Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 12: Tâm tư đen tối


4 tháng

trướctiếp

 

Khúc Diệp Diệp bĩu môi, nhìn chị cả với ánh mắt hai chị em đều hiểu: Xem đi, mẹ chỉ quan tâm Khúc Tư Nguyên.

“Đừng lộn xộn nữa. Làm bài tập của em đi.”

Khúc Miêu Miêu đã sớm không phải là kẻ đáng thương khát khao tình yêu thương của mẹ nữa.

Sự bất công của mẹ, cô ta đã thấy rõ ràng từ đời trước. Hiện tại, bà ta làm cái gì, nói cái gì cũng đều không thể tổn thương cô.

Nếu cha mẹ không thể giúp đỡ cô ta. Vậy cô ta sẽ tự tranh thủ cơ hội cho mình. Lục Thành mới là tương lai mà cô ta muốn.

“Chị, hình như cậu chúng ta sắp về.” Đột nhiên, Khúc Diệp Diệp nói.

“Cậu?”

Khúc Diệp Diệp: “Đúng vậy. Em nghe mẹ gọi điện thoại nói chuyện với cậu. Hiện tại cậu đã làm tổng giám đốc ở thành phố Thâm, rất có tiền. Mẹ hỏi cậu ấy có thể cho chị tới công ty bên đó làm hay không. Cậu nói trở về sẽ bàn lại.”

“Chị, sau khi chị tốt nghiệp, chị có định đến thành phố Thâm không?” Khúc Tư Nguyên cũng rất tò mò.

Cậu ta hưng phấn nói: “Chị, nếu chị đến thành phố Thâm làm việc, có phải có thể kiếm rất nhiều tiền hay không?”

Lúc này, Khúc Tư Nguyên còn chưa biến thành quỷ hút máu chuyên đi hút máu các chị gái.

Khúc Miêu Miêu liếc mắt nhìn đứa em trai ngây thơ ngốc nghếch, cười lạnh: “Đừng mơ, em cho rằng trên trời sẽ rơi xuống bánh có nhân sao.”

“Chị sẽ không đi thành phố Thâm.”

Nghĩ đến chuyện sau này, ánh mắt Khúc Miêu Miêu đột nhiên lạnh lùng, giấu kín như bưng: “Diệp Diệp. Nếu mẹ bảo em không học nữa mà đi theo cậu đến thành phố Thâm làm việc, em ngàn vạn lần đừng nghe bà ấy.”

“Vì sao?” Khúc Diệp Diệp không rõ tại sao chị gái mình lại có thái độ này. Rõ ràng lần trước cậu gọi điện thoại về, chị ấy còn rất hứng thú với thành phố Thâm.

Cô bé nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu em làm việc dưới quyền của cậu, không phải sẽ không có ai chỉ trích em sao?”

Dù sao thì thành tích của cô bé không tốt, còn không bằng Tùng Kỳ ở tầng dưới. Ba mẹ cũng không có quyết tâm như dì Hứa sống chết cũng phải bắt Tùng Kỳ học hết cấp ba.

Ừm, nếu Tư Nguyên không thi đậu, cho dù tốn tiền học thêm mẹ cũng trả cho anh ấy. Nhưng mình thì ……

Mẹ đồng ý cho cô bé ra ngoài làm việc sớm một chút, kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình.

Đãi ngộ trong nhà của mình và anh trai song sinh khác nhau rất nhiều. Từ nhỏ, Khúc Diệp Diệp đã hiểu. Khi mười lăm tuổi, cô bé đã không để trong lòng. Làm gì cũng tốt hơn đọc sách, có thể ra ngoài lang bạt giang hồ còn tốt hơn ở nhà bị mẹ mắng.

Cô bé không biết cậu ruột mình ngay cả cháu gái ngoại của mình cũng kéo xuống hố lửa được nhưng Khúc Miêu Miêu thì biết.

“Không được. Dù sao cũng không được!” Khúc Miêu Miêu kích động khác thường, lạnh giọng quát lớn.

Hai anh em Khúc Tư Nguyên đều bị dọa đến ngây người, cảm thấy chị cả rất kỳ lạ.

Ánh mắt Khúc Miêu Miêu mơ hồ, lẩm bẩm lặp lại: “Dù sao em cũng không được đi. Chị sẽ không hại em, sẽ không hại em……”

Cô ta làm như vậy là có nguyên nhân.

Bởi vì cậu hai Cảnh thật sự không phải người lương thiện.

Sau khi kiếm được tiền nhờ vào việc đầu cơ trục lợi năm 76, ông ta làm giả chứng minh thư rồi chạy xuống phía Nam. Ông ta nhập cư trái phép đến Hồng Kông bằng cách bơi lội.

Không có tin tức gì mười mấy năm, năm ngoái mới viết thư về quê. Trong thư, ôngt ta nói hiện tại đã cưới vợ sinh con ở Hồng Kông, làm việc cho một ông chủ lớn, sắp tới có thể áo gấm về làng.

Toàn bộ bức thư không hề nhắc tới người vợ cũ kia.

Đương nhiên, người vợ cũ sau khi đợi ba năm không có tin tức cho rằng ông ta đã chết nên tái giá từ lâu rồi.

Nhưng Khúc Miêu Miêu vẫn coi thường cách làm người lạnh lùng và tàn nhẫn của cậu hai Cảnh.

Cho dù đời trước quả thật ông ta có thể áo gấm về làng.

Đó là khi ông ta trở về từ Hồng Kông năm 1997, cậu hai Cảnh đã hào phóng quyên góp mười vạn cho quê hương để xây sửa đường.

Ở thôn họ Khúc, ai cũng nói ông ta uống nước không quên người đào giếng, phát đạt cũng không quên hàng xóm láng giềng. Đặc biệt, sau khi ông ta thông báo tuyển dụng người trẻ tuổi ra ngoài làm công, thanh danh cậu hai Cảnh nhanh chóng bay tới đỉnh núi, trở thành một doanh nhân giàu có và nhân hậu nổi tiếng gần xa.

Mới đầu Khúc Miêu Miêu không biết rốt cuộc ông ta kinh doanh cái gì.

Khi đó cô vừa đứng vững gót chân ở trường học. Tùng Kỳ thì lại nghỉ việc, ở nhà làm bà chủ gia đình. Lúc đó, sự nghiệp của Lục Thành còn chưa khởi sắc. Tùng Kỳ còn phải nhịn ăn nhịn mặc. Một người thích trang điểm như vậy mà hai năm đó lại vô cùng mộc mạc.

Mà cô ta thì sống tốt hơn Tùng Kỳ nhiều. Nói không có cảm giác về sự ưu việt là không có khả năng.

Lúc ấy, cô ta còn nghĩ, bạn cũ nhiều năm như vậy dù gì thì cũng phải giúp đỡ một chút, đúng không? Nên cô ta giới thiệu Tùng Kỳ cho cậu hai.

Sau khi cân nhắc, Tùng kỳ cũng quyết định đến thành phố thành phố Thâm một lần thử vận may. Không ngờ cô ấy đột nhiên mang thai. Chuyện đến thành phố Thâm làm việc cũng không còn cách nào khác phải hủy bỏ.

Về sau, cậu hai có nói bóng nói gió vài lần, hỏi Tùng Kỳ vì sao không đến đó, có phải vì ngại tiền lương quá thấp không?

Khi đó cô ta còn chưa hiểu tại sao cậu hai lại coi trọng Tùng Kỳ.

Gần 10 năm sau, cả nước phát động một đợt trấn áp tội phạm khiêu dâm mới. Các tụ điểm giải trí khắp nơi đều bị cấm, cậu hai đột nhiên trở thành tội phạm. Sau đó Khúc Miêu Miêu mới biết được cậu hai đã làm những chuyện bẩn thỉu, vi phạm đạo đức và làm hại vô số người.

Nói với bên ngoài là tổng giám đốc công ty thương mại, kỳ thật là tên lâu la của một băng đảng xã hội đen nào đó ở Hồng Kông. Công việc là phụ trách tìm kiếm những cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp và thiếu kinh nghiệm trong nước.

Những cô gái đó bị lừa đi “làm công việc” lương cao lần lượt rơi vào hang quỷ. Ngoại hình càng đẹp, kết cục càng thảm, càng không có khả năng trốn thoát.

Mà khuôn mặt kia của Tùng Kỳ không kém gì minh tinh, đương nhiên là bị cậu hai nhắm tới.

Ngay cả em gái cũng bị cậu hai dỗ đi.

Sau này thì thành tình nhân của một ông chủ trọc đầu nào đó. Cha mẹ ngại mất mặt cuối cùng không cho em ấy vào nhà nữa. Mãi sau khi cậu hai bị bắt, cả nhà rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Diệp Diệp lại đi tới bước đường này nhưng tất cả đều đã muộn.

Nghĩ vậy, Khúc Miêu Miêu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ ——nhưng rất nhanh cô ta tỉnh táo lại từ sự đấu tranh khỏi những suy nghĩ xấu xa của mình.

—— không, Khúc Miêu Miêu, mày không thể làm chuyện như vậy.

—— mày đã cướp đi chỗ dựa nửa đời sau củaTùng Kỳ. Sao có thể chủ động đẩy cô ấy vào ổ sói nữa?

Nhưng lập tức, một suy nghĩ ác ma kia lại tiếp tục mê hoặc: “Sao có thể gọi là đẩy cô ta vào ổ sói? Chỉ cần cậu hai nhìn thấy cô ta, khẳng định sẽ cho cô ta cành ô liu. Nếu cô ta tự chọn rời đi, đó là do cô ta ngu ngốc, hám giàu nên mới dễ bị sự hào nhoáng, phù hoa mê hoặc. Tay của mày vẫn sạch sẽ như cũ ……”- Ứng dụng ㄒYㄒ

—— không, không, chúng tôi là bạn bè. Tôi không thể làm như vậy……

“Mày coi cô ta là bạn, vì sao lại muốn cướp chồng của cô ta? Thừa nhận đi, Khúc Miêu Miêu, mày ghen tị với cô ta, mày không muốn cô ta sống tốt. Một chuyện xấu là làm, hai chuyện xấu cũng là làm. Dù sao cũng đã sai trái rồi, làm thêm vài chuyện thì đã sao? Nhiều rận không sợ ngứa, nợ nhiều thì không lo. Đạo lý này, mày hiểu rõ.”

——…… Đúng. Quả thật là tôi đã cướp Lục Thành đi nhưng tôi đang cố gắng bồi thường cho cô ấy. Tôi sẽ giới thiệu cho cô ấy người không kém Lục Thành.

“Phải vậy không? Mày sẽ không sợ lặp lại vòng tròn, cô ta lại cưỡi trên đầu mày sao? Mày không muốn thử thiên nga trắng rơi vào đầm lầy sẽ trở thành vịt xấu xí sao?”

…… ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Chị?!”

“Chị ——”

“Chị, chị đang suy nghĩ cái gì thế? Chị đừng làm em sợ. Chị bảo không đi thành phố Thâm thì em không đi là được.”

Sao đột nhiên lại như đứa ngốc lẩm bẩm, lầm bầm cái gì vậy?

Cách gần như vậy cũng không nghe rõ chị ấy đang lẩm bẩm cái gì, thật kỳ lạ.

Khúc Diệp Diệp nhớ tới lần trước các dì trong tòa nhà nói chuyện bị quỷ nước bám người, sợ hãi rụt cả cổ. Nhưng dù trên tay nổi đầy da gà, cô bé vẫn lấy hết can đảm nắm tay Khúc Miêu Miêu.

Nhiệt độ cơ thể từ chỗ làn da tiếp xúc nhau truyền đến, tinh thần Khúc Miêu Miêu hơi ấm áp.

Đột nhiên cô hồi phục lại tinh thần.

“Không, không có gì.” Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Dù sao em cứ nghe chị là được, ít tiếp xúc với cậu hai thôi, cũng không cho phép hỏi ba mẹ chuyện của cậu hai. Cậu hai …… Nhân phẩm không tốt.”

Cô ta không có ý định tố cáo cậu hai ruột của mình. Cô ta cũng không dám.

Về phần sự sống chết của các cô gái khác, cô ta không quản được. Cô ta chỉ hy vọng em gái ruột của mình sẽ không bị dính vào!

Khúc Miêu Miêu dặn dò Khúc Diệp Diệp xong, lại quay đầu ép em trai thề: “Tư Nguyên, chuyện hôm nay không được nói cho bất cứ ai. Nếu không, lần nào em thi cũng sẽ không đạt tiêu chuẩn, còn cưới một quái vật xấu xí làm vợ.”

Khúc Tư Nguyên:……!!

Khúc Miêu Miêu khiến cho em trai mình bị kinh sợ. Suy nghĩ của cô ta lại quay trở lại trên người Tùng Kỳ.

Tùng Kỳ, tôi nên bắt cậu làm gì bây giờ?

Mà bên kia, Tùng Kỳ cũng rối rắm suốt hai ngày.

Cô phát hiện mặt trời cứ mọc lên theo lẽ thường, tiệm bánh bao và sữa đậu nành ven đường vẫn mở cửa bình thường. Những người xung quanh vẫn có cuộc sống bình thường như cũ.

Cô gặp lại Miêu Miêu.

Đối phương vẫn như thường lệ, thân thiết ôm lấy cánh tay của cô nói những chuyện vui đùa giữa những người bạn thân. Điều đó làm cảm giác buồn rầu của cô như một sự chê cười.

Tùng Kỳ:……

Trong một lúc cảm giác cạn lời khắc đầy trên trán cô. Nhưng rất nhanh Tùng Kỳ không có thời gian rối rắm.

—— bởi vì trong xưởng trở nên bận rộn.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” để ủng hộ các truyện khác của nhà nhé!!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp