Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 15: Căn nhà cũ


4 tháng

trướctiếp

 

Khi đi ngang qua tiệm sách Ký Hòa Bắc cố ý không dừng xe lại.

Chờ Vương Phụng Tùng phản ứng lại thì chiếc xe vừa lúc quẹo vào phố Bình An Nhị, căn nhà dì ba hắn thuê gần ngay trước mắt.

Mà thời gian cũng đúng lúc cửa sân mở ra.

Sườn mặt dì ba mỉm cười khúc khích đập vào mắt, đôi mắt của Vương Phụng Tùng trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ. Hắn không dám xem nhiều thêm một giây, vội vàng cúi đầu trốn đi. Vừa lúc bỏ lỡ hai mẹ con Tùng Kỳ đi theo ra ngoài từ phía sau.

Khóe miệng của Ký Hòa Bắc nhẹ cong lên, bộ dáng nhút nhát này vậy mà cũng không biết xấu hổ tự xưng là lãng tử tiêu sái?

A!

Anh tình cờ nhìn căn nhà số 33 từ dư quang khóe mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là một đôi chân dài, đôi chân dài vừa gầy vừa thẳng.

Cô gái kia nghiêng người đưa lưng về phía đường cái, vừa lúc lộ ra cẳng chân trắng nõn săn chắc. Theo cái bóng xuyên qua cây ngô đồng, tựa như còn có thể nhìn thấy loáng thoáng đường cong cơ thể không quá rõ ràng, không hề thua gì những minh tinh từng xuất hiện trên tạp chí ở thành phố Cảng.

Đáy mắt của Ký Hòa Bắc hiện lên một tia kinh ngạc vì vẻ đẹp nhưng nhiều hơn thì không có.

Ngược lại anh hứng thú liếc mắt nhìn Vương Phụng Tùng cong lưng rút đầu như rùa đen.

Anh âm thầm cười nhạo, lấy tính cách thích ra vẻ đạo mạo và thói hư tật xấu thấy cái mình thích là thèm của tên nhóc này. Nếu biết vẻ ngoài của đối phương xinh đẹp thì nhất định sẽ hối hận đến xanh ruột.

Anh có ý xấu mà không nhắc nhở Vương Phụng Tùng, trực tiếp lái xe đến trước cửa nhà cũ số 48.

“Được rồi, còn trốn gì nữa, tới nơi rồi.”

“Anh, anh hố chết em. Lỡ như em mới vừa xuống xe thì dì ba của em vừa lúc nhìn qua phải làm sao đây?” Vương Phụng Tùng ôm đầu kêu rên.

Ký Hòa Bắc mắt điếc tai ngơ không để ý đến hắn.

Anh vừa xuống xe thì những người hàng xóm đang tận hưởng bóng mát ở dưới cây ngô đồng cao lớn đồng loạt nhìn qua. Ai nấy đều cảm thấy rất tò mò.

Không có nhiều ô tô đi trên đường vào những năm 90, ngoại trừ xe buýt và taxi thì hầu hết đều là xe Santana bốn bánh.

Người lái xe Toyota đã là người có thu nhập cao chứ đừng nói đến Mercedes.

Mọi người nhìn nhau, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ như đang hỏi: Trong khu phố của chúng ta có họ hàng nhà ai lái xe hơi vậy?

Trong đó có một ông già đang vẫy chiếc quạt hương bồ, nhíu mày suy nghĩ.

Ông dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá Ký Hòa Bắc vài giây, thấy anh đi thẳng đến số 48 thì đột nhiên nhận ra.

—— thì ra là tên nhóc này.

“Ông Ôn, ông quen người đó sao??” Một người nhiều chuyện ngồi ở bên cạnh nhìn thấy vậy hỏi.

Ông Ôn lại lắc đầu phủ nhận: “Không quen biết, tôi chưa thấy người này.”

Nghe nói nhà họ Tằng ở số 48 muốn di dân đến nước ngoài, cháu ngoại của nhà họ Ký đột nhiên xuất hiện có lẽ vì chuyện liên quan đến ngôi nhà.

Nếu ông nói cho mọi người nghe về mối quan hệ sâu xa của Ký Hòa Bắc và ngôi nhà thì chỉ sợ người nhà họ Tằng sẽ tăng giá vô tội vạ.

Ông Ôn không thích cả nhà Tằng Quang Diệu.

Người khác không hiểu được tình huống nhà họ Tằng, ông còn có thể không biết được sao?

