Tróc Quỷ Ký

CHƯƠNG 17: MÊ HOẶC


8 tháng

trướctiếp

Chết tiệt, chuyện này... làm sao có thể!

Con ngươi của tôi suýt rớt ra ngoài, bởi vì tôi nhớ rõ ràng tối hôm qua bà lão kia ngồi dưới gốc cây phát lộc đan sợi thừng thô, sao có thể là tôi? Hơn nữa, tôi không hề treo cổ tự tử, rõ ràng bà lão đó đã tự treo cổ mình bằng một sợi dây thô.

Sau khi nhìn thấy bà lão, từ đầu đến cuối tôi không hề ra khỏi phòng, tôi cứ trốn trong phòng, lén lút nhìn bà lão từ khe cửa, người đang đan dây dưới gốc cây phát lộc, người đang treo cổ tự tử dưới gốc cây phát lộc, tôi biết rất rõ hoàn toàn không phải như lời họ nói. Vì vậy, tôi sẽ không tin những gì người hàng xóm nói ngay cả khi tôi bị giết.

Thấy tôi không tin, một người hàng xóm khác ở tầng trên cũng làm chứng, nói rằng nửa đêm qua anh ta thấy tôi ngồi một mình dưới gốc cây phát lộc đan dây thừng thô sơ.

Lúc này tôi thực sự chết lặng, tự nghĩ cái quái gì đang xảy ra thế này?

Những người hàng xóm lắm mồm này, kỳ thực tôi cũng tin tưởng bọn họ sẽ không nói dối bởi vì bọn họ đều là hàng xóm ở cùng một tòa nhà, gặp nhau cũng thường chào hỏi.

Tuy nhiên, nếu đúng như người ta nói nửa đêm qua tôi ngồi dưới gốc cây phát lộc đan dây thừng, thì tại sao ký ức của tôi lại khác?

Bởi vì rõ ràng đêm qua tôi trốn trong phòng nhìn người ngồi dưới gốc cây phát lộc dệt dây thừng, nhưng người đan dây thô không phải là tôi, mà là một bà lão.

Lùi một bước, cho dù tôi ảo tưởng người ngồi dưới gốc cây phát lộc đan sợi dây thừng thô sơ không phải là bà lão, thì cũng không thể là tôi, vì tôi đang ở trong phòng mà.

Nếu tôi là người đan một sợi dây thô và treo mình dưới cây phát lộc, làm sao tôi có thể nhìn thấy mình qua cửa sổ?

Tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi, tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ ​​quái như vậy, kỳ quái đến mức người ta không thể hiểu nổi.

Thành thật mà nói, tôi thực sự có một ký ức mới về những gì tôi đã trải qua đêm qua, nó rất thật vì vậy tôi thực sự bị sốc trước những gì họ nói.

Tôi lập tức kéo Thiên Sư Trương và kể cho ông ta nghe những gì tôi đã trải qua đêm qua.

Thiên Sư Trương sau khi nghe xong trầm ngâm, cuối cùng nói: "Nhóc con, sư phụ nghĩ tối hôm qua con nhất định đã đi theo đường lối của lão bà. Nhưng may mắn sư phụ tới kịp thời, nếu không con thật sự sẽ chết."

Thấy tôi không hiểu lắm, Thiên Sư Trương giải thích cho tôi rằng lý do tại sao tôi không biết mình đang đan sợi dây thừng dưới gốc cây phát lộc và nghĩ rằng mình đang ở trong phòng thực ra là do tôi đã bị bà lão đó ép  linh hồn của chính mình ra khỏi cơ thể. Nói cách khác, "tôi" trốn trong phòng đêm qua thực ra chính là linh hồn của tôi, còn thân xác của tôi là do bà lão điều khiển đan sợi dây thô và treo cổ tự tử dưới gốc cây phát lộc.

Nghe đến đây, tôi không khỏi rùng mình mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Tôi nói: “Sư phụ, đừng làm con sợ.”

"Ta dọa con làm gì, ta vừa tới liền nhìn thấy sợ dây thừng quấn quanh cổ con, con bị quỷ mê hoặc, chẳng lẽ ta cũng bị mê hoặc!" Thiên Sư Trương nói.

Kỳ thật tôi cũng biết Thiên Sư Trương sẽ không lừa tôi, huống chi khi tôi tỉnh lại xác thực là ở dưới gốc cây, trên đầu treo một sợi dây thừng thật dài.

Lúc này Thiên Sư Trương tựa hồ còn tưởng rằng tôi còn không tin, liền nói: "Sư phụ xem con tối hôm qua hẳn là không vào nhà, không tin con đi xem cửa đi, nhất định là khóa."

Tôi nhíu mày, thầm nghĩ cái này không thể nào tối hôm qua cùng Thiên Sư Trương sau khi chia tay, mới nhớ tới liền trực tiếp trở về phòng.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức lật người đứng lên khỏi mặt đất, sau đó chạy về phía phòng. Vừa tới cửa, tôi liền ngẩn người cảm thấy Thiên Sư Trương đoán không sai, bởi vì cửa phòng tôi treo một cái khóa.

Tôi thấy ổ khóa trên cửa bị khóa chặt, hiển nhiên là sau khi chia tay với Thiên Sư Trương đêm qua, tôi đã không vào nhà, ổ khóa trên cửa vẫn còn khóa khi tôi rời đi lúc chiều hôm qua. Nói cách khác, sau khi chia tay với Thiên Sư Trương vào đêm qua, tôi đã ngồi ngay dưới gốc cây phát lộc và dành cả đêm để dệt những sợi dây thừng thô để treo cổ.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy ớn lạnh.

Bởi vì chuyện xấu như vậy xảy ra với tôi, mấy người hàng xóm chứng kiến ​​cũng tỏ ra hoảng sợ, bàn tán xong liền bỏ đi.

Thành thật mà nói, tôi rất biết ơn Thiên Sư Trương, vì ông ta đã cứu tôi một lần nữa. Nếu ông ta không vội vàng chạy tới có lẽ tôi cũng sẽ giống như Lão Vương và Tiểu Lục.

Tôi mở cửa và chuẩn bị mời Thiên Sư Trương vào phòng.

Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa vừa mở ra, tôi rùng mình dữ dội một cơn ớn lạnh tràn ra khỏi phòng, như thể căn phòng có máy lạnh. Tuy nhiên, tôi hơi nghèo làm sao tôi có thể mua được một chiếc điều hòa?

Tôi chỉ thắc mắc tại sao trong phòng tôi lại lạnh như vậy. Lúc này, Thiên Sư Trương đột nhiên giữ lấy tôi từ phía sau, khẽ lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc và ra hiệu cho tôi đừng đi vào.

Khi tôi nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, trái tim tôi lập tức thắt lại cái quái gì vậy! Có một con ma trong phòng của tôi hả?

Ngay lập tức, tôi dừng bước và hỏi Thiên Sư Trương chuyện gì đã xảy ra?

Quả nhiên, như tôi đoán trước, Thiên Sư Trương khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Trong phòng xảy ra vấn đề, có chút quỷ dị!"

Vừa nghe lời này, tim tôi lỡ một nhịp, lập tức nhào tới sau lưng Thiên Sư Trương, chết tiệt dọa tôi sợ chết khiếp.

"Sư phụ, con phải làm sao bây giờ? Bà lão kia trốn ở trong phòng của con hả!" Tôi vội vàng hỏi Thiên Sư Trương.

"Có sư phụ ở đây, con sợ cái gì!" Thiên Sư Trương nói, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh: "Ma nữ kia làm sư phụ lo lắng một phen, sợ con một mình không ứng phó được, không nghĩ tới nó lại trốn ở trong phòng của con, thật tốt hôm nay sư phụ liền  chấm dứt nỗi lo này!"

Nghe đối phương nói như vậy, tôi vui mừng khôn xiết, hiển nhiên Thiên Sư Trương muốn vì tôi mà trừ bỏ bà lão kia, để tôi về sau an tâm.

Lúc này, Thiên Sư Trương hét lên: "Đóng cửa lại!"

Chần chừ gì nữa, tôi lập tức đóng cửa lại. Đồng thời, Thiên Sư Trương cũng không nhàn rỗi, tôi thấy hôm nay ôn ta có mang theo một chiếc túi vải nhỏ màu vàng, ông ta trực tiếp lấy ra một vài lá bùa màu vàng từ chiếc túi vải màu vàng, dán chúng lên cửa và cửa sổ của căn phòng.

Ngay sau khi lá bùa màu vàng được dán trên cửa ra vào và cửa sổ, có một sự náo động lớn!

Chỉ nghe thấy trong phòng đột nhiên truyền đến "Ầm" một tiếng, giống như quỷ khóc rống, làm người ta da đầu tê dại, tóc gáy run lên làm cho người ta sởn gai ốc.

Cũng hên bây giờ là ban ngày, nếu là ban đêm nghe đến loại tiếng kêu này ai cũng đều bị dọa sợ chết khiếp.

Trong phòng tiếng khóc giống như của một bà lão vang lên the thé, rất chói tai. Tôi biết đó nhất định là bà lão đã giết tôi, Lão Vương và Tiểu Lục.

Lúc này, Thiên Sư Trương vào phòng hét lớn: "Ma nữ, ngươi dám phạm tội ở dương giới. Hôm nay, bần đạo sẽ đưa bà đi về âm phủ!"

"Tên pháp sư thối kia, ông tự lo việc của mình đi, thả tôi ra, thả tôi ra! Hừ..."

Giọng nói của bà lão trong phòng rất tức giận nhưng lại có vẻ rất đau đớn, có lẽ những lá bùa kia đã phát huy tác dụng.

Thiên Sư Trương nói: "Thả bà ra cũng được, nhưng bà phải thề rằng sẽ không bao giờ làm hại ai nữa, thành thật trở về âm phủ."

Ông ta đang cho bà lão một con đường để sống, ông ta không muốn làm điều gì sai trái.

Tuy nhiên, bà lão trong phòng nhất quyết không đồng ý, bà ta buồn bã hét lên: "Muốn tôi thả thằng nhóc đó hả đừng có mơ! Bọn họ giết tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu ta, tôi sẽ kéo cậu ta xuống cùng tôi!" ( truyện trên app T𝕪T )

"Nếu bà đã chết đó là do ý trời, tuổi thọ đã cạn sao có thể trách người khác, bần đạo thấy bà cũng không biết ăn năn!"

"Tên pháp sư thối kia, ông tự lo việc của mình đi, mau thả tôi ra ngoài, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho ông!"

Bà lão càng lúc càng phẫn uất, rồi phát ra những âm thanh chói tai như tiếng sói tru, đập mạnh vào cửa ra vào và cửa sổ.

Ban đầu ma quỷ có thể đi qua cửa, nhưng lần này cửa ra vào và cửa sổ bị yểm bùa chú nên bà lão không thể chui qua cửa ra ngoài, tôi thấy bà ta đập vào cửa ra vào và cửa sổ, bụi trên cửa ra vào và cửa sổ rơi xuống, tôi rất lo cửa ra vào và cửa sổ sẽ bị bà ta đập vỡ.

Sau khi va chạm một lúc, tôi thấy kính trên cửa sổ bị nứt.

Thấy vậy, tôi sửng sốt và vội vàng hỏi Thiên Sư Trương phải sao?

Thiên Sư Trương liếc nhìn vết nứt thủy tinh, vẻ mặt nghiêm túc: "Không ngờ bà ta lại có oán khí nặng như vậy, ngay cả bùa phong ấn quỷ cũng áp chế không nổi oán khí của bà ta, xem ra bà ta không giết con thì sẽ không buông tha cho con."

"Hả? Sư phụ không diệt được bà ta phải không?" Tôi ngạc nhiên nói.

Thiên Sư Trương trợn mắt nói: "Sư phụ của con là trưởng môn thứ 107 của phái Mao Sơn, làm sao ngay cả quỷ cũng không hàng phục được, con quá coi thường sư phụ rồi."

Nói xong, ông ta lấy chiếc túi vải màu vàng ra, sau đó ông ta sửng sốt nói: "Chết tiệt, sư phụ quên mang theo bút mực!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp