Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 1: Rơi xuống nước


4 tháng

trướctiếp

"Dì Cảnh——"

"Dì Cảnh, dì cảnh ơi dì có ở nhà không?"

Trong phòng, ti vi đen trắng vang lên tiếng ca "Tay trái cầm kiếm, tay phải cầm đao, can đảm toả sáng khắp đất trời, năm con ngựa cùng với áo bào vàng, xin chọn cách hi sinh vì chính nghĩa."

Cảnh Hựu Cầm đạp chân lên bàn máy may, tay thì khâu vá quần áo còn mắt thì chăm chú nhìn về phía ti vi.

Nghe tiếng đập cửa ở ngoài, theo bản năng bà ta nhíu mày.

"Có chuyện gì vậy Trùng Trùng, cháu hoảng loạn như thế làm gì vậy?"

Bà ta còn chưa nhìn mặt người đối diện thì Tùng Kỳ đã vội vã lên tiếng.

"Dì Cảnh, Miêu Miêu bị rơi xuống nước rồi."

"Cái gì?!"

"Rơi xuống nước á? Tại sao nó lại rơi xuống nước được chứ, hiện tại con bé đang ở đâu?"

"Hai đứa lại chạy đến chỗ nào lêu lổng thế?"

Cảnh Hựu Cầm sốt ruột nắm lấy tay Tùng Kỳ, lúc này bà ta mới chú ý đến dáng vẻ của cô cũng chật vật, không khá hơn là bao.

Cả người Tùng Kỳ ướt đẫm, mái tóc dài tự nhiên cũng rối như tơ vò, trên cổ có mấy lá bèo treo lủng lẳng, cả người toả ra mùi hương nhàn nhạt của mấy lá bèo cây rong, vừa ngửi mùi là biết mới từ sông Hộ Thành ở gần đây ngoi lên rồi.

"Cậu ấy đang ở Bệnh viện số ba."

Làm sao mà lại đến bệnh viện luôn rồi, rõ ràng chuyện này rất nghiêm trọng mà! ! !

Môi Cảnh Hựu Cầm trắng bệch, cả người choáng váng bà ta cảm thấy mình không thể đứng vững được nữa rồi.

"Rốt cuộc hai đứa làm cái gì vậy hả? Đang yên đang lành tại sao để Miêu Miêu nhà dì rơi xuống sông chứ?"

Giọng bà ta rất nhẹ nhàng nhưng lời nói toàn là những từ ngữ khó nghe.

Điều này làm cho Tùng Kỳ cảm thấy rất khó chịu, trong lòng buồn bã không thôi.

Không phải do mình dẫn Miêu Miêu đi, rõ ràng là...

Nhưng đối diện với ánh mắt tràn đầy sự lo lắng của Cảnh Hựu Cầm, Tùng Kỳ lại nuốt những lời mình định nói vào trong.

Cô đưa tay đỡ bà ta:"Dì Cảnh, sau khi cháu cứu Miêu Miêu lên thì phát hiện ra cậu ấy không chỉ bị sặc nước, trán của cậu ấy chảy máu rất nhiều, không biết là bị thương trước khi rơi xuống nước hay là sao lại bị thế nữa."

"Bác sĩ nói cậu ấy bị hôn mê là do vết thương ở đầu. Dì lên lấy quần áo cho cậu ấy và tiền viện phí rồi cùng cháu đi đến Bệnh Viện số 3 ạ."

Lòng Cảnh Hựu Cầm như thắt lại khi nghe tin con gái mình hôn mê.

Chưa nghe xong nửa câu bà ta đã giận sôi máu nên có chút quá lời:"Tùng Kỳ, cháu và Miêu Miêu là bạn thân của nhau vậy mà tiền thuốc men cháu lại không chịu lót trước một ít sao. Lỡ như thấy không ai trả tiền viện phí, bác sĩ trì hoãn việc điều trị cho Miêu Miêu thì làm sao bây giờ?"

Nói xong bà ta cũng không cho Tùng Kỳ có cơ hội phản bác nào mà quay về phòng lấy tiền từ trong túi ra, lấy thêm vài bộ quần áo rồi chạy nhanh đến bệnh viện.

Tùng Kỳ:......

Nhưng hôm nay khi ra ngoài cô không có mang theo tiền mà.

Cô không đi theo bà đến bệnh viện mà đi xuống lầu về nhà thay quần áo.

Hứa Tuệ Anh đang ở nhà soạn bài.

Khi nghe thấy tiếng mở cửa ở ngoài, bà đoán nếu cửa mở lúc này thì chỉ có con gái mình về thôi nên bà cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi: "Sao hôm nay con về sớm như vậy!"

Mỗi lần có dịp được nghỉ, Tùng Kỳ nhà bà sẽ đi chơi cùng với Miêu Miêu.

Nếu không ra ngoài chơi cho đã thì Tùng Kỳ sẽ không về nhà.

Cô tình nguyện đi leo núi, đi long nhong ngoài đường, nếu không thì cũng ra ngoài bờ sông ngồi thẫn thờ...

Tóm lại nói cho chính xác hơn thì cô luôn muốn dành thời gian của mình để khám phá thế giới bên ngoài, còn biện minh ở trong nhà ngồi không thì không có cảm giác đang được nghỉ.

Cũng không biết con gái bà học ở đâu ra nhiều tật xấu đến thế.

"Mẹ~~~~~~"

Bà đã nghe cái giọng làm nũng này hơn hai mươi năm rồi.

Hứa Tuệ Anh đặt bút máy đang cầm trong tay xuống, bà định hỏi thử rốt cuộc con gái mình có chuyện gì mà lại làm nũng như vậy.

Khi ngẩng đầu lên nhìn thì mắt bà mở to.

"Sao lại thế này?"

Hứa Tuệ Anh vội vàng chạy vào phòng tắm lấy khăn khô:"Con làm sao mà cả người ướt hết thế này?"

Cả người cô ướt sũng làm cho chiếc áo sơ mi rộng thùng thình ôm sát vào người, nhìn qua một cái là thấy ngực ra ngực, eo ra eo, toàn bộ đường cong cơ thể đều thấy rất rõ. Hứa Tuệ Anh thấy con gái nhà mình cứ như thế mà chạy về nhà, không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy rồi, nghĩ đến đây mặt bà liền đen lại.

"Là do Miêu Miêu ạ."

"Chuyện này thì có liên quan gì đến Miêu Miêu chứ?"

"Cậu ấy rơi xuống nước, con đã nhảy xuống cứu cậu ấy lên."

Tùng Kỳ cầm lấy khăn, lau được một nửa rồi dừng lại.

Cô vắt khăn lông lên lưng ghế rồi chạy thẳng vào phòng tắm:"Mẹ, lát nữa có ai đến tìm thì nói con đang gội đầu nha. Cái mùi hôi này sắp hun chết con luôn rồi." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hứa Tuệ Anh:…

Quả thật là hơi thối.

Con bé này cũng nói không rõ tại sao Miêu Miêu lại rơi xuống nước, bây giờ tình trạng như thế nào rồi, việc này có liên quan gì đến cô không cũng không nói. Hứa Tuệ Anh vừa lo lắng cho Miêu Miêu, vừa suy nghĩ xem chuyện này có dính dáng gì đến con gái mình không.

Khi Tùng Kỳ vừa tắm xong đi ra, Hứa Tuệ Anh chạy đến ấn cô ở trên ghế, rồi cầm khăn lau khô tóc cho cô.

Bà dò hỏi cặn kẽ:"Có phải con bé rơi xuống cái sông gần đây đúng không?"

"Dạ."

"Ở đó có rào bảo hộ mà, sao con bé rơi xuống được?"

Rào bảo hộ ở đó hình như cao đến một mét ba mà.

"Con không biết."

"Hai đứa cùng đi chơi với nhau mà con nói con không biết là như thế nào. Con đã nói chuyện này với dì Cảnh chưa, dì Cảnh hỏi con cúng trả lời như thế hả?"

"Mẹ~~~"

"Con không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Đúng là con với cậu ấy cùng đi ra ngoài chơi, nhưng con đi làm bóng đèn thì đúng hơn."

Vừa đến công viên nhỏ, Miêu Miêu đã cùng Vu Nhạc Khang rẽ trái rồi đi sang phía hồ.

Tùng Kỳ rất tinh ý, mặt cô cũng không dày đến mức đi quấy rầy chuyện yêu đương của người khác đâu, tính cách của cô khá hoạt bát và vui vẻ, ưa thích những nơi thoáng đãng nên cô chỉ ngồi coi một ông lão câu cá ở gần đó thôi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Một lúc sau thì cô nghe được có người rơi xuống nước kêu cứu.

Cô bơi khá giỏi, khi nghe tiếng người kêu cứu thì cô lập tức quay đầu tìm kiếm xung quanh, lỡ như không có ai xuống cứu thì cô sẽ nhảy xuống.

Nhưng không ngờ người rơi xuống nước lại là Miêu Miêu.

Cậu ấy đang vùng vẫy ở dưới nước kêu cứu còn Vu Nhạc Khang lại chẳng thấy đâu cả.

"Mẹ, hình như Miêu Miêu cãi nhau với Vu Nhạc Khang. Nói không chừng là do Vu Nhạc Khang đẩy cậu ấy xuống nước, nếu không tại sao khi cậu ấy rơi xuống nước lại không thấy anh ta đâu chứ."

Tùng Kỳ nhăn mũi, mặt đầy vẻ căm phẫn.

"Miêu Miêu không có chuyện gì chứ?"

"Bác sĩ nói cậu ấy không sao cả, nhưng không biết tại sao cậu ấy còn chưa tỉnh lại, lúc đó trên người con không mang tiền, cả người thì ướt nhẹp nên chỉ còn cách chạy đến nhà cậu ấy tìm dì Cảnh thôi."

"Con nói với dì Cảnh về chuyện của Vu Nhạc Khang chưa?"

Tùng Kỳ mở to mắt.

Cô vỗ trán một cái, sầu não nói:"...Con quên mất rồi!"

Hứa Tuệ Anh nhìn đứa con gái ngốc nhà mình, chọc vào huyệt thái dương của cô một cái: "Việc quan trọng như vậy mà con có thể quên, sao con không quên việc phải về nhà luôn đi?"

Ánh mắt Tùng Kỳ đầy bất lực.

"Sau khi con nói Miêu Miêu đang ở bệnh viện thì dì ấy đã chạy đi rồi nên con có kịp nói chuyện đó đâu."

"Mẹ, mẹ đừng có chọc vào huyệt thái dương của con nữa được không, con thấy đau quá à."

Tùng Kỳ lấy tay xoa chỗ vừa mới bị mẹ cô chọc, yếu ớt nói.

"Vậy sao con còn ngồi ở đây? Còn không mau đến bệnh viện xem tình hình của Miêu Miêu đi, thuận tiện nói với dì Cảnh chuyện đó luôn."

Tùng Kỳ cảm thấy không cần thiết:"Bác sĩ nói Miêu Miêu sẽ sớm tỉnh lại thôi, nếu tỉnh lại cậu ấy cũng sẽ nói chuyện đó với dì Cảnh. Không cần con nói thì cậu ấy cũng sẽ nói thôi, sao con phải làm điều thừa thãi đó chứ!"

Bác sĩ nói Miêu Miêu được cứu lên kịp lúc, nước chưa vào phổi quá nhiều, sẽ không có chuyện nguy hiểm đến tính mạng đâu.

Hứa Tuệ Anh nhìn đứa con gái ngây ngô nhà mình, bà đau đầu đỡ trán.

Có điều bà cũng nhẫn nại, ngồi xuống giải thích cho cô hiểu.

"Con vẫn luôn biết dì Cảnh không đồng ý chuyện của Miêu Miêu và Vu Nhạc Khang mà. Miêu Miêu sợ mẹ con bé như vậy, làm sao dám nói đã xảy ra chuyện gì với Vu Nhạc Khang được, nếu con bé nói ra thì không khác nào tự vả mặt mình à, thừa nhận việc con bé xem trọng Vu Nhạc Khang hơn mẹ mình à."

"Miêu Miêu không nói thì mọi người cũng chỉ biết rằng con đi cùng Miêu Miêu mà thôi. Dì Cảnh con tâm tư mẫn cảm, đừng để hiểu lầm làm hỏng tình cảm đôi bên."

Tùng Kỳ có chút bất ngờ, cô chớp mắt ngây thơ nói.

"Mẹ, sao mẹ lại phức tạp mọi chuyện lên như thế? Chuyện cũng đâu đến mức đó đâu chứ."

Chắc chắn dì Cảnh cũng không phải người không nói đạo lý như vậy.

"Nhưng mà mẹ, con có nên đến đồn cảnh sát báo cáo chuyện này không?"

Hai bên thái dương của Hứa Tuệ Anh giật giật.

Bà chỉ biết nhắm mắt lại rồi thở dài.

Thật là…

Tùng Kỳ nhà họ từ nhỏ đã ngây ngô như vậy, cả người tìm chẳng ra chỗ nào lanh lợi biết suy nghĩ cả.

"Con báo cái gì mà báo, con có tận mắt nhìn thấy Vu Nhạc Khang đẩy Miêu Miêu xuống không? Mẹ bảo con nói cho dì Cảnh chính là để họ tự đi kiểm chứng."

Vu Nhạc Khang kia nói một lời không vừa ý cậu ta liền đẩy người, đẩy người xong còn biến mất không còn tung tích, vừa nhìn đã biết là kẻ không biết điểm dừng.

Biết đâu một ngày nào đó cậu ta bị kích thích rồi nổi điên lên gây ra những chuyện nghiêm trọng hơn thì sao?

Lỡ chuyện này xảy ra với Tùng Kỳ thì sao bây giờ?

"Con bớt xen vào chuyện yêu đương của người ta đi."

"Dạ dạ."

Hứa Tuệ Anh thấy vẻ mặt vô tư của con gái mình thì lại nổi giận một lần nữa, thi triển nhéo tai thần công.

"Ai da, ai da, đau đau đau quá, mẹ buông tay ra đi."

"Đừng có mà xem những lời nói của mẹ như gió thoảng qua tai, có biết chưa?"

“...Dạ con nghe rồi mà, con hiểu rồi~~~”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp