Từ Chối NPC Kinh Dị Cầu Hôn Thì Sẽ Chết

CHƯƠNG 7: VẠN LẦN ĐỪNG ĐỂ BỊ BẮT ĐƯỢC


6 tháng

trướctiếp

Quái vật lao về phía hai người họ.

Do cửa phòng chỉ nhỏ như vậy, Khương Sở và thân vương đứng cạnh nhau, nhất thời không biết được nó đang lao về phía ai.

Khương Sở tưởng rằng là mình, bởi vì ánh mắt của quái vật cứ nhìn chằm vào anh, vì vậy vô thức lùi lại một bước.

Một hơi thở tràn đầy mùi tanh được phát ra từ miệng của con quái vật, khuôn mặt của nó hung tợn, xấu xí, có tay chân của con người, trên người lại không có một mảnh da, xuyên qua máu thịt đỏ tươi có thể nhìn thấy mạch máu trong suốt ở phía dưới, móng vuốt sắc nhọn cào lên tường, phát ra những âm thanh chói tai, đồng thời còn lưu lại bốn khe rãnh có độ sâu khác nhau.

Tuy nhiên nó không thể nào với tới người đang đứng ở cửa.

Nó dừng lại ở trước mặt hai người họ với khoảng cách tầm một sải tay, sau đó giống như bị thứ gì đó kiềm chế, ngẩng cao chiếc cổ lên.

Thân vương bậc cười ha ha sảng khoái: “Bệ hạ, ngài xem ta đã bắt ác quỷ lại cho ngài rồi, ngài có hài lòng không?”

“Đây là thứ mà dị giáo đã triệu hồi ra sao?” Ánh mắt của Khương Sở kỳ lạ.

Arnold rất thất vọng vì không nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của vị quốc vương nhỏ.

Hắn ta rất muốn nhìn thấy quốc vương hàng ngày cao cao tại thượng lộ ra biểu hiện hoảng sợ kinh hãi, hoặc là nhìn hắn ta với ánh mắt cầu xin sự trợ giúp.

Có điều hắn ta đã suy nghĩ quá tốt đẹp rồi, quốc vương không hổ là quốc vương, ngay cả mắt cũng không hề chớp lấy một cái.

“Ngươi…” Khương Sở trầm ngâm một lát: “Ngươi từ đâu bắt được nó?”

“Từ người của dị giáo.” Hắn ta nheo mắt thích thú: “Bên cạnh bọn họ có rất nhiều đồ tốt, ngà voi, ngọc trai đen, hương liệu làm từ xạ hương, quặng sắt tinh khiết…ngài muốn biết bọn họ thu thập được từ đâu không?”

Nụ cười trên khuôn mặt hắn ta càng tươi tắn hơn: “Ta đã tìm rất lâu rồi, mới tìm ra được manh mối.”

Ở nơi mà Khương Sở không nhìn thấy, chiếc bóng của hắn ta đang dần kéo dài ra, vươn ra, dường như mọc ra một đôi cánh dơi khổng lồ.

Chiếc bóng run run đôi cánh, sau đó tiến đến gần chiếc bóng của Khương Sở.

Khương Sở hoàn toàn không nhận ra điều này.

Anh lạnh lùng nhìn con quỷ đang bị xiềng xích giam giữ, không biết đang nghĩ cái gì, mà ác quỷ bởi vì giằng co mà cơ thể đã mất đi toàn bộ sức lực, bây giờ đang dựa vào tường không biết là sống hay chết, bên phải khuôn mặt để lộ ra đôi mắt cực nhỏ.

Anh chậm rãi siết chặt nắm đấm.

“Thân vương.” Giọng của anh lọt ra khỏi kẽ răng: “Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ác quỷ từ đâu mà bắt được?”

Bóng đen trên mặt đất bỗng dừng lại, thân vương cũng không lộ ra vẻ khác thường gì, ngược lại tò mò hỏi: “Đương nhiên là bắt được trong tổ chức bí mật của dị giáo đồ.”

Quốc vương trẻ tuổi chậm rãi bước vào căn phòng tối tăm và ẩm ướt, bất chấp nguy hiểm bị ác quỷ tấn công, Arnold cảm thấy lo lắng, cũng tiến lên phía trước một bước: “Bệ hạ!”

Ác quỷ không cử động, vẫn y như cũ nhìn Khương Sở với đôi mắt đỏ ngầu đầy tà ác và tham lam muốn chiếm hữu.

Anh đi tới trước mặt ác quỷ, giơ cao ngọn nến, soi sáng bản thân mình, và khuôn mặt của ác quỷ.

Trên mắt phải của ác quỷ, có một vết sẹo chằng chịt như mạng nhện.

“Ngươi thật sự là ác quỷ sao?”

Bởi vì ánh sáng quá gần, quái vật phải nhắm mắt lại, chỉ có đôi mắt trái đỏ tươi đang nhìn chằm vào anh.

Khương Sở móc từ trong túi ra một mũi tên ngắn làm bằng bạc, một luồng ánh sáng lạnh lẽo lướt qua.

Anh giơ cao mũi tên ngắn, đầu mũi tên hướng xuống dưới, ánh sáng bạc và ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt đen đó dường như ngay tức khắc xuyên thủng nó.

“Leng keng…”

Chiếc bóng trên mặt đất bắt đầu vặn vẹo điên cuồng, thân vương không thể tin nổi kêu lên: “Tại sao…”

Sợi xích sắt đặc biệt được dùng để trói ác quỷ, lúc này vỡ thành hai mảnh rơi xuống mặt đất.

Ác quỷ mở mắt ra, đôi cánh giống như con dơi được rút ra khỏi ngọn giáo xuyên qua cơ thể, máu xanh rơi xuống mặt đất.

Nó đứng bên cạnh  quốc vương, hướng về phía thân vương, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn.

[Thân phận của ác quỷ chính là quản gia.]

[Trả lời sai, giá trị lý trí giảm hai phần trăm, giá trị hiện tại là tám phần trăm.]

Khương Sở: “...”

Quái vật ở tư thế bảo vệ, dùng đôi cánh vững chắc bảo vệ cho anh.

Khương Sở mở to mắt, nhìn về phía thân vương đang đứng ngược sáng ở cửa.

Màn đêm buông xuống đúng như dự đoán, hôm nay mặt trăng bị mây che khuất, nửa ẩn nửa hiện trong mây, đôi mắt của thân vương âm u như vảy máu.

Khương Sở chỉ dùng nửa phút là có thể phản ứng lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

[Thân vương Arnold là ác quỷ, mặc dù quản gia không phải là con người, nhưng cũng không phải là ác quỷ.]

[Đáp án chính xác.]

“Bệ hạ thân yêu của ta…” Thân vương say mê nhìn anh, chậm rãi tiến gần về phía anh: “Ngài là viên ngọc sáng chói nhất trên vương miện, không có ai cao quý hơn ngài, ta đã theo đuổi một sự vật cao quý đẹp đẽ lâu như vậy, tại sao viên ngọc này không thể thuộc về ta?”

Khương Sở cầm lấy mũi tên bạc từ dưới đất lên, ném cho hắn ta một cái nhìn mỉa mai.

“Ngươi xứng sao?”

Ánh mắt của thân vương trở nên đen hoàn toàn, không còn một chút lòng trắng nào, màu đỏ của máu dường như đang sôi sục bên trong, xương của năm ngón tay xuyên qua da, hóa thành năm con dao sắc bén: “Đồ của ta…trả cho ta…”

Khương Sở đặt tay lên trên tay của quản gia: “Đưa ta rời khỏi đây!”

Quản gia trầm mặc bế anh lên rồi bay lên trời, thoát ra khỏi căn phòng thấp bé này.

Khương Sở cảm nhận được tiếng gió rít bên tai, người hầu ở phía dưới toàn bộ đều biến thành trạng thái giống như quản gia, thứ người không phải người, quỷ không phải quỷ, đều đang hướng về phía hai người họ.

Giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ trên trán của anh.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thật sự quá kích thích, bị một đám quỷ truy sát trong trò chơi kinh dị, là điều mà không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.

Quản gia giúp anh đỡ lấy phần lớn sự tấn công, có một cơn gió lạnh thổi qua mặt Khương Sở, trên da bị trầy xước rồi, vài giọt máu lập tức chảy ra.

Bọn họ liên tục va vào lâu đài, địa hình chật hẹp, rất khó để thoát khỏi sự truy đuổi phía sau.

Vào lúc này tinh thần của Khương Sở ngược lại vô cùng tập trung, tốc độ suy nghĩ rất nhanh.

Thân vương là ác quỷ, người hầu đều bị quyền rủa biến thành quái vật, như vậy theo lời công tước nói thì kỵ sĩ của anh sợ là cũng đã sớm thành kỵ sĩ tử rồi, dòng suy nghĩ này trôi từ lúc sâu trong lâu đài cho tới tận cổng lớn.

Không thể đi qua cổng lớn.

Nếu có thể có một cửa sổ lớn hơn, cả hai bọn họ rất nhanh có thể thoát ra khỏi lâu đài.

Quản gia im lặng chịu đựng sự tấn công, thân vương đối với hắn ta sẽ không dịu dàng như đối với quốc vương, tấn công vào những nơi chí mạng của hắn ta.

Trong lòng Khương Sở biết quản gia đã thay anh gánh hết mọi thứ, nhưng anh không thể nói chuyện, nếu không sẽ làm phiền quản gia.

Anh giơ tay lên che vết thương trên cánh tay của quản gia, đột nhiên nói: “Lên đỉnh tháp.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Quản gia nhận được mệnh lệnh, lập tức lao lên phía trên.

Trên đỉnh lâu đài có một tấm kính trong suốt cực lớn, nhìn thấy toàn cảnh bầu trời, lúc này tình cờ mặt trăng di chuyển vào giữa tấm kính, chiếu sáng khuôn mặt của Khương Sở.

Sau một tiếng nổ lớn, tấm kính vỡ tan tành.

Quái vật đưa Khương Sở bay ra ngoài, liền nhìn thấy xe ngựa đang đợi lệnh ở ngoài cổng lớn, con ngựa do người giữ ngựa điều khiển đang giẫm mạnh móng trước.

Quản gia nhào xuống, Khương Sở được hắn ta giữ vững bảo vệ trong vòng tay, không dính một hạt cát, phía sau có một đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn về hướng của anh.

Lúc này thân vương hoàn toàn không thể nói là tuấn tú nữa, dáng vẻ của hắn ta càng giống với người ngoài hành tinh trong phim kinh dị của Mỹ hơn, nhìn nhiều mắt sẽ bị choáng váng.

Khương Sở chán ghét quay mặt đi, kết quả thân vương càng tức giận hơn.

Khương Sở được đặt xuống đất, liền đi về hướng xe ngựa, nhảy lên một trong những con ngựa, dùng tay trái cắt sợi dây nối xe ngựa.

Con ngựa hung hãn cảm nhận được sức nặng trên người mình, liền tức giận, giơ cao móng trước và hét lên, muốn ném người ngồi trên lưng mình xuống.

Khương Sở kéo dây cương, hai chân kẹp vào bụng ngựa, nghiêm nghị nói: “Im lặng cho ta.”

Con ngựa rên rỉ vài tiếng, rồi im lặng một cách thần kỳ.

Người giữ ngựa nhận được mệnh lệnh, liền bỏ lại xe ngựa, cùng Khương Sở lao ra ngoài.

Đương nhiên quản gia cũng đi cùng, đồng thời hắn ta cũng lùi về sau một chút bảo vệ hai người họ từ phía sau.

Khương Sở quay đầu lại, chiếc xe ngựa lộng lẫy bị quái vật bao phủ lấy, cũng có lẽ đã phát hiện bên trong không có người, phát ra tiếng gầm thét tức giận, mà lúc này Khương Sở và đoàn ngựa đã chạy khá xa rồi.

Mặc dù mưa đã nhỏ lại, nhưng bầu trời vẫn còn u ám, ánh trăng có thể soi sáng đường rất hạn chế ánh sáng.

Cũng may ngựa của Quốc vương biết đường.

Khương Sở tranh thủ nhìn lướt qua giao diện trò chơi.

Mặc dù hệ thống nói đáp án của anh chính xác, nhưng nhiệm vụ chính vẫn y như cũ chưa biến mất, trên bảng giao diện của anh vẫn còn mấy chữ đó.

[Nhiệm vụ chính: Tìm ra ác quỷ ẩn nấp trong đám người bọn họ.]

[Trạng thái nhiệm vụ: Chưa hoàn thành.]

Tại sao chưa hoàn thành? Lẽ nào phải bắt ác quỷ lại mới được tính?

Anh chau mày, suy nghĩ đến một khả năng khác.

Nếu như hệ thống đang chơi chữ, có thể có khả năng có nhiều hơn một ác quỷ…

Khương Sở chau mày, phát ra tiếng: “Xuống đi.”

Câu này là nói với quản gia, bây giờ anh vẫn chưa biết tên của quản gia.

Quái vật không nói chuyện, dang rộng đôi cánh vốn đã rách nát của nó để bảo vệ anh.

Bọn họ đã chạy rất lâu, rất lâu rồi.

Màn đêm dường như không có hồi kết, trải dài vào khoảng không vô tận.

Lãnh địa của thân vương cách lãnh địa của hoàng gia không xa, ngồi xe ngựa chưa đến nữa ngày đã tới nơi, nhưng bây giờ ngay cả thời gian một phút cũng rất quý giá.

Có âm thanh ngược gió lọt vào tai.

“Ta sẽ ban cho ngài một lời nguyền vĩnh cửu…khiến ngài trở thành viên ngọc sáng chói nhất trên vương miện của ta…ngài sẽ cùng sống cùng chết với ta.”

Thân vương Arnold nghiến răng, dường như đang nói những lời ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại khiến cho người ta dựng tóc gáy.

Khương Sở thốt ra tiếng chửi thề đầu tiên kể từ khi vào game.

“Bíp*”

Anh trầm mặc nhìn cảnh báo xuất hiện trên giao diện của trò chơi: [Xin sử dụng ngôn từ văn minh, để tạo ra môi trường mạng hài hòa lành mạnh.]

Lần đầu tiên anh cảm thấy trò chơi này thật bệnh hoạn.

Chính lúc này, người giữ ngựa vốn vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên đến gần, nắm chặt lấy chiếc áo choàng màu xanh của Khương Sở.

“Xin ngài hãy đưa nó cho ta.”

Khương Sở liền hiểu ra ý của hắn, nhưng anh chỉ im lặng chạy về phía trước.

Tính cách của anh và nguyên chủ cũng tương tự như nhau, nhưng không thể hiện anh có tư tưởng giống nơi này, không thể nào yên tâm để người khác vì anh mà hy sinh.

Mà người giữ ngựa đã được huấn luyện rất tốt, tàn nhẫn nắm lấy vai của Quốc vương.

Khương Sở hét lớn: “Không cần ngươi phải làm như vậy!”

Người giữ ngựa gật đầu như một con rối, nhưng vẫn nắm lấy áo choàng của anh, mượn sự che chắn từ đôi cánh của quản gia, hắn ta khoác chiếc áo choàng ra sau lưng, mặc nó từ một bên.

Trong chốc lát hơn một nửa quái vật đã phân ra đuổi theo người giữ ngựa.

Khương Sở nghiến răng, lần nữa ôm chặt bụng ngựa, con ngựa trắng phóng đi như một tia chớp.

Có những NPC thuộc phe lương thiện, anh tự hỏi bản thân nhiều nhất là thuộc phe trung lập trong mớ hỗn loạn, không ngờ các nhân vật xung quanh lại lần lượt chiến đấu vì anh.

Ở phía xa, con đường rừng chặt hẹp sắp mở ra, một dãy bình nguyên rộng lớn dần lấp đầy tầm nhìn.

Một tia sáng mới của sự sống, nhảy ra từ phía chân trời xa xăm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp