Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 16: Bị thay thế


4 tháng

trướctiếp

 

Tùng Kỳ đầu huyền lương*, chùy thích cổ nửa tháng, cô không chờ được đoàn khảo sát đầu tư ở bên ngoài mà chờ tới quản lý nói chuyện.

*Đầu huyền lương, chùy thích cổ: Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật.

“Chủ nhiệm, ý của ông là…… Không cần tôi?”

Tùng Kỳ ngạc nhiên, hai tay đặt ở bên đường may quần đột nhiên siết chặt lại.

Chủ nhiệm Hoàng gật đầu. Ông không ngẩng đầu nhìn Tùng Kỳ một cái, tất cả lực chú ý đều tập trung trên dác gỗ đang cầm trong tay.

“Ừ, tiếp đãi đoàn khảo sát rất quan trọng. Nếu thỏa thuận thành công thì xưởng của chúng ta có thể đuổi kịp sự phát triển nhanh chóng. Quản lý trong xưởng rất coi trọng nên vẫn quyết định người chuyên nghiệp về ngoại ngữ.”

Ông nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không biết Tùng Kỳ vì nhiệm vụ này mà đã cố gắng bao nhiêu.

Trái tim của Tùng Kỳ rất cứng. Cô không muốn uổng phí cố gắng.

Cô hít sâu một hơi, có ý định chứng minh bản thân có thể đảm nhiệm công việc tiếp đãi này. Cô nói từ vị trí nhà máy và chất lượng công nhân và nói luôn đến sản phẩm dược chiếm ưu thế ở trên thị trường, toàn bộ hành trình đều giới thiệu bằng tiếng Anh.

Chủ nhiệm Hoàng ngẩn người, ông không mở miệng ngắt lời.

Ông chờ Tùng Kỳ triển lãm thành quả cố gắng xong rồi ông mới nói thẳng: “Tùng Kỳ, tôi hiểu được sự cố gắng chuẩn bị trong khoảng thời gian này của cô, tôi cũng rất tán thưởng thái độ làm việc của cô nhưng việc đưa vốn đầu tư nước ngoài vào nhà máy rất quan trọng, không thể chấp nhận được một chút sai lầm. Tôi đồng ý tin rằng cô sẽ làm tốt nhưng những người quản lý khác chưa chắc đã đồng ý lấy hạng mục quan trọng như vậy cho cô thử nghiệm. Lúc trước trong xưởng không có ý định mời người từ bên ngoài nhưng bây giờ nếu thật sự mời được sinh viên ngoại ngữ chuyên nghiệp thì sao? Tôi nói thật nha, cô không hề có ưu thế khi so sánh với họ.”

Yết hầu của Tùng Kỳ hơi nghẹn lại: “Nhưng chủ nhiệm ——”

Lần này chủ nhiệm Hoàng giơ tay ngắt lời của cô, nói: “Cô còn trẻ, người trẻ tuổi chỉ cần chỉ cần tiếp tục cố gắng thì sẽ có rất nhiều cơ hội, cô không cần so đo được mất lúc này. Lần này tuy không để cô làm nhưng tôi nhìn thấy rất rõ thái độ nghiêm túc, có trách nhiệm và động lực của cô. Bằng cấp kém một chút vậy thì chỉ có làm việc lâu năm, chờ thêm ba bốn năm thì cô có thể chuyển công việc.”

Tùng Kỳ: “……”

Lời nói đã nói đến nước này, Tùng Kỳ biết là cho dù cô tranh thủ thế nào thì trong xưởng đều sẽ không suy xét đến cô.

Cô chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi nói: “…… Tôi biết rồi chủ nhiệm.”

Chủ nhiệm Hoàng thờ ơ “Ừm” một tiếng: “Cô trở về đi làm đi.”

Đối với nhóm quản lý thì công nhân có thể làm việc có rất nhiều, nếu không phải xuất sắc đến mức không ai có thể thay thế được vậy thì ai làm cũng không khác nhau là mấy. Vẽ một chiếc bánh nướng lớn* cũng là thao tác thường thấy của bọn họ, bánh nát thì nát, chẳng lẽ công nhân còn có thể phân cao thấp với quản lý sao?

*Ý nói đưa ra mấy lời hứa hẹn về tương lai

Vì vậy chủ nhiệm Hoàng hoàn toàn không cảm thấy không đành lòng với việc Tùng Kỳ bị thay đổi, mà ông theo thường lệ an ủi cảm xúc, nhân tiện lại vẽ một cái bánh nướng lớn cho cô xem.

Chỉ có Tùng Kỳ là thật sự khó chịu đến mức cảm thấy bầu trời đều tối tăm, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Rõ ràng nhiệm vụ tiếp đãi đoàn khảo sát không phải là do cô chủ động xin ra trận, là chủ nhiệm Hoàng đề cử và trước khi đề cử cũng không hỏi cô có làm được không? Cô đã rất cố gắng chuẩn bị, không phải đơn thuần vì muốn chuyển việc mà là vì không muốn làm thất vọng sự tin tưởng của chủ nhiệm Hoàng.

Kết quả chỉ còn một bước ông lại đá cô đi rồi lại nói với cô đã có người thích hợp hơn.

Thậm chí còn không cho cô cơ hội thi đấu một lần với đối phương để nhìn xem ai hiểu biết sâu hơn về nhà máy.

Chỉ bởi vì bằng cấp!

Tùng Kỳ thật sự vừa tức vừa bất đắc dĩ.

Đúng vậy, bằng cấp của cô thật sự không đủ nhưng nếu nói về ưu thế giới thiệu nhà máy với người nước ngoài thì cô tự thấy cô không có khả năng bại bởi một người không hiểu gì về xưởng dược.

Đây là lần đầu tiên cô ý thức được bằng cấp thật sự là nước cờ đầu tiên, ngày thường không xuất hiện nhưng đột nhiên tới thì có thể đập cho bạn một gậy.

Trong nháy mắt khi cô nhận ra được điểm này thì Tùng Kỳ càng thêm chán nản, cả người đều tê rần.

Cô nhận thức vô cùng rõ ràng rằng bản thân gần như không có khả năng được điều ra khỏi phân xưởng.

Bởi vì phòng nhân sự và phòng tài vụ mà cô muốn tiến vào là nơi tụ tập những người có mối quan hệ bởi vì tiền lương cao và việc ít, tất cả nhà máy quốc doanh đều mắc một căn bệnh bệnh chung là khó kiểm soát được nguồn nhân lực rườm rà phức tạp, xưởng dược cũng có tình trạng như vậy.

Cho dù công nhân của nhà máy số 3 không nhiều nhưng ít nhất cũng có hơn 800 người. Nhưng nhà máy số 3 nổi tiếng là vì tiền thân của nó là Nhà thuốc Tế Thế được thành lập năm 1913.

Nó đã từng cung cấp hỗ trợ y tế cho Chiến tranh chống Nhật và Chiến tranh Giải phóng, đồng thời cung cấp kỹ thuật phục vụ cho các hạng mục quan trọng của quốc gia sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập. Ở thành phố Dung thì nhà máy số 3 là thương hiệu nổi tiếng nhất.

Ngoại trừ bộ phận nghiên cứu kỹ thuật phát minh thà thiếu nhưng không làm sơ sài và có yêu cầu cứng nhắc về bằng cấp chuyên nghiệp thì những bộ phận khác đều tồn tại phần lớn thường dân có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhau.

Người như Tùng Kỳ chính thức thi vào thì bằng cấp cao sẽ được sắp xếp đến bộ phận tốt, bằng cấp kém đều bị sắp xếp đến phân xưởng nguyên vật liệu và phân xưởng đóng gói rồi làm tầng chót với những công việc khó khăn và vất vả nhất.

Lúc trước Tùng Kỳ không cảm thấy làm việc cả đời ở phân xưởng đóng gói thì có vấn đề gì.

Rất nhiều công nhân thế hệ trước đều làm như vậy.

Mà khi cô nhìn thấy một tia hy vọng và ánh sáng rồi lại bị bóp tắt, loại cảm giác đau khổ này quả thật đến như dời non lấp biển, thật sự rất khó giải quyết.

Cô chỉ cần tưởng tượng sử dụng hai khẩu súng “Bằng cấp” + “Lý lịch” thì con đường bay lên có thể chặn đứng lại, thậm chí một ngày nào đó phân xưởng đóng gói không cần cô thì rất khó mà cô không cảm thấy mờ mịt.

“Tùng Kỳ, chủ nhiệm kêu em lên đó để mắng em sao?”

Khi rời đi thì rất phấn khích hưng phấn nhưng khi trở về thì trên đầu như treo một đám mây đen, cả người đều ủ rũ. Tại sao lại chọc đến chủ nhiệm rồi?

“Không, ông ấy chỉ nói với em là chuyện chuyển công việc thất bại rồi.” Tùng Kỳ mếu máo hít hít cái mũi.

Cô cố gắng chịu đựng nhưng vẫn không thể nhịn được cảm giác ấm ức kia.

“Thất bại? Đổi ai vậy? Là có người đố kỵ muốn chèn ép em sao?”

Tùng Kỳ lắc đầu: “Không phải người trong xưởng, không nói chuyện nữa, mau làm việc đi. Tổ trưởng đang trừng chúng ta kìa.”

Bặc Anh Duệ xoay đầu.

Ai nha má ơi, đôi mắt hình viên đạn của tổ trưởng đang bắn về phía này! Làm cô ấy sợ tới mức “Hưu ——” một chút cúi đầu xuống và làm bộ dáng rất bận rộn.

Tùng Kỳ hít vào, thở ra……

Sau khi làm vài lần thì cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, không suy nghĩ đến chuyện đã định kia.

Nhưng cô không muốn rối rắm tiếp thì những người khác trong phân xưởng lại tò mò liên tiếp nhìn về phía cô.

Dù sao thì lần trước chủ nhiệm Hoàng đến phân xưởng đã nhắc đến chuyện đoàn khảo sát, còn ở trước mặt mọi người kêu Tùng Kỳ chuẩn bị, bao gồm việc chuyển công việc cũng nói ra ở trước mặt mọi người. - TN Team t.y.t

Nguyên nhân làm như vậy đương nhiên là không muốn truyền ra lời đồn đãi vớ vẩn gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người trong khu phố có lự kính với Tùng Kỳ nên sẽ không cảm thấy gương mặt của cô quyến rũ không đứng đắn.

Trong xưởng có rất nhiều lợi ích liên quan đến nhau, người không thích cô vẫn có mấy người. Ngày thường họ tìm không ra cơ hội, nếu Tùng Kỳ một mình bước vào văn phòng của chủ nhiệm Hoàng thì bằng bộ dáng xinh đẹp của cô thì không biết sẽ bị truyền ra thành cái gì nữa.

Người truyền lời đương nhiên không quan tâm nó là thật hay giả.

Bọn họ cũng mặc kệ bản thân người bị đồn sẽ bị đẩy đến loại hoàn cảnh nào, chỉ muốn vui vẻ một lúc mà thôi.

Chủ nhiệm Hoàng là người thành thạo giỏi đưa đẩy trong công việc và am hiểu sâu rộng về dư luận.

Cho dù trong lòng ông cảm thấy Tùng Kỳ đáng bồi dưỡng nhưng ông cũng không muốn tự gây rắc rối cho bản thân. Còn về việc đưa cơ hội mà cô có nắm chắc được hay không vậy thì không phải nằm trong phạm vi suy xét của cấp trên.

Cũng bởi vì ngày thường không gặp Tùng Kỳ và người quản lý nào đi chung một chỗ, bởi vậy khi nghe nói Tùng Kỳ có cơ hội chuyển việc thì lúc này mới không có ai suy nghĩ bậy bạ.

Một đám vô cùng hâm mộ.

Nếu không phải vẻ ngoài và ngoại ngữ thật sự không bằng Tùng Kỳ thì mọi người đều muốn tự đề cử bản thân.

Lúc này nhìn thấy Tùng Kỳ đi ra ngoài một chuyến, khi trở về thì khuôn mặt xinh đẹp biến thành gương mặt khổ qua, có người đã đoán được việc này đã xảy ra chuyện.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp