Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 14: Ký Hoà Bắc


4 tháng

trướctiếp

 

Vương Phụng Tùng ở bên cạnh cũng chủ động đứng lên, cười tủm tỉm gọi một tiếng: “Anh Bắc.”

Sắc mặt lạnh lùng của Ký Hòa Bắc hơi ấm áp một chút.

Anh khẽ gật đầu ra hiệu: “Thương lượng xong chưa?” Anh tùy tiện tìm một cái ghế sô pha đơn và ngồi xuống.

Vương Phụng Tùng: “Gần xong rồi, cụ thể thì chờ anh gặp chủ nhà rồi thương lượng lại.”

Hai người nói chuyện rất mơ hồ, ba người Đồ Triều không nghe hiểu, chờ hai người bọn họ nói xong thì Đồ Triều mới mở miệng: “Anh Bắc, đây là Mèo Rừng, đây là Chó Hoang. Là anh em kết bái của em.”

Tọa Sơn Điêu, tức Đồ Triều giới thiệu nói.

“Đây là anh Bắc, là đại ca của tao khi còn đi học.” Đồ Triều không nhắc đến tên họ của Ký Hòa Bắc.

Bọn họ đi ra ngoài lăn lộn như vậy đều kêu người này là anh người kia là anh. Tên họ tuổi tác có đôi khi cũng không quan trọng, quan trọng là có thực lực và quyết đoán để làm đại ca không? Tuy nói Ký Hòa Bắc và hắn không giống nhau, Ký Hòa Bắc tham gia mấy câu lạc bộ đêm, ktv, quán bar và mấy ngành màu xám. Hai người cũng không có liên quan gì với nhau ở trên công việc làm ăn nhưng một ngày là đàn em thì suốt đời là đàn em.

Ký Hòa Bắc tàn nhẫn từ trong xương cốt, Đồ Triều đã từng tận mắt chứng kiến.

Cho dù tài sản của hắn có tăng gấp 100 lần thì hắn cũng không thể lên mặt được ở trước mặt Ký Hòa Bắc, huống chi nếu so tiền trong túi của ai nhiều hơn thì hắn thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Xem Đồ Triều nghiêm túc như vậy, Chó Hoang và Mèo Rừng cũng rất cung kính gọi một tiếng “anh Bắc”.

Ký Hòa Bắc thản nhiên chấp nhận.

Chó Hoang và Mèo Rừng liếc nhìn nhau, thái độ càng thêm cung kính. Bọn họ chủ động xum xoe nói: “Anh Bắc, anh và Tùng Tử nói chủ nhà gì vậy? Anh muốn thuê nhà sao? Nếu tạm thời anh không tìm thấy nơi nào thích hợp thì ba người chúng em tìm giúp anh, phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Dung này không có nơi nào mà em không biết.”

Đồ Triều chậc một tiếng.

Xem Ký Hòa Bắc người nào chứ?

Người làm được đại ca còn mua được điện thoại di động thì cần phải thuê nhà sao? Cho dù muốn xem nhà vậy thì đó cũng là mua!

Đồ Sơn giơ tay làm động tác muốn đánh Mèo Hoang: “Còn để các người tìm sao? Anh Bắc từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố Dung đấy.”

“Có điều anh, anh đã mở công ty bất động sản mà tại sao còn thiếu nơi ở vậy? Nếu anh tạm thời không có nơi để ở thì đến ở nhà của em đi.” Đồ Triều nói xong thì cầm lấy xì gà châm lửa đưa cho Ký Hòa Bắc, rồi hắn tự châm một điếu cho bản thân.

Ký Hòa Bắc cầm lấy nhưng không hút.

Anh cười nói thản nhiên: “Là nhà cũ đã thay chủ nhà mấy năm nay rồi, trước khi ông ngoại qua đời vẫn cứ nhớ thương nó mãi. Dù sao tôi cũng phải nghĩ cách để lấy lại, miễn cho tiết thanh minh đi thắp nhang cũng không có mặt mũi.”

Nói đến nhà cũ ở đường Hoán Hoa Khê, Đồ Triều cũng biết tình huống như thế nào.

Hắn đột nhiên nhớ ra: “Vậy, một lúc nữa em cũng đi theo tăng thêm khí thế. Anh, bây giờ ở thành phố này em vẫn có một chút lực ảnh hưởng đấy.”

Đồ Triều nhướng mày, trông rất đắc ý.

Ký Hòa Bắc liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói chuyện, ngón tay linh hoạt thản nhiên tự đắc xoay chuyển điếu xì gà đang sáng lập lòe.

Trong nháy mắt Đồ Triều hiểu rõ, đây có nghĩa là không muốn người khác nhúng tay.

“Đúng rồi haha anh lợi hại như vậy nên chắc không cần dùng đến em đâu. Haha.”

“Anh Bắc, một lúc nữa hai người xong việc thì đến đây chơi đi. Quán bar này của Tọa Sơn Điêu là nơi mà các anh chàng đẹp trai và cô em nóng bỏng thích đến nhất, buổi tối lúc mở cửa thì có rất nhiều cô gái xinh đẹp đấy. Anh thích kiểu người gì cũng có thể tìm.”

Đôi mắt của Ký Hòa Bắc lạnh lẽo. Anh không mở miệng thì Đồ Triều đã mở miệng mắng Mèo Rừng trước: “Đi đi đi, mày coi anh của tao là mày sao? Thấy phụ nữ thì đứng không nổi.”

Mèo Rừng vuốt mông ngựa vuốt đến chỗ chết trên vó ngựa, bị mắng đến ngây ngốc.

Ký Hòa Bắc không ngồi ở chỗ này lâu lắm, anh ngồi một lúc thì kêu Vương Phụng Tùng cùng rời đi.

Chờ hai người bọn họ vừa ra khỏi cửa lớn của quán bar Giấc Mơ Paris thì cái lưng thẳng đứng của Mèo Rừng và Chó Hoang lập tức rũ xuống trong một giây. Hai người gần như có cùng một suy nghĩ.

Trong đầu đều là cảm giác áp bách của “anh Bắc”.

Không hề khoa trương chút nào mà nói, toàn bộ hành trình đối phương chưa nói được mấy câu. Thậm chí khi nói chuyện ngẫu nhiên anh còn mang theo nụ cười thản nhiên nhưng lại khiến người khác nghĩ đến những đại ca xã hội đen giấu sau màn ở trong phim điện ảnh rồi theo bản năng lạnh cả sống lưng, lòng sợ hãi. Sợ nói sai câu nào thì đối phương vẫy tay muốn chặt một cánh tay hay cái chân gì đó của mình.

Không có cách nào cả, đi ra ngoài lăn lộn thì phim Hongkong cũng coi như tài liệu tham khảo mà học tập, phải xem từng cảnh từng cảnh một.

“…… Tọa Sơn Điêu, anh Bắc này làm nghề gì vậy? Tại sao chúng tao chưa từng nghe qua tên tuổi của anh ta?”

Đồ Triều thấy bộ dáng nhút nhát của hai người anh em thì cười ha ha, nói: “Chưa từng nghe qua cũng rất bình thường, Ký Hòa Bắc chỉ từng lăn lộn ở trường Trung học số 6.”

Mèo Rừng & Chó Hoang:…… Cái quái gì vậy? Mười mấy năm trước lăn lộn ở trường học mà khí thế đã dọa người như vậy sao?

Đồ Triều: “Tuy nhiên hai người cũng đừng xem thường hắn, người này khi học trung học đã dám đánh nhau với người trên xã hội. Hắn là một tay xã hội đen thật sự chứ không phải hư danh đâu.”

Mèo Rừng nghe ra được quan hệ của Đồ Triều và anh Bắc cũng không thân thiết như biểu hiện lúc nãy thì hiểu được hắn không khoác lác mà là thật sự sợ đối phương.

“Vừa rồi có phải tao đã đắc tội với hắn không?”

“Không nghiêm trọng như vậy.”

Đồ Triều vỗ vỗ bả vai của anh em thân thiết, nói: “Đừng dùng cách tiếp đãi người khác dùng ở trên người của hắn, Vương Phụng Tùng thích oanh oanh yến yến nhưng hắn không thích. Đặc biệt là…… chúng mày hiểu mà.”

Mèo Rừng và Chó Hoang liếc mắt nhìn nhau, hiểu rõ lời Đồ Triều.

“Vậy nếu sau này hắn tới nơi này, tao……?”

“Yên tâm, tên đó là người bận rộn, quanh năm suốt tháng không tới được một lần. Nếu hắn có tới thì đưa tới phòng riêng cố định này, chỉ cần đừng dẫn hắn đi khu D là được.”

“Tao hiểu rồi.”

*

Chủ nhà của ngôi nhà vừa lúc ở Hoán Hoa Khê, Ký Hòa Bắc hẹn thời gian với đối phương, lập tức lái xe qua đó.

Dọc theo đường đi, miệng của Vương Phụng Tùng không dừng lại. Một người đàn ông mà thích nói nhảm vô cùng.

Hắn nói chuyện lải nhải không cần Ký Hòa Bắc phối hợp, từ bệnh viện gặp phải những chuyện kỳ quái đến phàn nàn dì Trương Ái Hoa thích giới thiệu người yêu cho hắn.

Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng quái dị.

“Chết tiệt!”

“Anh Bắc, một lúc nữa đi vào đường Thanh Hoa thì anh dừng xe để em xuống ở chỗ hiệu sách. Em không thể cùng anh đi đến nhà cũ được.”

Ký Hòa Bắc nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Có việc gì sao?”

Vương Phụng Tùng: “Chết tiệt, chết tiệt! Cái này mà không phải có việc sao?”

“Căn nhà dì ba của em thuê vừa lúc ở chỗ này, cách nhà cũ của anh không đến 200 mét. Nếu dì ấy phát hiện em không đến bệnh viện mà chỉ nói dối lừa dì ấy thì chắc chắn sẽ mách lẻo với chú ba của em. Chú ba không đánh gãy chân chó, phi phi phi~~ không đánh gãy chân em mới là lại đó!”- Ứng dụng ㄒYㄒ

Cái óc heo của hắn này, khi anh Bắc hẹn ngày và địa điểm gặp mặt với đối phương thì tại sao hắn không nhớ tới dì ba cũng ở chỗ này chứ?

“Cậu thật sự là óc heo.”

Ban ngày ban mặt chạy đến quán bar Giấc Mơ Paris chơi, vừa thấy thì biết ngày thường rất thường đi.

Ký Hòa Bắc nhíu mày lại: “Cậu tốt nhất là ít đi đến quán bar Giấc Mơ Paris đi.”

Vương Phụng Tùng: “…… Quán bar Giấc Mơ Paris có chỗ nào không đúng sao?”

Ký Hòa Bắc liếc mắt nhìn hắn một cái, đương nhiên sẽ không nói tin tức vỉa hè ra, chỉ nói: “Không có, tôi chỉ là cảm thấy chỗ ăn chơi đó ngư long hỗn tạp nên vẫn ít đi thì tốt hơn.” (Ngư long hỗn tạp: Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau.)

Vương Phụng Tùng không nghe hiểu nhưng hắn có một ưu điểm tốt là chịu lắng nghe lời khuyên.

Cộng thêm lúc trước hắn bởi vì tranh cãi tình cảm mà thiếu chút nữa bị người đánh gãy tay, Ký Hòa Bắc đi ngang qua cứu hắn.

Lời nói thuận miệng của Ký Hòa Bắc có sức nặng không nhẹ ở chỗ của hắn nên hắn lập tức tỏ vẻ sau này sẽ ít đi.

“Anh Bắc, sau khi mua lại ngôi nhà thì có nghĩa là anh sẽ thường sống ở thành phố Dung sao? Vậy mỏ than ở thành phố Nguyên phải làm sao đây? Chuyển cho người khác sao?”

“Không chuyển, có người quản lý.”

“Vậy thì khá tốt, nếu anh ở bên này thì em cũng dọn đến nhà dì ba của em. Hai anh em chúng ta có thể đi uống rượu đánh bài bất kỳ lúc nào. Cái khác không nói, hoàn cảnh ở Hoán Hoa Khê thật sự rất đáng để sinh sống.”

Cuối thập niên 80, Hoán Hoa Khê đã bắt đầu kế hoạch xây dựng công viên, cộng thêm nhà tranh của Đỗ Phủ ở gần đó nên chính phủ đã tốn rất nhiều công sức để xây dựng khu vực này, phía trước phía sau đều đổ rất nhiều kinh phí vào. Dốc lòng muốn chế tạo khu vực này thành lá phổi xanh.

Cho nên khi việc xây dựng cơ sở hạ tầng ở những phố khác đang rầm rộ thì phố Thanh Hoa hầu như không có thay đổi gì.

Bởi vì hoàn cảnh tốt sinh hoạt tiện lợi, cách Bệnh viện số 1 cũng gần nên Vương Phụng Tùng mới có thể giúp dì ba thuê ngôi nhà ở đây.

“Aiz……”

“Bồ Tát phù hộ, tốt nhất đừng để dì ba nhìn thấy.”

Haizz! Tại sao hắn lại quên mất việc này chứ?

Ký Hòa Bắc cười khẽ: “Xứng đáng.”

“Xứng đáng gì chứ?” Lời này hắn không phục.

“Em là một thanh niên tốt, chưa đã thèm với cuộc sống độc thân tự do, vậy mà dì ấy nhất định ép em đi vào nhà giam hôn nhân. Cho dù cô gái kia có đẹp như tiên nữ cũng không được!” Vương Phụng Tùng vuốt cằm.

Hắn làm bộ dáng giống bà Vương bán dưa: “Anh, anh thấy em rất đứng đắn đúng không? Biết bản thân không muốn bị trách nhiệm trói buộc nên chủ động né tránh, em đây cũng là vì tốt cho cô gái nhà người ta có đúng không? Anh nói một chút đi, một chàng trai trẻ đẹp trai như em lỡ như người ta thích em, mong em lãng tử quay đầu, yêu cô ấy như trong phim truyền hình mà em lại làm không được, chuyện này không phải sẽ làm tổn thương trái tim của người ta sao??”

“A!”

“Em nghe nói mẹ của cô gái kia có quan hệ rất thân thiết với dì ba của em, dù sao em cũng phải để ý đến tình bạn của thế hệ trước, không thể làm mọi chuyện trở nên quá khó coi.”

Ký Hòa Bắc chậc một tiếng, anh cười như không cười: “Vậy cậu đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Khi Vương Phụng Tùng đang tự biên tự diễn mà lải nhải thì chiếc xe quẹo vào đường Thanh Hoa.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp