Ăn Vạ Lật Xe

Chương 5


8 tháng

trướctiếp

Bởi vì chuyện Tưởng Uân cưỡng ép đổi chỗ ngồi mà bầu không khí trong lớp 10 (6) có chút quỷ dị, mặc dù Chương Linh không biết rõ mọi chuyện, nhưng cũng có thể thông qua một vài câu mà đoán ra đại khái.   

Cô làm bộ như không biết gì, yên lặng đi tới bên cạnh chỗ ngồi, Tưởng Uân không còn lên cơn thần kinh nữa, rất tự giác đứng dậy nhường đường, Chương Linh nghiêng người đi ngang qua cậu, ngồi ở chỗ ngồi bên cửa sổ.   

Trong nháy mắt cô ngồi xuống, Tưởng Uân cảm thấy linh hồn mình như được thăng hoa.   

Quạt trần trên trần nhà xoay rất nhanh, lời nói của mấy nam sinh hàng sau theo tiếng gió truyền đến lỗ tai Chương Linh, phần lớn là nghị luận về bạn cùng bàn mới của cô, trong lời nói đều là khinh bỉ không chút che dấu.   

Tưởng Uân không thèm để ý, cậu nhét hết sách mới phát vào cặp sách, trên mặt không chút gợn sóng.   

Sẽ không có ai biết tại sao cậu lại muốn đổi chỗ ngồi của mình, đó chính là bí mật.   

Chương Linh cúi đầu lấy sách ra khỏi ngăn kéo, nghiêm túc xem từng quyển, ép buộc mình không để ý đến tóc xoăn bên cạnh. Nhưng cảm giác tồn tại của người này thật sự quá mạnh, Chương Linh biết cậu đang nhìn mình.   

Có lẽ là bởi vì Chương Linh dán vào bệ cửa sổ, bên trái không còn ai khác, ánh mắt đánh giá cô của Tưởng Uân trở nên không kiêng nể gì.   

Cô gái để tóc ngắn, đeo kính gọng tròn, nhìn từ bên cạnh, mũi nhỏ vểnh lên, da trắng, môi hơi bĩu, khoảng cách gần như vậy, còn có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ trên má, cổ cô.   

Tưởng Uân nhìn đến quên mình, gần như quên mất trận đụng chạm trong kỳ nghỉ hè, nhưng Chương Linh không thể nào quên. Trong lòng cô rối bời, nghĩ thầm nhất định là người này nhận ra cô, còn đang ghi thù sao? Có phải là muốn trả thù hay không? Một tiểu lưu manh như vậy, làm sao có thể thi đậu vào Trung học số 5?  

Kỳ thật, thời gian đã làm phai nhạt đi chán ghét cùng sợ hãi, hoàn cảnh thay đổi càng làm cho Chương Linh yên tâm. Đây là trường học, không phải đường phố, bọn họ đều là học sinh, tóc xoăn sẽ không đến mức làm khó cô trong lớp học. Chương Linh lại nhớ tới một vấn đề, chuyện ngày đó, rốt cuộc ý đồ của tóc xoăn là cái gì?   

Cướp tiền? Cướp sắc? Hay là thuần túy bỗng nhiên lên cơn thần kinh, tìm cô vui vẻ?   

Đủ loại ý nghĩ quay cuồng trong đầu Chương Linh, cô mím chặt môi không chủ động nói chuyện, Tưởng Uân cũng không nói lời nào, vô cùng bình tĩnh.   

Đối với một đôi bạn cùng bàn mới mà nói, trạng thái này vô cùng kỳ quái, kỳ quái đến mức ngay cả nữ sinh ở bàn trước cũng quay đầu lại đánh giá bọn họ.   

Thấy Chương Linh có vẻ dễ gần, nữ sinh thân thiện chào hỏi cô: "Xin chào, mình tên là Tiết Hiểu Dung, cậu thì sao?"  

Tiết Hiểu Dung là một cô gái có khuôn mặt tròn nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa, cũng đeo kính. Chương Linh cảm thấy cô ấy chính là một vị cứu tinh sẽ cứu cô khỏi biển lửa, cho nên hào phóng giới thiệu bản thân: "Mình là Chương Linh, Chương trong lập chương sớm, Linh trong khổng tước linh."   

"Linh của Khổng Tước Linh viết như thế nào?" Tiết Hiểu Dung nhất thời không kịp phản ứng, "À, bên phải là lông chim vũ đúng không?" 

"Đúng vậy, bên trái là lệnh trong mệnh lệnh." Chương Linh bổ sung.   

Người nào đó bên cạnh cắm một câu: "Chính là đuôi chim."   

Chương Linh: "..."   

Tiết Hiểu Dung còn nhớ tới chuyện PK của "1m68" và "1m69" lúc trước, mặc dù ấn tượng đầu tiên đối với Tưởng Uân không tốt, nhưng đoạn đối thoại kia đã chọc cười cô ấy, cảm thấy người này đại khái chính là độc miệng mà thôi, cười tủm tỉm hỏi: "Vậy cậu tên gì?"   

Tưởng Uân không kiêu căng, dứt khoát trả lời: "Tưởng Uân."   

"Là chữ Uân nào?"   

Tưởng Uân liếc mắt nhìn Chương Linh một cái, khó có khi kiên nhẫn giải thích: "Trên là chữ Bân, dưới là chữ Bối."   

"Chính là Uân của trên Bân dưới Bối sao?" Bạn cùng bàn của Tiết Hiểu Dung đột nhiên quay đầu lại, là một nam sinh thấp bé tráng kiện, giọng điệu vừa kinh ngạc lại vui mừng: "Tên của cậu giống với em trai mình nha, mình tên là Thang Tử Uyên, em trai mình tên là Thang Tử Uân."

Tưởng Uân không lên tiếng, nghĩ thầm tên giống em trai mày thì sao? Cùng một tên cũng có thể làm cho mày chiếm hời?   

Tiết Hiểu Dung lại còn cảm thán cổ vũ: "Oa, thật trùng hợp nha."   

Tưởng Uân thầm nghĩ: Trùng hợp cái rắm.   

Phản ứng của Tiết Hiểu Dung làm cho Thang Tử Uyên rất hưởng thụ, cậu ta nghiêng người, thao thao bất tuyệt nói: "Mình biết ý của chữ này, 'Uân' có nghĩa là 'tốt đẹp', sau đó các cậu xem hình chữ ha, vỏ sò cổ đại là tiền xu, 'Uân' liền biểu thị là văn võ song toàn, lại có tiền! Trước khi đặt tên cho em trai mình, ba mình đã phải lật từ điển thật lâu."  

Tiết Hiểu Dung có chút hứng thú lắng nghe, Chương Linh liếc mắt nhìn bạn cùng bàn mới của mình, suy nghĩ mấy điểm "Tốt đẹp, văn võ song toàn, lại có tiền", dường như bạn học tóc xoăn không dính dáng đến mấy chữ này một chút nào.   

Lúc này, Thang Tử Uyên lại hạ thấp giọng nói: "Kỳ thật 'Uân' còn có một nghĩa nữa, trên từ điển Tân Hoa cũng không có, khẳng định các cậu chưa từng nghe nói qua."   

Tiết Hiểu Dung tò mò hỏi: "Là cái gì?"   

Thang Tử Uyên: "Chính là, 'Lớn'."   

Tiết Hiểu Dung: "Cái, cái gì lớn?"   

"Cái gì lớn?" Thang Tử Uyên liếc mắt nhìn Tưởng Uân, cười đến ý vị thâm trường, "Hắc hắc, cái gì cũng lớn."

Chương Linh: "..."   

Khóe miệng Tiết Hiểu Dung giật giật: "Cậu đang nói cái gì vậy!"   

Tưởng Uân trợn trắng mắt: Lớn con mẹ mày.   

Mọi người trong lớp học đã đến đông đủ, một nữ giáo viên khoảng 40 tuổi mang theo tài liệu đi vào. Cô ấy có khuôn mặt dài, dáng người hơi mập, mấy nhóm nhỏ vốn đang tán gẫu lập tức im lặng, cả đám ngồi ngay ngắn hướng mắt về phía bảng đen.   

Giáo viên mới họ Đặng tên Phương, là giáo viên chủ nhiệm lớp 10(6), dạy vật lý, mở đầu tự giới thiệu bản thân một cách đơn giản, sau đó bắt đầu nói về việc đăng ký khai giảng, cũng như kỷ luật của trường Trung học số 5.    ( truyện trên app tyt )

Mặc đồng phục học sinh mỗi ngày là chuyện chắc chắn, tất cả các trường trung học cơ sở ở Tiền Đường đều như vậy.   

Trong trường học không thể sử dụng điện thoại di động, tất nhiên, cái này có nói cũng vô ích.   

Lớp 10 không bắt buộc tự học, nhưng yêu cầu học sinh cố gắng tham gia, bởi vì tiết học chính giáo viên sẽ chỉ dạy kiến thức trong sách để theo kịp tiến độ, chỉ có thể trả lời câu hỏi của học sinh vào tiết tự học.   

Sáng thứ bảy sẽ có nửa ngày trả lời câu hỏi của học sinh, buổi chiều tự học, tự nguyện tham gia.   

Trường có căng tin, cung cấp bữa trưa và bữa tối, quẹt thẻ để lấy đồ ăn, vì lý do an toàn vệ sinh, không khuyến khích chuyện học sinh ăn ngoài khuôn viên trường.   

Sẽ có một bữa ăn nhẹ lúc 3 giờ chiều, thường là sữa bò, đồ ăn nhẹ và trái cây, để thuận tiện cho việc quản lý lớp học, không có trường hợp đặc biệt thì đề nghị tất cả học sinh đều đăng ký.   

Nam nữ sinh giao tiếp phải có chừng mực, học tập là việc phải ưu tiên hàng đầu, không nên phân tâm.   

......   

Những cái này đều rất bình thường, sau đó, Chương Linh lập tức nghe được quy định kỳ lạ mà Phạm Hân Ngôn đã nói qua —— Trường trung học số 5 đặc biệt coi trọng dáng vẻ của học sinh, hy vọng học sinh thể hiện phong thái trẻ trung năng lượng tích cực. Vì vậy, nghiêm cấm uốn tóc nhuộm tóc, nghiêm cấm trang điểm, nghiêm cấm đeo đồ trang sức ... Nữ sinh không thể để tóc mái, không thể để tóc dài xõa vai, nam sinh tóc không được dài đến lông mày, tóc phải qua tay, không được dài quá gáy….

Đặng Phương nói từng câu từng câu, một đám học sinh phía dưới bắt đầu thất vọng kêu lên.   

Trong tiếng xì xào bàn tán, Chương Linh nhận thấy rất nhiều người đang nhìn một nữ sinh. Cô ấy ngồi ở hàng thứ hai của tổ hai, tóc dài xõa trên vai, trên đầu là một chiếc kẹp tóc lấp lánh.  

Từ góc độ của Chương Linh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của nữ kia sinh, nhưng cũng có thể nhìn ra đó là một bạn nữ vô cùng xinh đẹp.   

Khó trách, hơn phân nửa nam sinh đều đang nhìn về phía cô ấy.   

Đặng Phương cũng chú ý tới bạn nữ xinh đẹp kia, dịu dàng nói: "Bạn học này, bắt đầu từ ngày mốt, em phải buộc tóc đuôi ngựa, biết không?"   

"Em biết rồi, cảm ơn cô." Cô gái trả lời, giọng nói vô cùng ngọt ngào.   

Ánh mắt Đặng Phương lại nhìn quanh lớp học một vòng, muốn nhìn xem kiểu tóc của ai không đạt tiêu chuẩn, đột nhiên ánh mắt rùng mình, tầm mắt đặt ở trên người người nào đó. Cô ấy cúi đầu liếc mắt nhìn danh sách chỗ ngồi, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước nữa, trở nên hơi nghiêm khắc: "Ngô Huyễn Vũ."   

Ngô Huyễn Vũ đang dựa vào tường ở hàng thứ hai đứng bật dậy giống như lò xo: "Có ạ!"

Đặng Phương hoảng sợ, lại nhìn danh sách chỗ ngồi, hỏi: "Em là Ngô Huyễn Vũ? Sao em lại đổi chỗ ngồi? Sao không ngồi theo bảng chỗ ngồi?"   

Ngô Huyễn Vũ: "Em..."   

Phòng học lặng ngắt như tờ, vẻ mặt của mấy nam sinh hàng sau đều là xem kịch vui.   

Đặng Phương tức giận: "Em đổi chỗ với ai?"   

Tưởng Uân chủ động đứng lên: "Thưa cô, là em đổi với cậu ấy."   

Người Đặng Phương muốn tìm chính là cậu, hỏi: "Em tên gì?"   

"Tưởng Uân." 

"Tóc em bị sao vậy? Vừa vàng vừa xoăn, trông có giống học sinh không? Hôm nay đi làm thẳng lại!"   

Sắc mặt Tưởng Uân không chút thay đổi nhìn cô ấy: "Báo cáo cô, tóc em xoăn tự nhiên."   

"..." Đặng Phương sửng sốt hai giây, lại nói, "Vậy đi tẩy màu, nhuộm đen."

Tưởng Uân: "Báo cáo cô, tóc em vàng tự nhiên."   

Các bạn cùng lớp thật sự không nhịn được, cả đám đều cười ra tiếng, Đặng Phương nghiêm túc nói: "Cười cái gì? Im lặng! Tưởng Uân, tại sao em lại đổi chỗ với người khác?"   

Tưởng Uân đứng không ra hình dạng, lười biếng trả lời: "Thưa cô, mắt em bị tán sáng, dựa vào tường, ánh sáng chiếu vào trên bảng đen, em nhìn không rõ."   

Đặng Phương: "Vậy sau này em vĩnh viễn không thể dựa vào tường?"   

"Vậy cũng không phải." Tưởng Uân nói, "Quen một chút là tốt rồi, em không yếu đuối như vậy."

Đặng Phương nhìn cậu trong chốc lát, không nói nữa, để Tưởng Uân và Ngô Huyễn Vũ đều ngồi xuống, lại nhìn thấy nữ sinh đeo kính ngồi bên cạnh Tưởng Uân, có chút không yên tâm, tìm được tên của cô từ trên bảng chỗ ngồi, vậy mà lại là Chương Linh.   

Cô ấy bất giác đọc ra tiếng: "Chương Linh."   

Chương Linh tuyệt đối không nghĩ tới cô Đặng lại gọi tên mình, cũng bật dậy giống như lò xo: "Có ạ!"  

Đặng Phương: "..."   

Cả đám đều giống như gặp quỷ sao? Đặng Phương nhịn xuống, nói: "Chúng ta hoàn thành thủ tục đăng ký khai giảng trước, lát nữa em đến văn phòng của cô một chuyến."   

Chương Linh: "???"   

Cô buồn bực ngồi xuống, không hiểu tại sao lại gọi mình đến văn phòng, từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến cô.   

Đặng Phương bắt đầu thu tư liệu đăng ký theo yêu cầu, bắt đầu từ tổ đầu tiên, trong lớp học liền náo nhiệt hẳn lên.   

Tưởng Uân trầm mặc trong chốc lát, đoán không ra ý đồ của cô giáo, nhịn không được hỏi Chương Linh: "Này, cậu gây họa gì vậy?"   

Chương Linh không muốn nói chuyện với cậu, cố gắng sửa sang lại cặp sách.   

Tưởng Uân lại hỏi: "Cậu còn nhớ tôi không? Chúng ta từng gặp nhau."

Chương Linh: "..."   

Tưởng Uân nhận ra sự lạnh nhạt của cô, đổi đề tài khác: "Đúng rồi, cậu tốt nghiệp trung học cơ sở nào?"   

Bởi vì đang trong thời kỳ đổi giọng mà giọng nói của cậu có vẻ khàn khàn, sau khi hạ thấp âm lượng lại càng thêm quái dị, Chương Linh sợ cậu không được đáp án sẽ cứ đặt câu hỏi, liền trả lời ngắn gọn: "Trường trung học Minh Dương."   

"Trường trung học Minh Dương." Tưởng Uân lặp đi lặp lại một lần, đánh giá, "Hình như cũng không được tốt lắm."

Chương Linh rất yêu trường cũ, nhịn xuống tính tình hỏi: "Vậy cậu tốt nghiệp trung học cơ sở nào?"   

Tưởng Uân nhíu mày: "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"   

Chương Linh tức giận, đáng lẽ không nên đi tiếp lời người này.   

Thấy cô lại ngậm chặt miệng, trong lòng Tưởng Uân vô cùng vui vẻ, trên mặt lại bày ra vẻ mặt cao thâm khó lường: "Tôi chỉ nói một chút thôi nha, tôi là trạng nguyên của trường."   

Quả nhiên Chương Linh bị hù dọa: "Thật sao?"   

"Lừa cậu làm gì?"   

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chương Linh, tâm tình Tưởng Uân càng tốt, đáng tiếc cái đuôi còn chưa vung lên, đã nghe được cô Đặng đang bận rộn nói: "À, có việc cần phải thông báo một chút, trường chúng ta có chính sách hỗ trợ học sinh khó khăn, những bạn nào có hoàn cảnh khó khăn đều có thể nộp đơn, bạn học nào dự định nộp đơn thì lát nữa đến văn phòng tìm cô điền vào mẫu đơn, cần chuẩn bị một ít tư liệu."   

Tâm tình tốt của Tưởng Uân nhất thời không còn sót lại chút gì.   


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp