Bạch Nguyệt Quang Của Tôi Mỗi Ngày Đều Làm Hàn Điện

Chương 4


8 tháng

trướctiếp

“Anh quyết định địa điểm đi, em sẽ mời anh ăn cơm.” Trần Chức Hạ nói.

“Được.” Kỳ Hàng nói: “Vậy chúng ta đi quán ăn vặt trước cổng trường đi.”

Đại học nghệ thuật Hoài Viễn nằm ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố Hoài Viễn, xung quanh là các trung tâm thương mại, siêu thị với đủ loại cửa hàng, thứ gì cũng có, ở phía đối diện trường học, bên kia đường có một quán ăn vặt kinh doanh rất tốt, khi còn đi học cô cũng thường xuyên đến cửa hàng này để ăn cái gì đó.

Chỉ là sau khi tốt nghiệp, cô rời khỏi thành phố Hoài Viễn, cũng không còn ghé thăm cửa hàng đó nữa.

“Được, vậy tối mai có được không?”

“Được thôi.”

Sau khi trở về phòng, Trần Chức Hạ thức cả đêm để sửa lại bản vẽ, trước khi ngủ cô đã đặt báo thức của đồng hồ, rồi ngủ một giấc đến tận buổi chiều ngày hôm sau.

Ở bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã sớm nhuốm ánh chiều tà của hoàng hôn, bầu trời trông mờ mịt, u ám thấy rõ.

Khi đi xuống đại sảnh dưới lầu, cô không nhìn thấy Kỳ Hàng ở quầy lễ tân của khách sạn nên đã lấy điện thoại di động gọi cho anh.

Tiếng động đầu tiên mà đầu dây bên kia truyền đến là một loạt âm thanh ồn ào, sau đó nó mới truyền đến giọng nói của Kỳ Hàng: “Trần Chức Hạ?”

“Là em.”

Sau vài giây, âm thanh hỗn loạn mới chậm rãi ngừng lại, giọng của anh cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn: “Anh còn có chút việc, nếu không thì em chờ anh một lát?”

Trần Chức Hạ nói: “Anh đang ở đâu? Em qua đó tìm anh.”

Kỳ Hàng: “Anh đang ở ngay cửa hàng hoa quả Tề Phúc trên phố nghệ thuật.”

Ở lối vào của cửa hàng hoa quả Tề Phúc, ông chủ cửa hàng, chú Tề đang đứng ngay cửa vào và nói với người đứng trên thang: “Chậm chút, đúng đúng, chính là chỗ đó, dây thép chống đỡ…”

Lúc Trần Chức Hạ đến nơi, cô nhìn thấy Kỳ Hàng đang đứng trên cái thang, anh mặc một chiếc áo cộc tay màu đen mà anh đã mặc ở quầy bar của khách sạn lần trước, nửa thân dưới của anh thì mặc một chiếc quần jean, bởi vì cánh tay của anh vẫn luôn giơ cao nên cơ bắp trên cánh tay cũng bị kéo căng ra, vạt áo khẽ kéo lên làm lộ ra chiếc thắt lưng màu đen cùng một chút làn da màu mật ong.

Vào mùa hè, nhiệt độ buổi tối vẫn còn khá nóng, trên làn da của Kỳ Hàng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, như ẩn như hiện lờ mờ lấp lánh.

Vừa gợi cảm lại vừa tràn ngập hương vị hoang dã.

Trong một khoảnh khắc, Trần Chức Hạ tự hỏi liệu lúc trước cô thích Kỳ Hàng có phải là vì bị thu hút bởi vẻ đẹp này hay không.

Cô cũng chẳng tiến lên chào hỏi làm quấy rầy họ, chỉ yên lặng đứng ở đó, ngoan ngoãn chờ đợi cho đến tận khi chú Tề nhìn thấy cô.

Chú thấy cô cứ nhìn chằm chằm Kỳ Hàng không rời mắt, chú Tề nhìn cô, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Hàng đang đứng ở trên thang, trong lòng chú ấy đã rõ, nói: “Đừng sửa nữa, mau xuống đây đi, có người đến tìm cháu này.”

Vốn cũng sắp sửa xong nên Kỳ Hàng ở trên đó thêm một lúc, sửa sang lại cho xong, rồi anh thu dọn dụng cụ và bước xuống thang.

“Không sao đâu ạ.” Anh đưa dụng cụ cho chú Tề: “Chú nhớ chú ý bảo quản, thường xuyên kiểm tra định kỳ.”

Chú Tề vừa thu dọn đồ đạc vừa thì thầm nói nhỏ với anh: “Theo kinh nghiệm của chú, chú chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ biết là đến tìm cháu rồi, vẫn luôn yên lặng đứng ở đó, chắc chắn là bởi vì đợi lâu quá mà tức giận.”

“Chà, cháu cảm ơn kinh nghiệm của chú.” Kỳ Hàng cười cười, mặc áo khoác và đi về phía Trần Chức Hạ.

“Thành thật xin lỗi.” Kỳ Hàng quay đầu liếc nhìn chú Tề đang thu dọn đồ đạc: “Anh có một công việc tạm thời ở đây.”

Nói xong thì dừng một chút, lại hỏi tiếp: “Em không tức giận chứ?”

Trần Chức Hạ sóng vai cùng anh đi về phía trước: “Không giận, thời gian vẫn còn sớm mà.”

Kỳ Hàng hắng giọng, nhưng không nói gì.

Cô nói trời còn sớm nhưng thật ra trời đã hơi tối rồi.

Trần Chức Hạ định gọi xe nhưng cô lại bị Kỳ Hàng ngăn lại: “Tốn tiền lắm, xe của anh đậu ở ngay đây.”

Anh chỉ tay về một hướng, Trần Chức Hạ nhìn theo, đó là chiếc xe tải bị hỏng lần trước.

Cô cũng không phản đối gì, dù sao điều kiện sống bây giờ của anh đã khác, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì cứ tiết kiệm bấy nhiêu.

Kỳ Hàng lái xe rất ổn định, chẳng bao lâu đã đến nơi.

Nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Trần Chức Hạ đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác càng về gần quê hương thì trong lòng lại càng hồi hộp*. Tất cả mọi thứ ở Hoài Viễn đều đã thay đổi, nhưng nơi này lại không hề thay đổi, vẫn như trước, người qua kẻ lại tấp nập, đông đúc, học sinh nườm nượp ra vào chủ yếu đều là học sinh của trường học ở phía đối diện.

*近乡情更怯 có nghĩa là càng về gần quê hương thì trong lòng lại càng hồi hộp. Tất thảy những đổi thay của quê hương thường khiến ta cảm thấy vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy lâng lâng khó tả.

Cô chầm chậm bước chân vào cửa hàng Malatang* mà trước kia mình vẫn thường hay lui tới, những bức tường của cửa hàng đã được làm mới, những chiếc bàn nhỏ bằng ván xốp đầy vết dầu cũng được thay thế bằng những chiếc bàn gỗ mới cứng cáp, chắc chắn hơn. Các món ăn treo trên tường cũng tăng lên rất nhiều, nhưng giá vẫn không thay đổi, vẫn y như cũ.

*麻辣烫  (má la tàng) là một loại thức ăn vặt đường phố phổ biến của Trung Quốc, có nguồn gốc ở Tứ Xuyên, là một món súp cay nấu cùng hỗn hợp nhiều đồ ăn, thường được nấu theo yêu cầu và chỉ được chia bởi thực khách tại bàn ăn.

Vừa đến giờ ăn tối, trong quán ăn nhỏ đã có rất nhiều người, hai người đứng đợi một lúc mới kiếm được hai cái ghế trống.

Không gian trong quán rất nhỏ, chỉ kê mấy cái bàn mà đã làm lối đi trong quán nhỏ đi không ít. Trần Chức Hạ đi ở phía trước Kỳ Hàng, một nữ phục vụ đi về phía cô, trên tay cô ấy còn bưng một nồi Malatang lớn đang bốc khói nghi ngút.

Lúc họ đi ngang qua, cô phục vụ loạng choạng, tay cầm không vững, một ít nước súp nóng hổi bị đổ ra ngoài.

Trần Chức Hạ theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại không tìm được chỗ để tránh.

Ngay khi cô cho rằng súp sắp đổ lên ngực mình thì một cánh tay đã vòng qua eo cô, nhẹ nhàng kéo về phía sau, cô hơi lùi lại nửa bước, lưng chạm vào ngực của Kỳ Hàng.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Xung quanh tràn ngập hơi nước nóng, các vị khách chợt dừng lại trong chốc lát, nhất thời tiếng người hỗn loạn im bặt.

Nhịp tim cũng tăng nhanh trong tích tắc.

Ngực của anh vừa cứng rắn vừa ấm áp.

Qua lớp vải mỏng, cô mơ hồ cảm nhận được tiếng tim đập của Kỳ Hàng.

Nước súp đổ ở bên chân của Trần Chức Hạ, cô phục vụ lấy lại bình tĩnh rồi vội vàng nói xin lỗi.

Một tay của Kỳ Hàng đang đút túi quần, một tay khác thì ôm eo của Trần Chức Hạ, ôm người cô hơi nghiêng sang một bên, ý bảo người phục vụ đi trước.

Mặt Trần Chức Hạ có chút nóng lên, cúi đầu đi về phía trước, Kỳ Hàng ở phía sau lại gọi cô: “Ngẩng đầu, nhìn đường.”

“À…”

Trước kia cô là người ngồi phía sau lén nhìn anh ăn, nhưng bây giờ hai người lại ngồi đối diện nhau, khi ăn Trần Chức Hạ còn có chút mất tự nhiên.

Sau khi ăn xong, Kỳ Hàng chở Trần Chức Hạ về khách sạn.

Kết quả khi vừa lên xe, Kỳ Hàng phát hiện xe không thể khởi động được nên anh xuống xe, mở mui xe ra kiểm tra động cơ.

Trần Chức Hạ im lặng đứng sang một bên.

Sau khi Kỳ Hàng kiểm tra kỹ lưỡng xong, anh nói với Trần Chức Hạ: “Chiếc xe này bị hư hỏng nghiêm trọng rồi, hiện tại không có cách nào sửa chữa được.”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trần Chức Hạ nói.

Kỳ Hàng vỗ vỗ phủi bụi trên tay: “Chỉ có thể để nó ở đây đến ngày mai rồi anh tìm người tới kéo xe đi sau.”

“Vậy để em gọi xe.”

“Ở đây nhiều người như vậy, chắc là không dễ gọi xe đâu.” Kỳ Hàng nói: “Đi xe buýt, rồi xuống xe đi bộ thêm một đoạn ngắn là đến phố nghệ thuật rồi.”

Gần phố nghệ thuật có trạm xe bus, trạm này mới được xây dựng trong hai năm gần đây, Trần Chức Hạ đã nhìn thấy nó khi cô đang sưu tầm các bài hát dân ca gần phố nghệ thuật.

“Đi thôi, quẹt thẻ của anh đi.” Kỳ Hàng vừa nói vừa lấy thẻ xe bus ra, giọng điệu có chút đắc ý: “Tám xu một người.”

Trần Chức Hạ: “Vậy anh còn…”

Kỳ Hàng: “?”

Trần Chức Hạ: “Rất có tiền.”

Kỳ Hàng: “…”

-

Vào mùa hè, ban đêm không nóng cũng không lạnh, từng cơn gió thổi qua làm dịu đi sự bồn chồn tích tụ trong ngày.

Bây giờ đã quá giờ ăn cơm, hai người sánh vai nhau đi trên đường, thỉnh thoảng còn lướt qua những người qua đường đang đi bộ tiêu thực sau bữa ăn.

Trần Chức Hạ vẫn đang nghĩ về chiếc xe tải bị hỏng của Kỳ Hàng.

Chiếc xe tải bể nát đến mức mắt thường cũng có thể dễ dàng nhận thấy, nhiều chỗ trên thân xe đã bong tróc sơn, có nhiều vết móp méo không thể sửa chữa.

Vừa lúc ăn cơm, anh đã ngăn Trần Chức Hạ lại, cho rằng tiền taxi đắt, bây giờ anh lại kiểm tra một chiếc xe tải sắp thành phế liệu mà mất nửa ngày.

Anh làm việc bán thời gian ở khắp mọi nơi, lái chiếc xe van cũ kỹ và giúp người khác giao hàng mỗi ngày.

Cô không thể tưởng tượng được Kỳ Hàng đã sống như thế nào trong những năm này.

Cô cũng không có cách nào tưởng tượng được làm thế nào mà anh lại trở thành một người như bây giờ.

Cô hơi nghiêng người nhìn anh, Trần Chức Hạ hỏi: “Kỳ Hàng, hiện tại anh đang làm công việc gì vậy?”

Kỳ Hàng quay đầu nhìn cô, hờ hững mở miệng: “Rất nhiều, lễ tân khách sạn, nhân viên phục vụ trong khách sạn, chạy việc vặt giao hàng cho người khác.”

“Vì sao?” Trần Chức Hạ muốn nói chút gì đó, nhưng đột nhiên lại không biết nên nói thế nào: “Tại sao anh…Rõ ràng là anh…”

Kỳ Hàng không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.

Trần Chức Hạ đi theo anh, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy anh không nên sống như vậy.”

Kỳ Hàng cười: “Vậy anh nên sống thế nào?”

Đáng lẽ phải là một thân tràn ngập ánh sáng lung linh, tài hoa hơn người, độc nhất vô nhị, là nhìn có vẻ như nhàn nhã nhưng những việc làm và lời nói của anh lại có sức nặng, truyền cảm hứng cho mọi người.

Không phải giống như anh của bây giờ, sống ẩn mình trong cuộc sống thế tục, những lý tưởng, hoài bão và tài năng đều bị vùi lấp trong cuộc sống tầm thường.

Trần Chức Hạ nhìn anh một lúc lâu, nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra những lời này.

Cô dừng lại, đứng nguyên tại chỗ nhìn anh, nhìn bóng lưng của anh, giọng nói không lớn không nhỏ, từng chữ đều lọt vào tai của Kỳ Hàng một cách rõ ràng: “Có phải vì chuyện năm đó không?”

Kỳ Hàng dừng bước, không đi về phía trước nữa.

Giọng anh có chút khàn, anh nói: “Không phải.”

--

Khách sạn “Chu Khổng Tình Ý”

Trần Chức Hạ bước ra khỏi phòng tắm, chải tóc, nói chuyện với Lâm Dữ Mân ở đầu dây bên kia điện thoại: “Hôm nay mình ra ngoài ăn tối với Kỳ Hàng.”

Lâm Dữ Mân đắp mặt nạ ăn trái cây, nhàn nhã trả lời: “Ừ, sau đó thì sao?”

“Mình không hiểu tại sao anh ấy lại trở thành người như bây giờ.” Trần Chức Hạ uống một ngụm nước: “Mình hỏi anh ấy có phải là vì chuyện của Kỷ Niên không.”

“Cái gì?” Lâm Dữ Mân hét lên, làm Trần Chức Hạ giật mình đến nỗi phải vội vàng tắt loa ngoài.

“Cậu kích động như vậy làm gì?”

Lâm Dữ Mân gỡ mặt nạ xuống: “Bà cô của tôi ơi, cậu ở trước mặt anh ấy nhắc tới Kỷ Niên, chẳng phải là nhắc đến chuyện đau lòng của người ta hay sao.”

Động tác uống nước của Trần Chức Hạ chợt dừng lại một chút: “Mình biết nói như vậy có chút không tốt…”

Lâm Dữ Mân hỏi: “Vậy anh ấy trả lời cậu như thế nào?”

Trần Chức Hạ nói: “Anh ấy nói không phải.”

Lâm Dữ Mân tiếp tục nói: “Vậy anh ấy có tức giận không?”

Trần Chức Hạ nói: “Không có, anh ấy đưa mình trở về khách sạn sau đó về nhà.”

Lâm Dữ Mân: “Nhưng lần sau, cậu chú ý cẩn thận chút, đừng tùy tiện nói lung tung, không được nói đến chuyện của Kỷ Niên…”

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Trần Chức Hạ cắt ngang: “Chuyện năm đó của Kỷ Niên không liên quan đến Kỳ Hàng mà.”

“Nhiều năm như vậy cũng chỉ có mình cậu tin tưởng anh ấy.” Lâm Dữ Mân nói đùa: “Làm sao, chắc không phải cậu vẫn còn thích anh ấy đấy chứ.”

Trần Chức Hạ nhớ tới lúc Kỳ Hàng chắn ngang bảo vệ cô ở quán ăn, khuôn mặt cô có chút nóng lên: “Mình…Mình chỉ là nói một cách khách quan mà thôi.”

“Cậu cứ mạnh miệng đi, mình không thèm nói chuyện với cậu nữa, đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm đi. Đừng ngày nào cũng thức đêm, thức khuya rất có hại cho làn da.” Lâm Dữ Mân khuyên cô.

“Ừ, ngủ ngon.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Chức Hạ thở dài, đi đến bàn, bắt đầu xem tranh.

Không thức đêm là không có khả năng, buổi tối ở trong phòng xử lý ảnh, xung quanh yên tĩnh sẽ làm cho cô có cảm giác riêng tư. Trong bầu không khí như vậy lại kết hợp với cà phê, cô mới có thể có linh cảm tốt hơn.

Một lúc sau, điện thoại di động đặt bên cạnh vang lên hai tiếng liên tiếp.

Trần Chức Hạ mở ra, có hai tin nhắn.

Một là của Lâm Dữ Mân:

[Cuối tuần ngày mai, quán bar của Giang Duật Hoài ở Hoài Viễn sẽ khai trương, hai chúng ta đi chơi không?]

[Được, vậy ngày mai gặp.]

Còn cái tin nhắn kia là của Phương Như:

[Có một cuộc thi rất phù hợp với em, do tập đoàn Nam Dật tổ chức, em có muốn tham gia cuộc thi không?]

[Nam Dật ? Hoạt động kinh doanh của công ty này còn liên quan đến phương diện này sao?]

[Công ty lớn mà, những người bình thường như chúng ta không thể hiểu những gì người ta nghĩ đâu. Chị chỉ cảm thấy cuộc thi này rất phù hợp với em, em có thể thử xem.]

Trần Chức Hạ nhấn vào liên kết do Phương Như gửi.

Chủ đề của cuộc thi này là ‘Tự do’, không hạn chế bài dự thi, chỉ cần muốn tham gia thì có thể gửi bài vào hộp thư.

Trần Chức Hạ kéo trang web xuống, xem được một lúc cô liền cảm thấy cuộc thi này cũng không tồi, cảm giác mình có thể thử xem.

Cô gửi cho Phương Như một tin nhắn: [Được, hai ngày này em sẽ chuẩn bị một chút.]

Sau khi trả lời tin nhắn, Trần Chức Hạ đi đến bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, vốn dĩ ngoài cửa sổ phòng của cô còn có một khu vườn nhỏ, ban ngày sẽ có người kéo ống nước tưới, những giọt nước còn đọng lại trên cánh hoa, bấp bênh phản chiếu những tia sáng nhỏ li ti dưới ánh nắng, tựa như một giấc mơ.

Nếu so sánh với bây giờ thì Kỳ Hàng thời đại học là một sự tồn tại rực rỡ.

Anh thờ ờ với mọi người và mọi chuyện, có cảm giác vừa lịch sự lại vừa xa cách, nhưng nụ cười của anh có thể khiến trái tim của bao cô gái loạn nhịp.

Nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại rất thành thạo.

Anh đã thi vào trường đại học nghệ thuật hàng đầu Trung Quốc với điểm số cao nhất khi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, khi đó anh chính là thiên tài nghệ thuật. Tính cách, ngoại hình và cả học tập đều rất xuất sắc, tuy tuổi còn trẻ nhưng anh đã giành được nhiều giải thưởng.

So với Kỳ Hàng của hiện tại, người lái chiếc xe tải cũ kỹ và làm những công việc bán thời gian hàng ngày, quả thật có một khoảng cách rất lớn.

Trần Chức Hạ thật sự không nghĩ ra, cô không thể hiểu được tại sao Kỳ Hàng lại trở thành người như bây giờ.

Cùng lúc đó, ở dưới lầu.

Kỳ Hàn dựa vào một thân cây, xung quanh toàn là mùi thuốc lá. Tay phải buông thõng bên hông, anh búng điếu thuốc, tàn thuốc cũng theo đó mà rơi xuống.

Bóng cây đung đưa, có thể nghe thấy tiếng ‘xào xạc’ khe khẽ.

Các bức rèm trên tầng đều đã được kéo lại.

Điện thoại reo lên, Kỳ Hàng nghe máy.

Kỳ Hàng: “Nói.”

Chu Văn Dịch: “Cái tên Trâu Lỗi đó từng là giáo viên mỹ thuật của một trường trung học, nhưng gần đây anh ta đã bị sa thải rồi.”

Kỳ Hàng: “Ừ.”

Chu Văn Dịch: “Anh ta còn cùng người khác điều hành một phòng trưng bày, chẳng qua…”

Kỳ Hàng: “Chẳng qua cái gì?”

Chu Văn Dịch: “Hình như phòng trưng bày này có gì đó không ổn, nhưng tôi không có đủ bằng chứng để kết luận.”

Kỳ Hàng: “Vậy tiếp tục điều tra đi, nếu điều tra được cái gì thì cứ coi như chúng ta trừ hại cho dân.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp