Từ Chối NPC Kinh Dị Cầu Hôn Thì Sẽ Chết

CHƯƠNG 1: VẠN LẦN ĐỪNG ĐỂ BỊ BẮT ĐƯỢC.


6 tháng

trướctiếp

Mấy phút trước Khương Sở còn đang ở trong nhà xem giới thiệu về một trò chơi kinh dị.

Có thể nói đây là trò chơi kinh dị được yêu thích nhất hiện nay, ngày nay với sự phát triển nhanh chóng của công nghệ, những nhà phát triển game đã có thể hoàn toàn làm cho trò chơi trở nên chân thực như thế giới thật, vì vậy có rất nhiều người chơi yêu thích thể loại kinh dị đã đổ xô đến để trải nghiệm cảm giác kích thích chân thật nhất.

Trò chơi này là quà mà em gái đã tặng cho anh, anh mắc phải hội chứng “người đẹp ngủ trong rừng” rất nghiêm trọng, luôn rơi vào tình trạng hôn mê một cách vô thức, hơn nữa các thiết bị khoa học hiện đại cũng bất lực với chứng bệnh của anh, chỉ có thể làm giảm chứng bệnh chứ không thể điều trị dứt điểm.

Mà ý của em gái là muốn để anh được gia tăng cảm xúc kích thích, có lẽ có thể làm thuyên giảm đi chứng rơi vào giấc ngủ trong vô thức của anh.

Mặc dù anh không cảm thấy cách này hiệu quả hơn phương pháp của y học, nhưng dù sao đó cũng là ý tốt của em gái cho nên anh đã thử đăng nhập.

Vì vậy bây giờ anh đang ở trong game.

Trước mặt anh là một cánh cửa phong cách cổ xưa, cũ kỹ, kiên cố, trên bề mặt có khắc hoa văn rất đẹp, khung cửa được làm từ kim loại đồng cổ, giống như kiến trúc trong thế giới Châu Âu thời trung cổ.

Kiến trúc phía sau cánh cửa lớn là một nhà thờ gác chuông, được xây dựng theo phong cách Bacoro, trên đỉnh ngọn tháp bao phủ rêu xanh, màu sắc tối tăm như  màu máu đông cứng, ở phía trên có mấy con quạ đang bay lượn, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng khó chịu.

Một thiếu niên quý tộc ăn mặc sang trọng đang ngây ra ở cửa, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta kinh ngạc, sống mũi cao, lông mày lãnh đạm, tóc và lông mày có màu trắng muốt vàng nhạt, giống như màu vàng nhạt của ánh sáng ban mai, chỉ duy nhất đôi mắt là tối sầm như lúc nửa đêm.

Chiếc áo choàng màu xanh lộng lẫy của anh đã lấm lem bùn đất, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của anh, trên tay anh đang cầm một cây quyền trượng khảm ngọc bích màu xanh, thể hiện rõ địa vị cao quý của anh.

“Quốc vương bệ hạ.” Một người đàn ông mặc quần áo quý tộc màu đen đến đón anh, tự nhiên giúp anh cởi áo choàng ra và nói: “Ngài nên đi đến phòng xưng tội rồi.”

Khương Sở không động tĩnh đứng nhìn chằm hắn ta.

Thấy phong cách ăn mặc ở nơi này, có lẽ là dựa trên bối cảnh Châu Âu thời trung cổ, nhưng từ mấy bộ quần áo này lại không thể xác nhận được đây là ở thế kỷ nào.

Người đàn ông hiểu lầm sự trầm mặc của anh, hỏi anh: “Bệ hạ, người lại không muốn đi sao?”

Khương Sở không biết tính cách nhân vật này của mình như thế nào, chỉ thuận theo gật đầu trước.

Trong ánh mắt của người đàn ông hiện lên nụ cười trìu mến, hắn ta vậy mà lại quỳ một chân xuống trước anh dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, nắm lấy tay phải của Khương Sở, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của anh: “Quốc vương bệ hạ ngài thật sự là tự do phóng khoáng.”

Khương Sở không quen bị người khác chạm vào, liền rút tay lại, anh chau mày nói: “Đừng chạm vào ta.”

Người đàn ông này không quan tâm đến sự xa lánh của Khương Sở, thậm chí có thể nói, là hắn ta đã quen rồi, nhưng hắn ta vẫn quỳ gối về phía Khương Sở, thành khẩn nói: “Nếu ngài có bất cứ phiền toái nào, thân là công tước như ta khó thoát khỏi trách nhiệm, ta nguyện dâng hiến linh hồn mình cho quỷ dữ, chỉ cầu xin giải quyết được phiền muộn của ngài.”

Ánh mắt của hắn ta sáng rực, tràn đầy yêu thương: “Nhưng nếu vì ngài tùy hứng, bỏ lỡ lời chúc phúc của Chúa, ta dù thế nào cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.”

Vị vua nhỏ cáu kỉnh nhìn hắn ta mà không nói lời nào, nhất định là tức giận rồi.

Quốc vương của hắn ta ngay cả lúc tức giận cũng khiến cho người khác thần hồn điên đảo.

Khương Sở đã đoán ra được tính cách của nguyên chủ, có lẽ là tổ tiên thế hệ thứ hai, được coi như một vị quốc vương, được cưng chiều đến hư, nâng niu trong lòng bàn tay.

Anh vẫn chưa quên bản thân đã bước vào một trò chơi kinh dị, trong loại trò chơi này, chết nhanh nhất chính là tổ tiên thế hệ thứ hai.

Vậy thì rất dễ làm rồi. 

Khương Sở vẻ mặt không cảm xúc mà suy nghĩ, ít nhất để anh diễn sẽ không bị bại lộ.

Anh quay đầu đi về phía nhà thờ.

“Ngây ra đó làm gì?” Khương Sở quay đầu lại liếc nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lùng.

“Tại sao không giúp ta đẩy cửa?”

Công tước ngây người một lúc, sau đó mới mỉm cười bước tới trước, giúp anh đẩy cửa.

Đám kỵ sĩ của quốc vương không được đi vào nhà thờ, ngay cả ngựa cũng không được phép vào, vì vậy chỉ có mấy người hầu và công tước là được cho phép vào theo.

Công tước nhíu mày nhìn quốc vương đi ngang qua trước mặt mình, tuy nhiên lúc quốc vương đi ngang qua, dừng lại một chút, nói gì đó bên tai của hắn ta, nói một câu: “Lần sau còn dám nói không với ta thì ngươi tự cút.”

Cổ họng công tước nghẹn lại, không biết là căng thẳng hay kích động. 

Khương Sở không quan tâm đến hắn ta nữa, tự mình đi vào bên trong.

Anh bước đi lang thang không có mục đích ở trong nhà thờ, xung quanh có các nữ tu sĩ đang hành lễ với anh, xem ra anh làm quốc vương đều khiến cho mọi người có ấn tượng sâu đậm, hầu hết mọi người đều hướng nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.

Thấy anh đi loanh quanh đã khá nhiều, công tước mới tiến lên một bước, hạ giọng nói: “Bệ hạ, giáo hoàng đang chờ ngài ở phòng xưng tội.”

Khương Sở khẽ nghiêng đầu: “Vậy ngươi dẫn đường đi.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Công tước mỉm cười đồng ý, cũng không thắc mắc tại sao quốc vương lại không biết đường đi đến phòng xưng tội, hắn nghiêm túc đi trước để dẫn đường, rất nhanh đã đến một căn phòng nhìn có vẻ rất tối giản.

Hắn ta giải thích: “Vào ngày rửa tội, giáo đường sẽ mở cửa, tiếp đón tất cả các tín đồ, các tín đồ sau khi cầu nguyện xong sẽ tự mình đến xưng tội ở phòng xưng tội, hôm nay vì để tiếp đón bệ hạ, cho nên buổi lễ đã sớm kết thúc.”

Khương Sở khẽ gật đầu: “Vậy ngươi có thể đi vào không?”

Công tước mỉm cười lắc đầu: “Chỉ có cộng sự của ngài mới có thể cùng ngài đi vào, ta…còn chưa đủ tư cách đó…”

Mấy chữ sau cùng này cứ quanh quẩn trong miệng hắn ta, cuối cùng vẫn chưa được nói ra.

Khương Sở đưa quyền trượng cho hắn, một mình đi vào trong căn phòng này.

Căn phòng không có cửa sổ, ngoài một vài ngọn nến, màu sắc xung quanh trông có vẻ tối tăm, ở cuối đường có một cánh cửa nhỏ, bị ngăn lại bởi những thanh gỗ nhỏ, dưới cửa sổ nhỏ còn có một cái lỗ đen nhìn có vẻ như chỉ vừa để cho một bàn tay vào.

Ngoài ra hai bên căn phòng còn có hai hàng ghế dài được xếp gọn gàng, đều hướng về cửa sổ nhỏ, ngoài ra không có bất kỳ thứ gì khác.

“Bệ hạ!” Đột nhiên có giọng của một người đàn ông vang lên.

Khương Sở ngẩng đầu nhìn, dường như có một người bỗng nhiên ngồi xuống phía sau cửa sổ nhỏ, giọng nói của hắn ta nghe rất khoa trương, giống như đã được thượng đế hôn, vào thời khắc này đang gọi Khương Sở.

“Bệ hạ, mời người đến chỗ của ta.” Trong giọng nói này mang theo một nụ cười: “Xin đừng để người hầu của ngài phải đợi lâu.”

Khương Sở cẩn thận nhìn hắn, mặc dù anh không thể nào nhìn thấy được người ở trong cửa sổ, nhưng người ở bên trong thì có thể nhìn thấy anh rất rõ ràng.

Một Quốc vương trẻ tuổi với mái tóc trắng giống như một tia sáng trong bóng tối, dường như còn vô nhân đạo hơn cả những gì thiên hạ nói, thấy được trong ánh mắt của anh vẫn như cũ, tràn đầy sự dò xét và chán ghét.

Như vậy rất tốt.

Giáo hoàng lộ ra một nụ cười hư ảo.

Lúc Khương Sở đang ngồi ở trước cửa sổ, vừa nghe nói phải đưa một cái tay vào, thì liền trở nên cảnh giác.

Sao anh biết được thứ ở bên trong là người hay là ma, nếu anh đưa tay vào bị mất tay thì phải làm sao?

Mặc dù trò chơi kinh dị có thể ngăn chặn được bảy mươi phần trăm nỗi đau, nhưng anh vẫn không muốn nếm thử.

“Ta không cảm thấy ta có tội.” Sắc mặt của quốc vương phủ đầy sương lạnh: “Ta cũng không cần xưng tội.”

Giáo hoàng khẽ cười: “Mọi người sinh ra đều có tội.”

Khương Sở: “Vậy ngươi cũng có tội, ngươi xưng tội với ai?”

Giáo hoàng: “Đương nhiên là với Thiên Chúa.”

“Ồ!” Thiếu niên ngân dài tiếng nói, giọng nói tràn đầy sự mỉa mai: “Ta không tin.”

Đột nhiên một giọng nói xuất hiện trong đầu của anh.

[Dữ liệu đang được đọc, trò chơi <Vạn Lần Đừng Để Bị Bắt Được> đã được tải xuống.]

[Nhiệm vụ: Tìm ra được ác quỷ đang ẩn náu trong đám người bọn họ.]

[Gợi ý nhiệm vụ: Đảm bảo…đừng để bị bắt được.]

Anh vừa mới nghe được hướng dẫn trò chơi xong, thì nghe thấy người bên trong cửa sổ dường như đang cười.

Giáo hoàng đang cười đến mức gần như không thở nổi, thậm chí còn hắng giọng hai cái, cho dù là đang cười nhạo anh thì giọng điệu cũng rất êm tai, chỉ là Khương Sở hoàn toàn bất động.

“Ta quả thật có tội.” Giáo hoàng cười xong thì mới dịu dàng nói: “Bệ hạ, chúng ta làm một trao đổi, thế nào, ta xưng tội với ngài, ngài cũng xưng tội với ta.”

Quốc vương hừ lạnh lùng một tiếng: “Tại sao ta phải nghe theo ngươi?”

Giáo hoàng cũng không khó chịu: “Ngài không muốn biết bí mật của ta sao?”

Sắc mặt của vị quốc vương trẻ thay đổi đi mấy độ, cuối cùng vẫn là sự tò mò lấn át đi sự chán ghét, từ từ duỗi tay phải của mình ra.

Khi một bàn tay lạnh khác nắm lấy tay anh, anh bị cái lạnh đó làm cho rùng mình.

Sao có thể có bàn tay lạnh như vậy chứ? Người này có thật sự là con người không?

Anh muốn lập tức rút tay lại, nhưng sức mạnh của bàn tay đó mạnh hơn rất nhiều với những gì anh nghĩ, giữ chặt lấy không cho anh cử động.

“Ta đã phạm một sai lầm rất lớn.” Giáo hoàng hôn lên mu bàn tay của anh.

“Ta đã để một người bước vào trái tim của mình.”

Khương Sở toàn thân run rẩy, xém chút nữa kêu em gái của anh vào xem trai thẳng.

Đội ngũ sản xuất trò chơi đã sưu tầm mấy câu tỏ tình sến sẩm này ở đâu vậy? Tiểu thuyết tổng tài hiện nay cũng không dám viết như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Người ấy cao quý, kiêu ngạo, xinh đẹp, nhưng rất không nghe lời.” Khương Sở có thể cảm nhận được người ở phía sau đang nhìn chằm anh, giống như đang nhìn con mồi: “Người ấy không bao giờ biết được, bóng tối và ánh sáng bao phủ xung quanh người ấy tuyệt đẹp đến nhường nào.”

Khương Sở lật cổ tay, bàn tay giữ chặt lấy tay anh bỗng buông lỏng, anh liền rút tay lại.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Giáo Hoàng cụp mắt xuống nhìn vết thương nông trên cổ tay của mình, bất lực mỉm cười.

“Bệ hạ vẫn còn ghét ta như vậy.” Hắn ta nói.

Quốc vương đứng dậy, xoa cổ tay của mình, vẻ mặt của anh đã hiện rõ sự tức giận đến vô cực.

“Lần sau còn muốn ta đến phòng xưng tội, ngươi quỳ xuống cầu xin ta tới.” Ánh mắt anh lạnh lùng.

Nói xong câu này, Khương Sở quay người rời đi, dường như không hề có ý định thực hiện lời hứa vừa rồi.

Nhưng giáo hoàng vẫn không quên: “Bệ hạ, ngài vẫn chưa thực hiện việc xưng tội của ngài.”

Quốc vương đi gần tới cảnh cửa thì quay đầu lại nhìn về phía hắn ta, không thể nhìn rõ khuôn mặt ở phía sau, nhưng giọng điệu vẫn không thân thiện như cũ: “Ta không tin vào thần, tại sao phải thừa nhận bản thân mình có tội chứ?”

Nói xong cũng không chờ hắn ta đáp lời, bước thẳng ra cửa.

Khương Sở nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, điều này có thể loại trừ khả năng giáo hoàng là ác quỷ.

Như tất cả mọi người được biết, ác quỷ không có máu đỏ.

Hiện tại anh có rất ít manh mối, phạm vi của những người được đề cử chưa biết rõ, ngoại trừ vết máu ra anh không biết các tiêu chuẩn khác, càng đừng nói đến có hai con người kỳ lạ có tình ý mù quáng đối với anh.

Anh cảm thấy trò chơi này có chút phức tạp.

Có điều cũng may thân phận của anh là quốc vương, hai NPC này có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì kỳ lại đối với anh.

Công tước thấy anh đi ra, liền mang quyền trượng và chiếc áo choàng bước lên, rất chu đáo giúp anh mặc vào.

“Bệ hạ cảm thấy thế nào?” Hắn ta dường như vô ý hỏi anh.

“Cảm thấy?” Quốc vương hừ lạnh một tiếng: “Giáo hoàng vẫn khiến người ta chán ghét như cũ.”

Sau khi anh nói xong câu này, lông mày của Công tước giãn ra rất nhiều, hắn ta cẩn thận thắt nơ áo cho anh: “Vốn dĩ buổi chiều dự định sẽ đi khảo sát lãnh địa của hoàng thân Arnold, ngài có muốn hoãn lại không? Tận dụng ngày hôm nay để nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”

Vẫn còn một hoàng thân ư? Não của Khương Sở hơi co thắt.

Hoàng thân kia không phải đầu óc cũng bệnh hoạn đó chứ?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp