Bạch Nguyệt Quang Của Tôi Mỗi Ngày Đều Làm Hàn Điện

Chương 1


8 tháng

trướctiếp

Ngoài cửa là từng đám mây đen dày đặc xếp chồng lên nhau, kéo theo đó từng đợt gió mạnh như thể đón chờ từng trận mưa rào lớn.

Trong căn phòng yên tĩnh tiếng điện thoại trên quầy bar vang lên từng hồi chuông đinh tai nhức óc.

Trong căn phòng tối đen, Trần Chức Hạ chậm rãi đổ nước hóa chất tráng ảnh vào trong hộp, dùng nhíp kẹp một góc giấy, nhẹ nhàng lắc lư.

Dưới mặt nước màu đỏ, hình ảnh trên bức ảnh dần dần xuất hiện.

Nhiếp ảnh gia đứng trên đỉnh núi, nhìn bao quát cả vùng đất, mặt trời đang dần xuất hiện trên đỉnh núi, khi những tia nắng đầu tiên ló rạng, cũng là lúc những đám mây trên bầu trời đỏ rực một màu.

Cô lặng lẽ nhìn vào bức ảnh trong tay trong vài giây.

Không, cô không thể.

Vẫn không được.

Luôn luôn thiếu một thứ gì đó.

Tiếng chuông điện thoại ngắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Chức Hạ, cô buông đồ trong tay xuống, đi ra khỏi phòng tối, đến bên quầy bar, nhấn nút nhận điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên.

"Lại lên hot search, được rồi, một tuần hai lần." Thanh âm lười biếng của Lâm Dữ Mân truyền đến, nghe rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Trần Chức Hạ nhìn thoáng qua thời gian, 14 giờ 25 phút chiều.

Hơn mười mấy tiếng đồng hồ cô không chợp mắt.

"Đây là lần thứ ba trong tuần rồi." Trần Chức Hạ bình tĩnh trình bày sự thật, rót cho mình một ly nước: "Cậu cũng thật là, ngủ đến bây giờ mới thèm dậy.”

"Khi nào cậu về Hoài Viễn."

"Tầm hai ngày nữa, có khi về liền tham gia buổi triển lãm."

Trần Chức Hạ đi tới cửa sổ sát đất trong phòng khách, những tấm kính phản chiếu gương mặt thanh tú của cô, cũng loáng thoáng phản chiếu chiếc tủ kính bày biện rất nhiều loại giải thưởng.

Giải thưởng nhiếp ảnh Trung Quốc toàn cầu, cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế DAE lần thứ 20, cuộc thi nhiếp ảnh Nikon, cuộc thi nhiếp ảnh thế giới Sony...

Cô mở iPad lên ấn vào mục hot search của weibo, bài viết đầu tiên là về cô, đã nghiễm nhiên đứng ở vị trí số 1 cả một ngày.

Bình luận #Những năm gần đây, Trần Chức Hạ đều chụp ra những tác phẩm kinh điển#

Cô cảm thấy có chút buồn cười, không biết người nào lại tâm huyết dâng trào nâng cô lên hot search nhỉ, chưa kể đến thời gian on top đi, vậy mà vẫn kiên trì bình luận tốt về cô.

Đề tài này là do một tài khoản bình thường khởi xướng, bài viết được viết rất nghiêm túc, dương dương tự đắc viết hơn một ngàn chữ, đem mỗi một tác phẩm của Trần Chức Hạ từ lúc vào nghề đến tận bây giờ đều khen nấy khen để.

Bình luận bên dưới chê bai không đồng nhất, Trần Chức Hạ lướt thấy một bình luận có lượt like cao nhất:

—— Cái chuyện này có xứng đáng để lên hot search không hả? Hai năm nay Trần Chức Hạ hoạt động trong giới nhiếp ảnh, có bộ ảnh nào đáng để lôi ra khen ngợi? Cô ta thật sự không phải dựa vào quan hệ mới nổi tiếng sao?

"Có phải một mình ở nhà xem hot search rất bực bội không?" Tiếng nói của Lâm Dữ Mân vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ừm.” Trong lòng Trần Chức Hạ tự nói.

Bề ngoài: "Làm gì có chuyện đó." 

Lâm Dư Mân không vạch trần lời nói của cô, mà hỏi: "Năm ngoái thành phố Hoài Viễn có xây dựng một con phố nghệ thuật, hai năm gần đây nơi đó phát triển cũng không tệ lắm, nhân tiện lúc cậu trở về ấy, nhớ tới ghé xem một chút cũng được, nói không chừng còn có thể tìm được chút tư liệu với cảm hứng.”

Cô ấy gửi cho Trần Chức Hạ vài bức ảnh phong cảnh: "Cậu xem thử đi, rất nhiều đồng nghiệp của cậu đều tới đây lấy tài liệu đó.”

Trần Chức Hạ nhìn ảnh: "Không tệ lắm, rất thích hợp chụp ảnh phong cảnh.”

Thành phố Hoài Viễn vốn là thành phố hạng nhất, mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt, rất có thể sẽ phát triển theo phương hướng của kinh đô ma thuật, thỉnh thoảng cô sẽ lướt thấy một ít đoạn clip tuyên truyền trên mạng.

Trong những năm qua, chính phủ đã tăng cường phát triển du lịch, những đường cao tốc xanh được xây dựng rất nhiều, phong cảnh dễ chịu, những nơi xa xôi xung quanh còn có núi và sông nước. 

Đặc biệt là con phố nghệ thuật mới được xây dựng gần đây.

Đường phố nhỏ tràn ngập bầu không khí punk*, nhưng không làm đi mất vẻ đẹp của nghệ thuật cổ điển, có thể nhìn thấy những ý tưởng kỳ diệu của nhà thiết kế và nền tảng kỹ năng, thu hút rất nhiều người đến check in.

*Một thể loại nhạc rock.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, con phố này đã trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết, một phát liền leo lên Top 1 - Những nơi đáng đặt chân đến dành cho khách du lịch.

Bất kể loại hình kinh doanh nào được thực hiện trên đường phố đều trở nên rất hot, các ông chủ thương nhân đều phải tranh nhau mở một cửa hàng nhỏ trên đường phố.

Nhiều người muốn biết nhà thiết kế con phố này là ai, đặc biệt là những nhà làm ăn muốn xin được hợp tác lâu dài với anh ta.

Nhưng nhà thiết kế này là một người rất khiêm tốn, anh từ chối thanh gia các cuộc phỏng vấn truyền thông, chưa từng xuất hiện trên trước công chúng.

Lần duy nhất là khi Phố nghệ thuật vừa hoàn thành, sau khi chào hỏi các đại biểu chính phủ, anh vội vã rời đi, nhưng vẫn bị một vài người chụp được dù bức ảnh hơi mờ.

Bộ âu phục đen được đặt may cao cấp và làm tỉ mỉ, làm nổi bật dáng người cao ráo thon thả và hoàn mỹ của người đàn ông, bức ảnh này vừa được đăng tải, số lượt click trên các trang mạng gần như đạt tới mức tối đa.

Khiêm tốn và bí ẩn, đó là tất cả đều những yếu tố kích thích đến sự tò mò của công chúng.

-

Một tuần sau, thành phố Hoài Viễn.

Ve sầu kêu inh ỏi trên những tán cây, tiết trời lúc này nắng như đổ lửa, không khí khô nóng đến bực bội.

Trên vành đai xanh ven đường là những bông hoa hồng đang dần héo lá, đường cao tốc của thành phố Hoài Viễn lúc này cũng không có bao nhiêu người, thỉnh thoảng chỉ thấy một vài chiếc ô tô chạy ngang qua.

Nó dường như được phủ một lớp phim cách nhiệt, nóng không chịu nổi.

Nơi này phát triển quá nhanh, rất nhiều đường đều được sửa mới lại, mấy năm không trở về, Trần Chức Hạ có chút không nhớ rõ đường đi. Cô kéo chiếc vali nặng trịch, tìm thấy nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng trên Phố Nghệ thuật theo chỉ dẫn trên điện thoại di động.

Nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng được xây dựng theo phong cách hoành tráng và trang nhã, trên cửa chính được làm bằng gỗ có đóng đinh một tấm biển —— Chu Tình Khổng Tư.

Một cái tên rất hấp dẫn.

Vừa vào cửa, không khí lạnh từ bên trong bất ngờ ập vào mặt, trong đại sảnh lầu một trống rỗng, bốn bề yên tĩnh.

Cô đứng ở đó, lúc này đã là giữa trưa, thời tiết bên ngoài nóng hừng hực, cô kéo hành lý đi được một đoạn, mồ hôi không ngừng chảy xuống, sợi tóc bết dán lên trán, cả người dính dính nhớp nháp, nhìn chung có chút chật vật.

"Trả phòng hay đặt phòng?"

Giọng nói lười biếng phá vỡ sự im lặng của nơi này, trực tiếp truyền vào tai Trần Chức Hạ.

Trong giây lát, cô nhận ra chủ nhân của giọng nói này.

Kỳ Hàng.

Đi về phía trước vài bước, cô nhìn về phía vừa mới phát ra âm thanh, quả nhiên thấy anh đang ngồi ở phía sau quầy lễ tân, tư thế ngồi so với giọng nói còn lười biếng hơn, chỉ hơi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm máy tính.

Khuôn mặt anh sớm đã mất hết những nét ngây thơ của thời học sinh, chỉ mang theo vài phần anh khí, quai hàm rắn rỏi, đường nét rõ ràng.

Năm năm không gặp, anh càng ngày càng trưởng thành.

Cô ổn định tinh thần và đi qua: "Đặt phòng ạ." 

"Đã đặt trực tuyến hay bây giờ mới đặt."

"Bây giờ mới đặt."

"Chứng minh thư."

Trần Chức Hạ lấy chứng minh thư của mình ra đặt trên bàn, Kỳ Hàng giương mắt, lấy chứng minh thư, sắc mặt bình thản, dựa theo quy trình làm thủ tục nhận phòng cho cô.

Ngoài cửa sổ sát đất khổng lồ của đại sảnh lầu một, tiếng ve không ngừng kêu râm ran.

Trong đại sảnh yên lặng không một tiếng động, chỉ chừa lại sự trầm mặc lưu động trong không khí.

Ánh mắt Trần Chức Hạ nhìn về phía nơi khác, nhưng dư quang vẫn luôn đặt trên người Kỳ Hàng.

Trong lòng cô không kiềm chế được mà tò mò, vì sao anh ấy lại ở chỗ này?

Thủ tục hoàn tất, Trần Chức Hạ nhận lấy thẻ phòng và chứng minh thư, xoay người lên lầu.

Tầm mắt Kỳ Hàng vẫn dừng trên người cô, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Quẹt thẻ vào phòng, lúc này Lâm Dữ Mân gửi tin nhắn tới.

Lâm Dữ Mân: [Xuống máy bay chưa? Tối nay chúng ta hẹn nhau làm một chầu đi.]

Trần Chức Hạ: [Được rồi, cậu chọn địa điểm đi.]

Gửi xong tin nhắn, Trần Chức Hạ bắt đầu thu dọn hành lý.

Lần này trở về mang theo tổng cộng hai cái vali, một cái đóng gói quần áo một cái đóng gói thiết bị của cô.

Cô mở một chiếc vali đầy đủ các mô hình khác nhau của máy ảnh và ống kính.

Cầm lấy một cái máy ảnh, rút thẻ SD ra, lắp vào đầu đọc thẻ, kết nối với máy tính. Trần Chức Hạ ngồi xếp bằng trên sô pha, lướt qua lướt lại mấy bộ ảnh mình vừa chụp hai ngày trước.

Một trong những bức ảnh là hình một cái cây, trên cây treo những quả óc chó vỏ xanh, lớn nhỏ khác nhau.

Độ dài tiêu cự của mỗi một bức ảnh không giống nhau, hình ảnh dần dần phóng đại, từ một khu rừng hạch đào chỉnh thể đến làm nổi bật một cây hạch đào, đến hai hoặc ba quả hạch đào trên cùng, da xanh bên ngoài sắp nổ tung, lộ ra lớp da cứng màu vàng nhạt bên trong, vầng sáng ban ngày nhuộm ra màu vàng đẹp mắt, toàn bộ hình ảnh bừng bừng sức sống.

Nhóm này chụp được vài tấm, Trần Chức Hạ lật qua lật lại, có chút không hài lòng, không đạt được hiệu quả lý tưởng như cô mong muốn.

Sau đó cô điều chỉnh lại độ bão hòa và góc tối của hình ảnh, lại nhìn mấy bộ ảnh khác, cô chỉ lựa chọn có hai tấm ảnh tương đối phù hợp với hiệu quả mà cô muốn.

Trần Chức Hạ khép máy tính lại, thở dài một hơi.

Nguyên buổi chiều cứ thế mà trôi qua như vậy, nhưng kết quả thu lại chẳng đạt được gì.

Cô không thể biết liệu đó có phải là thời kỳ thắt cổ chai* hay không, nhưng dạo gần đây cô luôn cảm những tác phẩm mình tạo ra đều thiếu chút thứ gì đó.

* Nút thắt cổ chai là sự tắc nghẽn trong quá trình sản xuất của doanh nghiệp. Hiện tương này xảy ra khi khối lượng công việc được yêu cầu đến quá nhanh và vượt quá khả năng xử lý của hệ thống sản xuất. Điều này sẽ gây ra sự trì trệ và tốn nhiều chi phí hơn trong quá trình sản xuất.

Giống như một lớp màng mỏng bị đè ép, cô hướng ra phong cảnh bên ngoài, nhưng thủy chung không có cách nào đâm thủng lớp màng kia.

Trường đại học của Trần Chức Hạ nằm ngay tại Hoài Viễn, là trường đại học nghệ thuật nổi tiếng nhất trong nước.

Năm thứ hai ở đại học, cô đã chụp và xuất bản tác phẩm đầu tiên của cuộc đời mình: Blue Magic.

Nó đã trở nên nổi tiếng trong giới trong một thời gian dài, thậm chí còn được rất nhiều người ngoài giới biết đến, nhận được nhiều lời khen ngợi từ mọi tầng lớp xã hội, cô còn giành được giải thưởng nhiếp ảnh Trung Quốc Toàn cầu với tác phẩm này.

Tất cả mọi người đều nói cô là thiên tài hiếm có, không cần giáo viên nào dạy dỗ, mà vẫn có thể chụp ra được một bộ ảnh đẹp như thế.

Thế nhưng hai năm gần đây, truyền thông trong giới và một số người bình luận trên mạng đánh giá tác phẩm cô chụp càng ngày càng không có gì mới mẻ, thậm chí thoát ly phong cách nhẹ nhàng duy mỹ trước kia, bố cục màu sắc các loại khoa trương, không hề có kỹ xảo đáng nói, không có một chút nào gọi là tác phẩm nghệ thuật.

Trần Chức Hạ một mực bỏ hết ngoài tai, cô vẫn làm việc chăm chỉ để khám phá ra những phong cách mới mẻ mà cô chưa biết.

Người trong nghề và một số người hóng hớt ăn dưa thấy cô không chịu nghe những lời góp ý, mọi người từng cho rằng cô là thiên tài sa đọa, không ngờ cô lại có thể làm nên tác phẩm kinh người năm ấy.

Khi gần đến giờ ăn, Lâm Dữ Mân gửi tin nhắn tới, nói cho cô biết địa điểm ăn cơm.

Con phố nghệ thuật này tuy rằng phồn hoa, người đến người đi nườm nượp, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là không dễ dàng bắt được taxi, Trần Chức Hạ đi đến đầu đường, đợi thật lâu cũng không bắt được chiếc taxi nào.

Chân trời vẫn còn vương chút tàn của ngày nắng, làn gió mát lạnh thổi tung tà váy, một đôi mắt nai mang theo sự dịu dàng của thiếu nữ cùng vài sợi tóc trước trán phiêu theo làn gió, tạo ra cảm giác mơ hồ không chân thật.

Đôi chân thẳng tắp dài lại mảnh khảnh, làn da trắng nõn đặc biệt thu hút ánh mắt người khác vào đêm tối.

Trần Chức Hạ đứng tại chỗ, cô vừa mới gọi điện thoại bắt một chiếc xe tới, rất nhanh liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng còi xe.

Cô quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe van cũ kỹ đang tiến về phía mình, một nửa cửa kính bên lái đã hạ xuống, vừa vặn lộ ra khuôn mặt của Kỳ Hàng.

Xe dừng lại tắt máy bên cạnh cô, Kỳ Hàng thắt dây an toàn, hai tay cầm vô lăng, giọng điệu tùy ý nói: "Nơi này không dễ bắt taxi, tôi chở cô đi một đoạn?"

Trên phần mềm bắt xe cho thấy tài xế còn gần một tiếng đồng hồ mới đến được, Lâm Dữ Mân là một người thiếu kiên nhẫn, thúc giục gấp gáp, liên tiếp gửi mấy tin nhắn hỏi cô khi nào đến.

Cô không rành đường xá ở đây, Trần Chức Hạ không tiện từ chối, cô cho anh xem định vị trên điện thoại.

Tay trái Kỳ Hàng vịn vô lăng, tay phải gài số, khởi động lại xe van, tiếng xe van kiểu cũ có chút lớn, giọng nói của anh cùng tiếng xe khởi động hỗn hợp tiến vào lỗ tai Trần Chức Hạ: "Đi thôi, vừa vặn thuận đường.”

Trần Chức Hạ vốn định ngồi ghế sau, nhưng ghế sau đều bị tháo ra, toàn bộ không gian đều bị thùng giấy lớn nhỏ chiếm lấy, cô đành phải lên ngồi ghế phụ.

Trong xe là các loại mùi xăng và cao su kém chất lượng, xen lẫn với nhau, làm cho cô có chút không thở nổi.

Trong xe một đường rất yên tĩnh, con đường càng lúc càng ngoằn ngoèo, hai bên nhà cửa khó có thể nhìn rõ dưới màn đêm bao trùm, đèn pha chỉ có thể chiếu sáng phía trước một đoạn ngắn.

Hai người một đường không nói gì.

Trong bóng đêm dày đặc, Kỳ Hàng lái xe rất ổn định, hai mươi phút sau, anh đỗ xe ở đầu ngõ nhỏ.

"Đến rồi."

Trong hẻm đều là quán ven đường cùng các loại nhà hàng, là một con phố ăn vặt, nơi này tuy hẻo lánh nhưng hương vị rất đặc sắc, bởi vậy việc buôn bán vô cùng thuận lợi, rất nhiều người tới đây để thưởng thức mỹ vị.

Trần Chức Hạ đi theo Kỳ Hàng xuống xe, chờ anh gọi điện thoại xong, nói: "Cám ơn.”

Tóc anh hơi dài một chút, cũng không có được chăm sóc tỉ mỉ, tóc trước trán sắp che qua mắt, khiến cho người khác không nhìn rõ biểu tình của anh.

Kỳ Hàng nhét điện thoại di động vào túi quần, ánh mắt nhìn về phía cô, trong ánh mắt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, gật gật đầu.

Thẳng đến khi bóng lưng Trần Chức Hạ biến mất trong đám người lưu động ở ngõ nhỏ, Kỳ Hàng mới thu hồi tầm mắt, điện thoại di động trong túi quần lại vang lên.

"Có chuyện gì?"

Trong ống nghe loáng thoáng truyền đến thanh âm thúc giục của đối phương: "Anh đến chưa? Trương tổng đã chờ anh rất lâu rồi.”

"Lập tức đến."

Kỳ Hàng lên xe khởi động lại, anh lái xe ngược hướng đi vào ngõ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp