Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 13: Dốc sức học hành


4 tháng

trướctiếp

 

Tháng sau nhà máy dược số 3 của cô sẽ tiếp mấy đoàn khảo sát, tất cả đều là các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài đến từ những quốc gia khác nhau.

Bởi vì ngoại hình xinh đẹp và cách ăn nói hào sảng của Tùng Kỳ cùng với vốn ngoại ngữ tạm được nên được quản lý trong xưởng sắp xếp cô tiếp đón đoàn khảo sát.

Nhưng nói chuyện phiếm hằng ngày và nói chuyện với doanh nghiệp là hai chuyện khác nhau, phân loại dược phẩm cần nhắc đến rất nhiều từ chuyên ngành. Nếu làm tốt việc này thì đầu tư bên ngoài thuận lợi tiến xưởng, nhà máy chắc chắn mở rộng quy mô và cô sẽ dễ dàng được thăng chức từ phân xưởng đóng gói đến nơi khác.

Tùng Kỳ suy nghĩ như vậy nên cô cho bản thân một động tác cố lên. Cô lấy sức lực chuẩn bị thi đại học để tiến vào giai đoạn học bù tiếng Anh.

Đối với môn này thì Hứa Tuệ Anh và Tùng Trí Uyên không thể giúp được gì. Hai vợ chồng một người dạy toán, một người dạy ngữ văn, lịch sử.

Khi hai người thi đại học thì ngoại ngữ thuộc về điểm tham khảo, muốn thi thì thi, không muốn thi thì không thi. Cho dù muốn thi thì cũng có thể chọn thi tiếng Nga. Thế hệ của bọn họ thì ngoại ngữ phần lớn học tiếng Nga, đây là do bối cảnh lịch sử tạo thành.

Cho nên đối mặt với sự phấn đấu của Tùng Kỳ, hai vợ chồng ngoại trừ cổ vũ trên tinh thần và cổ vũ trên đồ ăn thì việc có thể làm cũng không nhiều lắm.

“Con gái, bây giờ con vẫn đi làm ở xưởng đóng gói sao? Ban ngày phải đi làm, buổi tối phải học tập, con có đủ sức khỏe không?”

Tùng Kỳ cầm lấy nước chanh tình yêu do mẹ tự tay pha, cô uống một ngụm, phát ra tiếng than thở thoải mái.

“Dù sao cũng chỉ bận rộn mấy ngày thôi ạ, con cố gắng chịu đựng một lúc thì qua thôi.”

“Chủ nhiệm nói nếu lần này con lập công lớn thì sẽ thăng chức cho con đến bộ phận nhân sự hoặc là phòng tài vụ đó.”

“Có thể thăng chức thật sự là một chuyện tốt.”

Tùng Trí Uyên vừa mới rửa chén xong, ông cởi tạp dề ra, trong tay còn xách theo một túi rác trong phòng bếp, hỏi con gái: “Trong phòng của con có rác không, nếu có thì lấy ra đây để ba đi vứt chung luôn.”

“Có có có —— “

“Ba, ba vất vả rồi ~~~”

Ngày thường nấu cơm rửa chén là hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh thay phiên nhau làm, còn việc quét tước vệ sinh vứt rác là việc của Tùng Kỳ.

Ngay từ đầu hai vợ chồng còn chưa phân công không rõ ràng như vậy.

Bởi vì không có kinh nghiệm nuôi con cái, hai người đều muốn mượn việc che chở đứa con để đền bù thơ ấu không thoải mái của bản thân. Vì vậy cho nên họ liên tiếp bại trận ở dưới sự làm nũng của con gái, càng ngày càng không có nguyên tắc.

Sau đó họ lại phát hiện con gái ngoại trừ đáng yêu ra thì không đếm ra được mấy ưu điểm, còn nuôi dạy ra tính tình gặp ai cũng có thể nói chuyện và làm nũng. Lúc bốn năm tuổi đã có xu hướng phát triển thành quỷ lười biếng, sắp trở thành người tứ chi cũng không cần, ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được.

Hai vợ chồng không biết tại sao lại trở nên như vậy cho nên vội vàng điều chỉnh kế hoạch nuôi dưỡng con cái.

Từ đây về sau việc nhà của nhà họ Tùng đều do ba người làm, ngoài ra còn thêm cơ chế thưởng phạt.

Ngoại trừ cái này thì hai người còn đặt ra một đống quy định, ví dụ như: Nếu trong nhà cần quyết định một chuyện lớn thì phải mở một cuộc họp gia đình……

Không thể không nói, Tùng Kỳ được nuôi thành có bộ dáng ngốc bạch ngọt nhưng cũng không ngốc thật. Có đôi khi cô còn tỉnh táo hơn những người khác, tính cách vừa mâu thuẫn vừa đáng yêu như vậy thật sự đều là công lao của hai vợ chồng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Con biết ba vất vả thì con phải chăm chỉ, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc——”

“Cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ ~~ đổi một công việc nhẹ nhàng ~~~~ mẹ và ba của con cũng bớt lo lắng cho con một chút…… Mẹ, con đã có thể đoán ra sau đó mẹ muốn nói cái gì luôn rồi ấy.”

Tùng Kỳ thuận miệng nói tiếp.

Lông mi đen đậm nhướng lên, khóe miệng hơi mím lại, đôi tay ôm ngực, tư thế nói chuyện cũng giống chín phần.

Hứa Tuệ Anh trừng mắt liếc nhìn con gái một cái, tức giận vò cái đầu xù xù của cô: “Con chỉ biết lắm lời!”

“…… Ai kêu mẹ lải nhải.” Tùng Kỳ nhìn trời nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Lải nhải là mẹ quan tâm con mà con còn không thích sao? Cũng vì mẹ và ba của con không sinh em trai em gái cho con, trong nhà chỉ có một mình con nên con mới có thể xưng vương xưng bá, bằng không mẹ mặc kệ con có sống được không?”

Chuyện này có lẽ là lời nói ngoài miệng của mỗi cha mẹ khi tức giận với con cái ở trong gia đình.

“Mẹ ~~~~ mẹ và ba mới hơn 40 tuổi, là lúc hai người khỏe mạnh và trẻ trung nhất. Nếu hai người cố gắng thì nói không chừng em trai em gái sẽ đến báo danh ở nhà chúng ta. Ai da, không phải là mẹ nói sao, tại sao lại đánh con?!”

“Ai da ai da, mẹ đừng nắm lỗ tai của con. Mẹ nắm nó mãi nó biến dạng mất, chẳng còn xinh nữa.”

Tùng Kỳ ai nha ai nha, vẻ mặt khoa trương kêu to. Cô vừa xin tha vừa giải cứu lỗ tai ra từ trong kìm sắt của mẹ.

Hứa Tuệ Anh làm bộ muốn nhéo một cái lỗ tai khác của cô. Tùng Kỳ lại hi hi ha ha chạy trốn khắp nơi.

Tùng Trí Uyên ném rác xong quay về thì nghe thấy vợ và con gái đang đùa nhau ầm ĩ lẫn nhau, đôi mắt ông hiện lên ý cười, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều mà lắc đầu.

Mỗi lần Tuệ Anh tức giận vì cái tính thất thường và cẩu thả đó của con gái, bà luôn thích oán giận rốt cuộc con gái giống ai.

—— Thật ra khi con gái ngây ngốc rất giống bà ấy.

Cuộc sống của nhà họ Tùng bình đạm ấm áp, Tùng Kỳ ngoại trừ đi làm thì sẽ làm chuẩn bị để tiếp đãi đoàn khảo sát. Trong lúc đó cô còn làm một cái đuôi ké cơm nhà Trương Ái Hoa.

Có điều cô vẫn không nhìn thấy vị “Tiểu Vương” nhân trung long phụng kia.

Đối với việc Tiểu Vương lại lần nữa vắng mặt, dì Trương thấy hơi áy náy. Bà mỉm cười xin lỗi: “Chuyện này… Tuệ Anh, chuyện này tớ cũng không biết giải thích như thế nào. Thằng bé vừa mới ở đây nhưng kết quả bệnh viện lại gọi điện thoại kêu nó quay về, vừa vặn lỡ hẹn với hai người. Tên nhóc kia nếu thật sự bỏ lỡ duyên phận với Kỳ Kỳ của chúng ta thì sau này nhất định sẽ hối hận muốn chết!”- Ứng dụng ㄒYㄒ

“Kỳ Kỳ, con đừng tức giận. Sau này con nhìn thấy Phụng Tùng thì cứ tùy tiện mắng nó.”

Tùng Kỳ nở nụ cười xán lạn mà lắc đầu. Cô hi hi ha ha nói một cách tinh quái: “Dì Trương, con không tức giận. Anh ấy sẽ rất thiệt thòi khi không thể gặp được mỹ nhân xinh đẹp như con đây, con cảm thấy dì nói rất đúng. Sau này chắc chắn anh ấy sẽ rất hối hận.”

Trương Ái Hoa sửng sốt, giây tiếp theo trên khóe môi của bà hiện lên nụ cười tươi rạng rỡ: “Đương nhiên là vậy rồi, nó thiệt thòi lớn rồi!”

Hứa Tuệ Anh không có cách nào với lòng tự tin quá mức của con gái, bà tức giận nói: “Ái Hoa, cậu nhìn xem da mặt của con bé này dày muốn chết. Không biết giống ai nữa, rõ ràng tớ và ba của nó đều là người rất khiêm tốn.”

Trương Ái Hoa phụt một tiếng lại cười: “Cái này sao, tớ cảm thấy Kỳ Kỳ như vậy rất tốt. Kỳ Kỳ xinh đẹp nên phải tự tin như vậy chứ.”

“Dì Trương, dì rất hiểu người ta đó nha ~~~~”

Tùng Kỳ tỏ vẻ hưng phấn khi gặp được tri kỷ, đầu nhỏ điên cuồng gật đầu, tóc đuôi ngựa cột cao mềm mại lắc lư qua lại khi cô gật đầu.

Cô nói chuyện ngọt ngào, mang theo khẩu âm đặc trưng của thành phố Dung.

Trương Ái Hoa mỉm cười đến mức đôi mắt híp lại thành khe nhỏ, bà nói không thể chịu nổi khi thấy cô gái nhỏ làm nũng.

Cùng thời gian đó.

“Tiểu Vương” lấy cớ đi bệnh viện lúc này đang ở trong quán bar Giấc Mơ Paris rượu uống chơi bài với người khác.

“Ba mang một, nếu không thì ba người đứng dậy đi”

“Bom ——!”

“Nè, tôi cũng có bom.”

“Thấy rõ ràng, báo song!”

Trong tiếng ầm ĩ, cánh cửa phòng riêng được mở ra.

Mấy người đàn ông đang chơi hăng hái đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.

“Ai da anh Bắc, cuối cùng nhớ tới đàn em ngồi ở chỗ này sao.” Người nói chuyện là ông chủ của quán bar Giấc Mơ Paris.

Giọng nói vừa nói ra thì người đó cũng bước lên trước kề vai sát cánh với người tới, đương nhiên rất thân thuộc.

Người đàn ông được gọi là “Anh Bắc” có dáng người cao gầy, mày kiếm mắt sáng, chiếc mũi cao thẳng, gương mặt sâu thẳm và đường nét khuôn mặt sắc bén.

Nhìn bộ dáng hơi lôi thôi lếch thếch, anh mặc chiếc áo may ô mà mấy ông già hay mặc đi trên đường, đôi chân dài được bao vây trong chiếc quần jeans trông rất đẹp trai nhưng có cảm giác không thân thiện lắm. Chỉ nhìn bề ngoài, thậm chí anh không giống người cùng một thế giới với mấy thanh niên ăn mặc thời trang ở trong phòng.

Tuy nhiên anh khiến người ta cảm thấy rất có cảm giác đại ca cho thấy thân phận của anh không bình thường.

Lúc này trong tay anh đang cầm cái điện thoại hai ba vạn.

Phí truy cập internet cũng phải tốn vài nghìn, người có bộ dáng đại ca này có thể mua được vài căn nhà ở ngoại ô. Nếu của cải của người này không nhiều thì chắc chắn sẽ không mua nổi.

“…… Người này là ai vậy, Tọa Sơn Điêu trông khá cung kính……”

“Không quen biết và cũng không quen mắt.”

Sau khi bộ phim điện ảnh yakuza chiếu vào Tết Âm Lịch thì trào lưu anh em kết nghĩa nhanh chóng lan rộng. Đồ Triều đặc biệt lấy cho bản thân cái biệt hiệu là Tọa Sơn Điêu.

Hai người nhỏ giọng nói thầm là Chó Hoang và Mèo Rừng, là bạn thân của Đồ Triều.

Hai người chưa từng gặp Ký Hòa Bắc nhưng bọn họ rất có con mắt tinh tường trong xã hội.

Nếu không ngày nào đó bị người khác đánh một gậy chết ở dưới cây cầu nào đó cũng không biết kẻ thù là ai.

Hai người bọn họ câu được câu không xào bài chờ Tọa Sơn Điêu giới thiệu, không còn vẻ kiêu ngạo như ngày thường mở miệng tán gẫu với người khác.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp