác và cãi nhau rồi?   

Chương Linh luống cuống tay chân, trong lòng cũng nảy sinh ý định rời đi, quả thật chuyện này không liên quan gì đến cô, nếu cứ tiếp tục thì sẽ đến lớp muộn.   

Chỉ là, là một thiếu niên xã hội chủ nghĩa tốt sống dưới cờ đỏ, cô nhìn đối phương cũng chỉ mười mấy tuổi, chẳng những không nói đạo lý mà còn lỗ mãng, thật sự là nhìn không vừa mắt, to gan khuyên nhủ: "Mình, mình không xen vào việc của người khác, bạn học, cậu, cậu như vậy là không đúng, đừng nói người mất của còn ở đây, cho dù họ không có ở đây, nhặt được đồ cũng phải giao cho chú cảnh sát mới đúng."   

Nghe được mấy từ "chú cảnh sát", người đàn ông trong quầy báo cười đến run rẩy, ngay cả tờ báo trong tay cũng phát ra tiếng xào xạc.   

Sắc mặt tóc xoăn càng trở nên khó coi hơn, trừng mắt kêu gào nói: "Ai là bạn học của cậu? Bớt làm thân đi! Muốn dạy dỗ ai? Cái gì mà người mất của với cảnh sát? Đây là của tôi!"   

Cậu nhấc túi cam kia lắc lắc một cái, giọng điệu tương đối thiếu đánh, "Cậu bảo là của cậu, vậy cậu thử gọi nó một tiếng xem nó có đáp lời hay không."

Đáy lòng Chương Linh lạnh lẽo, xác nhận mình đã đụng phải lưu manh, có lẽ đây chính là thiếu niên bất lương trong truyền thuyết đi?   

Thấy cậu còn nhỏ tuổi đã uốn tóc nhuộm đầu, có phải đã sớm không đi học nữa hay không? Có trường học nào cho phép học sinh làm tóc xoăn?   

Từ nhỏ Chương Linh đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, an ninh ở trung học cơ sở rất tốt, cho nên chưa từng tự mình gặp phải chuyện bắt nạt trong sân trường, chưa từng bị thanh niên ngoài trường tống tiền, càng không có khả năng tiếp xúc với chuyện đánh nhau ẩu đả, lúc này đối mặt với tóc xoăn hung dữ, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đe dọa đến từ bạn bè cùng trang lứa.   

Trên trán cô toát mồ hôi, hai chân không tự chủ được lùi về phía sau một bước.   

Tóc xoăn vẫn còn gân cổ nói: "Nhanh đi đi! Nếu không có tin tôi đánh cậu hay không!"   

Dứt lời còn vung nắm đấm về phía Chương Linh.   

Ánh mắt trợn tròn của Chương Linh dần dần phiếm hồng, nghẹn ngào nói: "Cậu cái người này. Sao lại không nói lý lẽ như vậy chứ?".(Cá Voi Team x App TᎽT) 

"Ai không nói lý lẽ?" Thấy đôi mắt sau cặp kính của cô nổi lên hơi nước, tóc xoăn có chút choáng váng, lời ra khỏi miệng lại là, "Này, cậu làm gì vậy? Cậu khóc cái gì? Tôi làm gì cậu? Cứ làm như tôi bắt nạt cậu vậy!"  

Cậu hùng hổ bức người, rất không nói lý lẽ, cuối cùng Chương Linh cũng không nhịn được, túm lấy dây balo trên hai vai mình, xoay người muốn rời đi.   

Cô không phải là người ngốc, ba mẹ từng nói với cô, cô còn nhỏ, nếu như đụng phải chuyện không nằm trong khả năng của mình, vậy quan trọng nhất chính là bảo vệ bản thân, không thể không tự lượng sức mình mà đi liều mạng với người khác.   

Dù sao cũng chỉ là một túi cam, cùng lắm là hết mấy chục đồng, Chương Linh tính toán tự mình bỏ tiền ra mua cho bà lão, dù sao cam bị rơi xuống cũng có trách nhiệm của cô.   

Về phần tên lưu manh này, chọc không nổi, chẳng lẽ còn không trốn nổi sao?   

Chương Linh tuyệt đối không nghĩ tới, chờ cô thật sự muốn đi, tóc xoăn lại không buông, hét lớn một tiếng: "Này! Cậu không được đi! Cậu nói rõ ràng cho tôi!"   

Sao lại lật lọng rồi?   

Chương Linh sợ tới mức cả người run lên, co chân chạy về phía trạm xe buýt, tóc xoăn tiến lên một bước túm lấy con thú bông treo trên ba lô của cô, dùng sức kéo một cái, sợi dây căng chặt, con thú bông bị cậu kéo xuống.  

Tóc xoăn lắp bắp kinh hãi, Chương Linh càng sợ hãi hơn, cô mặc kệ thú bông, chỉ muốn chạy đến nơi đông người, tóc xoăn vừa kêu to vừa túm lấy ba lô của cô: "Tôi đã bảo cậu không được đi!"   

Chương Linh chưa bao giờ trải qua trận chiến như vậy, khóc lóc nói: "Tôi cho cậu tiền, tôi cho cậu tiền, cầu xin cậu buông tha cho tôi đi!"   

Tóc xoăn: "..."   

Cậu khàn giọng gào thét: "Ai cần tiền của cậu?!"   

Sức lực trên tay vẫn không buông lỏng, vẫn cầm lấy ba lô của Chương Linh như trước, Chương Linh bị cậu túm không đi được, bật khóc: "Cứu mạng ..."

Đúng lúc này, một chiếc xe đạp đi ngang qua ở làn đường đột nhiên dừng lại, một dáng người cao gầy trực tiếp nhảy xuống, mặc cho chiếc xe đạp "phanh" một tiếng ngã xuống đất.   

Chương Linh tuyệt vọng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một nam sinh cao lớn ngược hướng mặt trời đứng trước mặt cô, trong mắt đều là nước mắt mơ màng nên không thấy rõ ngũ quan của cậu ta, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng vang lên: "Bạn học, xảy ra chuyện gì vậy?"   

Tóc xoăn đứng phía sau sững sờ tại chỗ.

Bởi vì... Vốn dĩ đây là lời thoại của cậu.   


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp