Đồ Mi Dạ Thoại

Áo lông cáo bạc


8 tháng


Áo lông cáo bạc tinh khôi như tuyết.

Từ trong ống tay áo màu đen bám đầy tuyết lộ ra một cái gì đó nhòn nhọn, xách ở trong tay khẽ run rẩy, lưu quang như nước, tựa như là còn có sinh mạng.

Thái tử hiếu kỳ hỏi. “Phụ hoàng, người săn được thứ này lúc nào vậy ạ ?”

Đế vương khẽ vuốt ve lớp lông chồn bạc, dịu dàng như vuốt ve mái tóc người yêu.

Một năm kia, hắn là Tam Hoàng tử được Hoàng đế hết mực sủng ái, người con duy nhất của Hoàng hậu, nổi danh là một tài tử hào hoa phong nhã đệ nhất kinh thành, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của biết bao khuê nữ, giai nhân. Hoàng gia hiểm ác, năm ấy hắn bị các huynh đệ của mình hãm hại, đẩy đến trấn giữ miền biên ải.

Cho dù là như vậy nhưng những huynh đệ của hắn trong kinh thành vẫn không vì vậy mà an tâm, không quản đường xa vạn dặm phái sát thủ đến hòng lấy mạng hắn.

Mượn bóng đêm trốn sâu vào trong núi, bước trên con đường hung hiểm đen kịt, lại chưa quen thuộc với địa hình, hắn ngã xuống, nhìn lại bên dưới là vực sâu vạn trượng.

Ngay khi đó, có một bàn tay chìa ra, vững vàng nắm lấy cánh tay, đem hắn kéo lên.

Mây đen tản đi, một thân xiêm y nguyệt sắc dần xuất hiện trước mắt. Gương mặt sáng mịn, trơn bóng như ngọc, tuấn nhan ôn nhu nổi bật lên thủy quang liễm diễm nơi đáy mắt. Khẽ cười một tiếng, phong hoa tuyệt đại, khuynh đảo tam sinh.

Bạch y nam tử là một con cáo tu luyện trong núi, thấy người gặp nạn liền thuận tay cứu giúp.

Biết rõ người nọ là cáo nhưng hắn không ngăn được chính mình si mê. Hắn si vì một nụ cười, một nét tài hoa nơi người nọ. Ba ngày ba đêm, hắn quên đi truy binh sau lưng, quên đi sự khác biệt giữa người và yêu, chỉ cùng người nọ uống rượu ngâm thơ, đàm luận chuyện thiên hạ.

Trong lúc cao hứng, bạch y nam tử rút kiếm, múa vài đường. Thân ảnh nhẹ nhàng như bướm, giữa trời hoa vung kiếm, ngoảnh đầu lại, cười một tiếng, hai bên lưỡng tình tương duyệt, trong im lặng mà hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Hắn mang theo bạch y nam tử xuống núi, đem y lưu lại trong quân doanh, lưu lại  chốn phàm tục.

Kể từ đó, bất luận là khi đàm chiến lược hay trên lưng ngựa giết địch; bất luận là phong hoa tuyết nguyệt[1] hay luận bàn việc nước, hắn đều có y bầu bạn bên người. Thế gian nhơ nhuốc bụi trần, quan trường luồn cúi vẫn không một chút vấy bẩn lên con người trong sáng, thuần khiết như sương tuyết ngoài trời kia.

Nhưng lúc này, lời đồn lại nổi lên khắp bốn phía, nào thì nói rằng, Tam Hoàng tử yêu quân sư bên người, còn có tin khác nói rằng, ngẫu nhiên trông thấy Tam Hoàng tử ôm ấp một con cáo trắng, con cáo ấy chính là bạch y nam tử, Tam Hoàng từ nhờ vào bàng môn tà đạo mới dành được thắng lợi.

Hắn cái gì cũng không sợ, cùng lắm thì bỏ đi vinh hoa phú quý, danh lợi phù phiếm, theo bạch y nam tử quy ẩn nơi rừng núi.

Nhưng bạch y nam tử lại do dự. Mặc dù người kia cam tâm buông bỏ ngôi vị hoàng đế cùng giang sơn xã tắc, nhưng y thì không thể để cho một người tài hoa xuất chúng như hắn cả đời mai danh ẩn tích chốn thâm sơn.

Đêm hôm đó, y rời đi.

Vẫn một thân xiêm y trắng như tuyết, vẫn một đầu tóc đen bay bay trong gió. Áo khoác lông cáo trắng noãn lưu lại, đắp lên thân người đang mê man.

Kẻ ngốc ấy, đem da cáo của mình tặng cho hắn, bản thân y thì sao đây ?

“Về sau thì thế nào ạ ?” Thái tử vội vã truy vấn.

Hoàng đế trên đầu đã hai thứ tóc, cười.

Về sau, hắn theo như ước nguyện của bạch y nam tử, trở thành hoàng đế, toàn tâm toàn ý chăm lo chính sự, mở ra một triều đại thái bình thịnh trị.

“Còn về sau nữa thế nào ạ ?”

Không đợi hắn trả lời, phía sau truyền đến tiếng thị tòng kinh hô. “Có cáo, trong rừng có một con cáo trắng !”

Tinh thần đế vương lập tức phấn chấn, leo lên lưng ngựa,vung roi thúc ngựa đuổi theo.

Giống như ma xui quỷ khiến cũng có thể là do biết con đường này, hoàng đế mê muội thúc ngựa chạy như điên. Đám thị vệ theo sau ra sức đuổi theo nhưng rất nhanh bị hắn bỏ lại chốn hoang sơn.

Chuyến đi này, hắn không trở lại.

Thái tử đem quân lên núi, tự mình lật tung từng ngóc ngách, đào sâu ba thước đất cũng không thu lượm được chút tung tích gì của Hoàng đế.

Hoàng đế mất tích nào phải chuyện nhỏ. Hoàng hậu dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, bên ngoài chiếu cáo thiên hạ, hoàng đế bệnh nặng, băng hà, một tay nâng đỡ con trai mình đăng cơ, cưu mang chuyện triều chính, ổn định triều cương.

Sau đó có tin mật báo nói, có người từng trông thấy một vĩ ngạn nam tử ôm một con cáo toàn thân trắng muốt như ẩn như hiện xuất hiện giữa núi rừng nơi tiên đế mất tích.

Đế vương trẻ tuổi ngồi trên long ỷ nghe vậy chỉ hơi nhíu mày, tiện đà mỉm cười.

Phụ hoàng, người bây giờ rốt cuộc cũng được cùng người nọ ở chung một chỗ rồi sao ?

 


[1] Chỉ chuyện tình yêu đôi lứa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play