Xưởng dệt phá sản, nhà họ Tằng sử dụng tài sản công để làm giàu túi tiền của bản thân nhưng đáng tiếc là không có chứng cứ.

Ông không muốn để bọn họ chiếm được bất kỳ lợi ích nào nữa.

Ông Ôn quyết định xong thì im miệng như cưa hồ lô, còn kéo một ông bạn già có lẽ có ấn tượng về Ký Hòa Băng cùng nhau rời đi.

Để lại ông Hầu có ánh mắt khôn khéo.

Ông nhìn xem chiếc xe của Ký Hòa Bắc rồi lại nhìn bóng dáng của anh suy nghĩ một lúc, ông cầm tách trà chậm rãi bước lên, nhiệt tình hỏi: “Hai người cũng tới xem căn nhà của Tằng Quang Diệu sao?”

Cũng?

Ký Hòa Bắc nhanh chóng nhíu mày lại.

“Đúng vậy. Ông ơi, mọi người xem nhà ở đây rất nhiều sao?”

Ông Hầu đánh giá nhìn quét Ký Hòa Bắc trên dưới một vòng. Ông nói: “Nhiều, tuy nhiên nhà nó ra giá quá cao nên những người xem nhà kia chưa thương lượng được.”

Tiếp theo ông tiếp tục lại hỏi: “Tên nhóc nhà cậu xem nhà để kết hôn hay là làm gì? Người trong nhà có nhiều không, có muốn xem cái khác không?”

Ký Hòa Bắc lắc đầu: “Chỉ xem cái này thôi ạ.”

Ông Hầu có bộ dáng “Tại sao tên nhóc lại cứng đầu như vậy”.

Ông nói: “Nhà cũ ở phố Bình An Nhị chúng tôi đều không nhỏ, không khác biệt gì so với lúc mua nên mua ở đâu cũng được mà? Tại sao nhất định phải xem nhà của nó chứ? Nhà của tôi chỉ nhỏ hơn nhà số 48 một chút, giá cả rẻ hơn một nửa. Cậu có muốn xem không?”

Ký Hòa Bắc bật cười. Anh vội vàng nói: “Ông ơi, tạm thời con không cần. Con đã hẹn trước với người ta, chưa nói đến việc có thương lượng có tốt không nhưng không thể làm người thất hứa. Nếu con còn cần thì sẽ đến xem nhà của ông. Đúng rồi, nhà của ông ở số mấy?”

Ông Hầu nghe được một nửa thì cảm thấy tên nhóc này không biết tấm lòng của người tốt, chờ khi nghe được câu cuối cùng thì gương mặt già như vỏ quýt lại mỉm cười.

“Nơi này này, nhà của tôi số 47. Ở bên cạnh nhà của hắn. Con muốn xem thì trực tiếp lại đây, trong nhà lúc nào cũng có người.”

Số 47 à.

Nếu so với nhà cũ của hắn thì không phải chỉ nhỏ hơn một chút, hoá ra người nhà kia cũng dọn đi rồi.

Ký Hòa Bắc cũng không vạch trần. Anh làm ra dáng vẻ lần đầu tiên tới chỗ này, rất cảm ơn mà nói: “Được, cảm ơn ông.”

Ông Hầu còn không quên nhấn mạnh nhà của mình rẻ hơn so với nhà số 48, Ký Hòa Bắc mỉm cười nghe ông nói xong, sau khi tiễn người đi thì mới xoay người gõ cửa.

Cánh cửa gỗ dày nặng ngày xưa bị đổi thành cửa sắt lớn, trong lòng của Ký Hòa Bắc cảm thấy hơi buồn bã.

Chờ khi chủ nhà mở cửa thì cách 12 năm, Ký Hòa Bắc lại lần nữa bước vào cái sân hoàn toàn khác biệt so với trong trí nhớ này, anh đứng yên tại chỗ ngơ ngẩn vài giây.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Cảm giác cảnh còn người mất đánh úp đập vào mặt.

……

Ký Hòa Bắc nhìn trong nhà ngoài nhà một lần.

Chăm sóc không tệ, chỉ là cách bố trí đã bị thay đổi khá nhiều.

“…… Anh bạn trẻ nhà cậu rất có ánh mắt khi coi trọng nhà của tôi đấy, cậu nhìn xem vị trí nơi này của tôi rất tốt, cách trung tâm thành phố gần. Muốn công viên có công viên, muốn bệnh viện có bệnh viện, không đến một km thì có trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Dung, hoàn toàn yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt. Lại xem kiến trúc của ngôi nhà tuy lâu nhưng được giữ gìn rất khá…… Ha ha, tường vỡ cũng không có vấn đề gì. Cậu có thể kiểm tra thử xem có chuyện gì không……”

“Bao nhiêu tiền?” Ký Hòa Bắc giơ tay cắt ngang lời đối phương, trực tiếp hỏi.

“Chỉ một giá duy nhất, 200.000 nhân dân tệ.”

Lái được chiếc xe hơn 100.000 nhân dân tệ vậy mà coi trọng nhà ở của ông, chuyện này không phải chứng minh rằng ngôi nhà của ông có chỗ mà đối phương thích sao?

200.000 nhân dân tệ không phải chuyện vẩy nước sao?

Trong mắt của Tằng Quang Diệu lập lòe ánh sáng, âm thầm nói nguy hiểm thật. Còn may là ngày hôm qua không bán cho người ra giá 110.000 nhân dân tệ.

Biểu cảm trên mặt của Ký Hòa Bắc gần như không dao động, anh không trả lời ngay lập tức.

Ngón tay khớp xương rõ ràng cái được cái không gõ gõ mặt bàn.

Sau một lúc lâu.

“Quá cao.”

200.000 nhân dân tệ đương nhiên cao hơn rất nhiều so với giá trên thị trường

Tuy rằng vị trí địa lý của phố Bình An Nhị không tệ nhưng giá nhà ở đây chỉ dao động trong khoảng mấy nghìn đến mấy chục nghìn.

Đúng là kiểu có ra giá nhưng không có người mua.

Dù sao thì ai lại đồng ý lấy ra hơn 100.000 nhân dân tệ để mua nhà và ai sẽ mua nhà cũ thay vì một ngôi nhà lầu mới chứ? Lúc này người mua nhà lầu mới được gọi là người thành công.

Nhà cũ của nhà họ Ký tuy nói có diện tích kiến trúc không nhỏ, khoảng hơn 300 mét vuông.

Nhưng lúc này Trung Quốc không đem vườn tược và sân chung tính vào giá phòng như ở thành phố Cảng. Vườn hoa lớn chỉ là vật phẩm tặng kèm khi mua nhà, giá bình thường chỉ 100.000 nhân dân tệ.

“Anh bạn trẻ, giá cả này không cao. Căn nhà này của tôi riêng ngôi nhà đã hơn 160 mét vuông, còn là nhà ba tầng, bốn thế hệ cùng nhau ở chung cũng không có vấn đề gì hết. Cậu mua được chính là kiếm lời, nếu không phải vội vàng ra nước ngoài đoàn tụ với con trai thì chúng tôi còn không nỡ bán căn nhà này đó nha.”

Ký Hòa Bắc: “140.000 nhân dân tệ, hôm nay hoàn tất thủ tục sang tên.”

Ký Hòa Bắc không muốn cành mẹ đẻ cành con, không chỉ không cố tình ép giá mà còn tăng 10% so với giá thị trường.

“……” Tằng Quang Diệu mở miệng muốn trả giá.

Người vợ ngồi bên cạnh kéo ông một cái rất mạnh: “Ông Tằng, cứ như vậy đi. Ngày hôm qua trong điện thoại con trai thúc giục chúng ta mau đi qua đó đó.”

140.000 nhân dân tệ đã là giá cao nhất và hài lòng nhất trong nửa tháng này rồi.

Người môi giới đánh giá nó chỉ được 120.000 nhân dân tệ mà thôi.

Với mức giá đó còn phải chờ mấy tháng, sau đó còn phải trả phí cho người môi giới nữa.

Tằng Quang Diệu được vợ nhắc nhở nên cũng ý thức được bản thân nên biết dừng nhưng ông ta vẫn không cam lòng.

Một mặt ông ta cảm thấy giá không như mong đợi, một mặt lại nhịn không được nghi ngờ đối phương sảng khoái như vậy có thể là do căn nhà này có giá trị gì đó mà mình không biết hay không.

“…… Nhưng cái này, trả giá này quá độc ác rồi.”

“Có hơi tàn nhẫn một chút, nếu không cậu thêm một chút được không?”

“Cậu thêm 20.000 nhân dân tệ đi, tôi sẽ để lại toàn bộ đồ nội thất ở trong phòng cho cậu.”

Ký Hòa Bắc nhìn thấy tất cả sự tương tác của hai vợ chồng vào trong mắt.

Anh đứng dậy làm bộ muốn đi: “Tôi không cần đồ nội thất, tôi hy vọng lúc nhận phòng thì toàn bộ căn nhà đều trống không. Tôi thấy hai người do dự như vậy, vậy các người suy nghĩ trước đi. Vừa lúc tôi đi sang căn nhà bên cạnh xem một chút.”

Nhắc tới căn nhà bên cạnh, trong lòng hai vợ chồng không hẹn mà căng thẳng, liếc nhìn nhau.

Đúng rồi, Ngô Phương Nguyệt biết tiền lương một tháng của Tiểu Vĩ nhà mình có thể nhận được mấy nghìn đô thì cũng có ý định đưa Tề Duyệt xuất ngoại du học.

Nếu anh chàng này nhìn trúng căn nhà bên cạnh, vậy……

“Chờ một chút!”

“140.000 nhân dân tệ, chúng tôi bán!”

===

Tên truyện: TIỂU TRÙ NƯƠNG CỦA THIẾU KHANH ĐẠI LÝ TỰ

Tác giả: Tắc Ngoại Khách

Editor: Team TN 

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Phá án, Mỹ thực, Hoan hỉ oan gia, Cải trang giả dạng, Duyên trời tác hợp, Kim bài đề cử 🥇 , 1v1, Thị giác nữ chủ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giới thiệu:

Tiểu trù nương nữ giả nam × nam nhân xấu xa bận rộn đến mắc bệnh kén ăn. 

Ăn uống, tra án, yêu đương 

***

Khi Đường Tiểu Hà vừa đến kinh thành, cuộc sống của nàng có hai mục tiêu lớn——

“Trở thành đầu bếp đầu bảng của Thiên Hương Lâu.”

“Lấy được dao phay vàng ngự tứ.”

Mãi cho đến khi bị liên lụy vào một vụ án mạng, bị Thiếu Khanh của Đại Lý Tự coi thành “đối tượng khả nghi” nhét vào đại lao giam giữ nửa tháng, khi ra khỏi đại lao thì cũng đã bỏ lỡ thời gian Thiên Hương Lâu chiêu mộ đầu bếp.

Đường Tiểu Hà liền hắc hóa.

Mục tiêu sống của nàng biến thành ——

“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”

“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”

“Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”

Tục ngữ nói, bệnh do ăn uống mà ra. Đường Tiểu Hà cảm thấy kinh thành khô ráo, vì để Tống Hạc Khanh nóng trong người, loét miệng, hôm nay nàng làm đậu hũ Ma Bà, ngày mai làm trộn mì siêu cay, ngày mốt làm cơm cháy cay siêu cấp……

Non nửa tháng qua đi, Tống đại nhân béo lên một vòng.

Càng khiến người ta tức điên hơn là Đường Tiểu Hà phát hiện Tống Hạc Khanh chẳng hề bị ảnh hưởng gì, ánh mắt của nàng lại càng thêm nóng rực lên.

*

Hình Bộ cháy, Đại Lý Tự vạ lây cá trong chậu, toàn bộ án tử đều ném hết lên người Tống Hạc Khanh mới vừa nhậm chức.

Đối mặt với bản án treo cũ, Tống Hạc Khanh ra sức tìm chân tướng.

Đối mặt với tham quan ô lại, Tống Hạc Khanh lạnh lùng trừng mắt.

Đối mặt với nghiệm thi, thẩm tra, đối chiếu, Tống Hạc Khanh làm gương cho binh sĩ.

Đối mặt mỹ thực, Tống Hạc Khanh…… nôn.

Thuộc hạ cố ý đưa tới một chén mì chua cay, nói là đầu bếp Đường mới tới làm.

Tống Hạc Khanh: “Nhìn dầu mỡ quá! Cho chó cũng chẳng thèm ăn! Đem đi đi!”

……

Tống Hạc Khanh: “Hương vị sao lạ vậy nhỉ, lại ăn thêm miếng nữa vậy.”

# Nam nhân chân chính rất thương thê tử.

Tag: Hoan hỉ oan gia, Duyên trời tác hợp, Ngọt văn, Nữ giả nam trang

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Đường Tiểu Hà, Tống Hạc Khanh ┃ vai phụ: ┃ cái khác:

Một câu tóm tắt: “Độc chết tên cẩu quan Tống Hạc Khanh.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp